Chương 44: Muốn Ngừng Mà Ngừng Không Được
Trương Tiểu Lộc
15/05/2017
Khách sạn Phong Vân, tầng thứ 88 – Nhà Ăn Xoay Tròn
Xa hoa … Lãng mạn …. Đáng để thưởng thức
Ngồi ở bất kì chỗ nào trong nhà ăn này đều có thể chiêm ngưỡng được cảnh đẹp toàn bộ Thánh Tuyền Hồ nhờ vào bức tường bằng thủy tinh trong suốt bao bọc xung quanh. Những nhân vật nổi tiếng trong An Thành luôn thích đến nơi này để dùng cơm và thưởng cảnh.
Buổi sáng – lúc 10 giờ, nhà ăn cũng khá đông khách .
Lúc này Lam Điện Diễm cùng Thủy Nhi đang ngồi dựa vào một bức tường bằng thủy tinh thật tao nhã ….
Một bên là thuần sắc Tây trang cực kì anh tuấn còn một bên lại là mỹ nhân với bộ váy phấn hồng tuyệt mỹ, tươi mát. Hai người — một người thì đang hết sức chuyên chú ăn còn một người thì đang thưởng ngoạn cảnh đẹp .
Thủy Nhi đang rất đói bụng đến nỗi nàng không hề quan tâm đến Lam Điện Diễm….Cứ luân phiên nhai, nuốt… rồi lại đem đồ ăn ngốn đầy miệng… Tuy trong miệng vẫn đầy đồ ăn nhưng nàng vẫn không ngừng “ăn trong bát nhìn trong nồi” nga.
-“Cha, ta muốn cái kia….” – Thủy Nhi chỉ chỉ vào cái dĩa trong tay người bồi bàn đang bưng đến. Trên khay là một ly kem rất lớn , trông cực kì ngon lành ….
Lam Điện Diễm liếc mắt, quản lý nhà ăn nhận được chỉ thị liền vội vàng phân phó cho người bưng đến ngay …
-“Còn có cái kia ….” – Lại một người đi ngang qua. Thủy Nhi còn chưa kịp nuốt đống đồ ăn trong miệng xuống thì lại nhìn đồng hải sản trên khay đến nỗi muốn “chảy nước miếng” luôn a.
Lam Điện Diễm một bên phân phó cho quản lý, một bên dịu dàng nhìn Thủy Nhi, thanh âm trầm ổn rất êm tai –“Thủy Nhi , từ từ ăn , coi chừng nghẹn.”
Vũ chết tiệt! Chẳng lẽ trong khoảng thời gian hắn đi vắng Thủy Nhi không được ăn cơm no sao!!!
Nhìn bộ dáng “lang thôn hổ yết” (ăn ngấu nghiến) của nàng, Lam Điện Diễm không hề cảm thấy chán ghét mà ngược lại , trong lòng hắn đều tràn đầy sự yêu thương đối với nàng. Sau này hắn nhất định không cho phép chuyện này lặp lại lần nữa…
-“Thủy Nhi đừng ăn nhanh quá , hải sản sẽ lập tức có thôi.” – Lam Điện Diễm mạnh mẽ trừng mắt với quản lý nhà ăn. Tuy rằng không có chuyện gì quan trọng nhưng cũng đủ khiến tên quản lý rùng mình một cái.. Ánh mắt tổng tài rõ ràng là đang đe dọa hắn : -“ Còn không mau mang đồ ăn đến , không muốn sống rồi chăng!!!”
-“Cha, vì sao cha không ăn?” – Sau khi nàng lắp được phân nữa cái dạ dày cũng bắt đầu chú ý đến mọi chuyện xung quanh.
-“Ta đang ngắm phong cảnh.” – Lam Điện Diễm nhìn Thủy Nhi thản nhiên nói, “vật nhỏ” này cho dù nhăn mày hay mỉm cười đều thu hút toàn bộ sự chú ý của hắn …. Nàng mới chính là cảnh đẹp nhất ở đây….
-“Nơi này phong cảnh rất đẹp , có điều không đẹp bằng Thượng Đế Chi Sống.” – Thủy Nhi nhìn mặt hồ rộng lớn đầy tuyệt mỹ phía dưới , xa xa mơ hồ có thể nhìn thấy một ngọn núi rất cao ….
