Chương 29: Thất Lạc Bên Ngoài !!!
Trương Tiểu Lộc
15/05/2017
Vũ mở cửa một tầng hầm ngầm khác, một
không gian rất lớn bên trong đó, bốn phía xung quanh đều bao bọc bằng
thủy tinh được thiết kế để chống đạn tối ưu nhất!!
Vũ đến gần một cái nút đỏ, xoa xoa nó, cánh cửa mở ra, nàng đem Thủy Nhi quăng vào bên trong.
Khi Thủy Nhi tỉnh lại thì phát hiện ra chính mình đang nằm trong một nơi bốn phía đều là thủy tinh trong suốt, nàng xoa xoa đầu, đảo mắt nhìn quanh, vội nhớ lại …chắc chắn là do Vũ làm!
Nhìn xung quanh, không gian khoảng chừng mười thước vuông được bao bọn kín bằng thủy tinh, nàng thử kêu nhưng không ai đáp lại. Quan trọng hơn là trong đây không có đồ ăn mà nàng thì bụng đang “réo” inh ỏi.
Tạp!
Cửa tầng hầm mở ra!
Vũ đắc ý đi đến…
Thủy Nhi kêu la –“Ngươi vì sao đem quăng ta vào trong này! Cha cho ngươi huấn luyện ta chứ không phải là giam cầm ta!”
Vũ cười lạnh –“Sai, đây là ta đang huấn luyện ngươi!”
-“Đây là huấn luyện cái quỷ gì, muốn đem ta nhốt vào trong quan tài bằng thủy tinh sao?” – Thủy nhi sờ sờ vào tấm kính thủy tinh chống đạn, phát hiện ra ý đồ của Vũ.
Vũ cười ha ha, thanh âm dễ nghe lúc trước lại bị thay bằng một âm giọng chói tai –“Quan tài thủy tinh? Ta thích từ này!” – Ở trong lòng nàng thầm ước gì đây đúng là nơi “an táng” của Thủy Nhi. Nhưng nàng biết, chính mình chỉ có thể cho nàng ta một chút giáo huấn.
-“Nơi đây không phải là cái gì quan tài, đây là “vật lộn khí” mà Blue phát minh ra. Ngươi xem đi, mỗi mặt thủy tinh đều có bốn cái cọc gỗ có thể chuyển động. Chỉ cần ấn cái nút màu vàng kia thì bốn cọc gỗ ấy sẽ giống như chân cùng tay của tuyệt đỉnh cao thủ, không đồng nhất góc độ, dùng các loại quyền pháp hướng vào ngươi mà công kích. Nếu ngươi không tránh được thì chí có thể chờ bị đánh”
Thủy Nhi nhìn các cọc gỗ cao thấp đang vươn ra, qua nhiên là co thể tự do tự động co duỗi.
-“Để ta xem ngươi có thể tiếp được bao nhiêu chiêu?” – Nhớ đến ngày đó, nàng bị Blue phạt ba trăm chiêu, Vũ vẫn còn hận đến thấu xương! Ba trăm chiêu đối với nàng đã là cực hạn. Nhìn Thủy Nhi da thịt trắng trẻo mập mạp nhiều nhất sẽ không chịu được quá năm mươi chiêu.
Vũ cười lạnh, tiếp