Lam Điện Diễm đưa tay lau một miếng bít – tết dính bên khóe miệng nàng.. Thủy Nhi không chút khách sáo liền đưa miệng đến ăn luôn
Hành động này làm cho Lam Điện Diễm rất thỏa mãn … Vì thế, Lam môn chủ bắt đầu tao nhã đút đồ ăn vào cái miệng nhỏ của Thủy Nhi liên tục không hề mệt mỏi. Hắn chính là cảm thấy Thủy Nhi ăn quá nhanh sẽ khiến cho nàng tiêu hóa không tốt nhưng lại không đành lòng ngăn cản nàng, rốt cuộc hắn cùng tìm được phương pháp tốt … đó là .. tự hắn sẽ cho nàng ăn a.
-“Nếu như ngươi đồng ý, khi nào rảnh ta mang ngươi trở về!” – Ngữ khí hắn không hề có chút khó chịu nào chỉ mang đầy hàm ý sủng nịch.
-“Thật sự!” – Thủy Nhi vui mừng nhìn về phía Lam Điện Diễm, đôi mắt to của nàng như lóe sáng –“Cha vạn tuế ! Cha tốt nhất!”
“Vật nhỏ” càng khoa trương ca ngợi khiến cho Lam Điện Diễm nghe thật hưởng thụ. Khó miệng bất giác gợi lên ý cười. Hắn sủng nịch nhìn Thủy Nhi.. chỉ cần nàng vui vẻ .. mọi thứ đều đáng cả …
-“Có điều nơi này thật sự cũng rất đẹp, hồ nước cao như vậy
“Có điều, nơi này cũng là một nơi rất đẹp, hồ nước ở trên cao như vậy ta trước cũng chưa có gặp qua?” Đôi tay bé nhỏ của Thủy Nhi chỉ về phía mặt hồ. Đúng vậy, ở nơi nàng sống trước kia khiến nàng lưu luyến, nhưng thế giới phồn hoa này cũng khiến nàng vô cùng phấn khích.
“Đúng, đây là cảnh hồ trên không lớn nhất toàn Châu Á.” Lam Điện Diễm nói, tay cần khăn tay chà chà khóe miệng còn dính dầu mỡ của Thủy Nhi.
“ta nghĩ đúng là nó lớn nhất toàn thế giới a.” Thủy Nhi biểu tình khoa trương thật đáng yêu.
Lam điện diễm nhìn chằm chằm thủy nhi, khóe miệng ý cười càng đậm: “Nếu là ý nguyện của ngươi, nó sẽ là như vậy.”
“Tòa đại kiều thật rắn chắc làm sao?” nuốt xuống một miếng táo, Thủy Nhi chỉ chỉ vào ly kem, tiếp theo câu được câu không hỏi han.
“Đúng vậy.” Lam Điện Diễm xúc một thìa kem đưa đến bên miệng Thủy Nhi.
“Nó sẽ không sập chứ?” Thủy Nhi trong miệng đầy kem ly than thở.
Lam điện diễm khóe miệng lộ ra sủng nịnh ý cười, “Sẽ không, trừ khi ngươi muốn.”
-“Cha cũng theo giúp ta mua sắm sao?” – Thủy Nhi chờ mong nhìn Lam Điện Diễm
-“Có thể, có lẽ ngươi cũng cần áo tắm hai mảnh a.” – Nhìn Thánh Tuyền Thủy Hồ, Lam Điện Diễm liền nhớ đến lần “bơi lội” ở Lam Cung của Thủy Nhi khiến cho đám thị vệ “phun huyết” ấy .. đến bây giờ trong lòng hắn vẫn còn ấm ức chuyện khi đó….
-“Đó là gì? Một loại điểm tâm sao?” –Áo tắm hai mảnh là gì? Nàng nhất thời nghĩ cũng không hiểu.
Ánh mắt Lam Điện Diễm hơi lóe lóe, hắn ghé sát tai nàng, thanh âm trầm thấp mang theo tia mị hoặc –“Theo nghĩa nào đó có thể nói như vậy.”
-“Nga , ta đây thích! ” – Thủy Nhi cũng không rõ điều gì, chỉ cảm thấy tai nàng có chút nóng lên , hai má cũng bắt đầu ửng ửng.
-“Ta cũng thích” – Lam Điện Diễm nhìn chằm chằm vào hai má ửng hồng của Thủy Nhi, đôi mắt càng thêm yêu mị, đem Thủy Nhi đặt trên đùi, ôm chặt nàng vào lòng .. hắn cúi đầu .. hôn lên đôi mội đỏ mọng ấy….
Cánh môi của “vật nhỏ” thật sự là ngọt ,còn mang theo hương vị ngọt ngào của ly kem .. quả thật khiến cho hắn muốn ngừng mà không được ….
Xa hoa … Lãng mạn …. Đáng để thưởng thức
Ngồi ở bất kì chỗ nào trong nhà ăn này đều có thể chiêm ngưỡng được cảnh đẹp toàn bộ Thánh Tuyền Hồ nhờ vào bức tường bằng thủy tinh trong suốt bao bọc xung quanh. Những nhân vật nổi tiếng trong An Thành luôn thích đến nơi này để dùng cơm và thưởng cảnh.
Buổi sáng – lúc 10 giờ, nhà ăn cũng khá đông khách .
Lúc này Lam Điện Diễm cùng Thủy Nhi đang ngồi dựa vào một bức tường bằng thủy tinh thật tao nhã ….
Một bên là thuần sắc Tây trang cực kì anh tuấn còn một bên lại là mỹ nhân với bộ váy phấn hồng tuyệt mỹ, tươi mát. Hai người — một người thì đang hết sức chuyên chú ăn còn một người thì đang thưởng ngoạn cảnh đẹp .
Thủy Nhi đang rất đói bụng đến nỗi nàng không hề quan tâm đến Lam Điện Diễm….Cứ luân phiên nhai, nuốt… rồi lại đem đồ ăn ngốn đầy miệng… Tuy trong miệng vẫn đầy đồ ăn nhưng nàng vẫn không ngừng “ăn trong bát nhìn trong nồi” nga.
-“Cha, ta muốn cái kia….” – Thủy Nhi chỉ chỉ vào cái dĩa trong tay người bồi bàn đang bưng đến. Trên khay là một ly kem rất lớn , trông cực kì ngon lành ….
Lam Điện Diễm liếc mắt, quản lý nhà ăn nhận được chỉ thị liền vội vàng phân phó cho người bưng đến ngay …
-“Còn có cái kia ….” – Lại một người đi ngang qua. Thủy Nhi còn chưa kịp nuốt đống đồ ăn trong miệng xuống thì lại nhìn đồng hải sản trên khay đến nỗi muốn “chảy nước miếng” luôn a.
Lam Điện Diễm một bên phân phó cho quản lý, một bên dịu dàng nhìn Thủy Nhi, thanh âm trầm ổn rất êm tai –“Thủy Nhi , từ từ ăn , coi chừng nghẹn.”
Vũ chết tiệt! Chẳng lẽ trong khoảng thời gian hắn đi vắng Thủy Nhi không được ăn cơm no sao!!!
Nhìn bộ dáng “lang thôn hổ yết” (ăn ngấu nghiến) của nàng, Lam Điện Diễm không hề cảm thấy chán ghét mà ngược lại , trong lòng hắn đều tràn đầy sự yêu thương đối với nàng. Sau này hắn nhất định không cho phép chuyện này lặp lại lần nữa…
-“Thủy Nhi đừng ăn nhanh quá , hải sản sẽ lập tức có thôi.” – Lam Điện Diễm mạnh mẽ trừng mắt với quản lý nhà ăn. Tuy rằng không có chuyện gì quan trọng nhưng cũng đủ khiến tên quản lý rùng mình một cái.. Ánh mắt tổng tài rõ ràng là đang đe dọa hắn : -“ Còn không mau mang đồ ăn đến , không muốn sống rồi chăng!!!”
-“Cha, vì sao cha không ăn?” – Sau khi nàng lắp được phân nữa cái dạ dày cũng bắt đầu chú ý đến mọi chuyện xung quanh.
-“Ta đang ngắm phong cảnh.” – Lam Điện Diễm nhìn Thủy Nhi thản nhiên nói, “vật nhỏ” này cho dù nhăn mày hay mỉm cười đều thu hút toàn bộ sự chú ý của hắn …. Nàng mới chính là cảnh đẹp nhất ở đây….
-“Nơi này phong cảnh rất đẹp , có điều không đẹp bằng Thượng Đế Chi Sống.” – Thủy Nhi nhìn mặt hồ rộng lớn đầy tuyệt mỹ phía dưới , xa xa mơ hồ có thể nhìn thấy một ngọn núi rất cao ….
Lam Điện Diễm đưa tay lau một miếng bít – tết dính bên khóe miệng nàng.. Thủy Nhi không chút khách sáo liền đưa miệng đến ăn luôn
Hành động này làm cho Lam Điện Diễm rất thỏa mãn … Vì thế, Lam môn chủ bắt đầu tao nhã đút đồ ăn vào cái miệng nhỏ của Thủy Nhi liên tục không hề mệt mỏi. Hắn chính là cảm thấy Thủy Nhi ăn quá nhanh sẽ khiến cho nàng tiêu hóa không tốt nhưng lại không đành lòng ngăn cản nàng, rốt cuộc hắn cùng tìm được phương pháp tốt … đó là .. tự hắn sẽ cho nàng ăn a.
-“Nếu như ngươi đồng ý, khi nào rảnh ta mang ngươi trở về!” – Ngữ khí hắn không hề có chút khó chịu nào chỉ mang đầy hàm ý sủng nịch.
-“Thật sự!” – Thủy Nhi vui mừng nhìn về phía Lam Điện Diễm, đôi mắt to của nàng như lóe sáng –“Cha vạn tuế ! Cha tốt nhất!”
“Vật nhỏ” càng khoa trương ca ngợi khiến cho Lam Điện Diễm nghe thật hưởng thụ. Khó miệng bất giác gợi lên ý cười. Hắn sủng nịch nhìn Thủy Nhi.. chỉ cần nàng vui vẻ .. mọi thứ đều đáng cả …
-“Có điều nơi này thật sự cũng rất đẹp, hồ nước cao như vậy
“Có điều, nơi này cũng là một nơi rất đẹp, hồ nước ở trên cao như vậy ta trước cũng chưa có gặp qua?” Đôi tay bé nhỏ của Thủy Nhi chỉ về phía mặt hồ. Đúng vậy, ở nơi nàng sống trước kia khiến nàng lưu luyến, nhưng thế giới phồn hoa này cũng khiến nàng vô cùng phấn khích.
“Đúng, đây là cảnh hồ trên không lớn nhất toàn Châu Á.” Lam Điện Diễm nói, tay cần khăn tay chà chà khóe miệng còn dính dầu mỡ của Thủy Nhi.
“ta nghĩ đúng là nó lớn nhất toàn thế giới a.” Thủy Nhi biểu tình khoa trương thật đáng yêu.
Lam điện diễm nhìn chằm chằm thủy nhi, khóe miệng ý cười càng đậm: “Nếu là ý nguyện của ngươi, nó sẽ là như vậy.”
“Tòa đại kiều thật rắn chắc làm sao?” nuốt xuống một miếng táo, Thủy Nhi chỉ chỉ vào ly kem, tiếp theo câu được câu không hỏi han.
“Đúng vậy.” Lam Điện Diễm xúc một thìa kem đưa đến bên miệng Thủy Nhi.
“Nó sẽ không sập chứ?” Thủy Nhi trong miệng đầy kem ly than thở.
Lam điện diễm khóe miệng lộ ra sủng nịnh ý cười, “Sẽ không, trừ khi ngươi muốn.”
-“Cha cũng theo giúp ta mua sắm sao?” – Thủy Nhi chờ mong nhìn Lam Điện Diễm
-“Có thể, có lẽ ngươi cũng cần áo tắm hai mảnh a.” – Nhìn Thánh Tuyền Thủy Hồ, Lam Điện Diễm liền nhớ đến lần “bơi lội” ở Lam Cung của Thủy Nhi khiến cho đám thị vệ “phun huyết” ấy .. đến bây giờ trong lòng hắn vẫn còn ấm ức chuyện khi đó….
-“Đó là gì? Một loại điểm tâm sao?” –Áo tắm hai mảnh là gì? Nàng nhất thời nghĩ cũng không hiểu.
Ánh mắt Lam Điện Diễm hơi lóe lóe, hắn ghé sát tai nàng, thanh âm trầm thấp mang theo tia mị hoặc –“Theo nghĩa nào đó có thể nói như vậy.”
-“Nga , ta đây thích! ” – Thủy Nhi cũng không rõ điều gì, chỉ cảm thấy tai nàng có chút nóng lên , hai má cũng bắt đầu ửng ửng.
-“Ta cũng thích” – Lam Điện Diễm nhìn chằm chằm vào hai má ửng hồng của Thủy Nhi, đôi mắt càng thêm yêu mị, đem Thủy Nhi đặt trên đùi, ôm chặt nàng vào lòng .. hắn cúi đầu .. hôn lên đôi mội đỏ mọng ấy….
Cánh môi của “vật nhỏ” thật sự là ngọt ,còn mang theo hương vị ngọt ngào của ly kem .. quả thật khiến cho hắn muốn ngừng mà không được ….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.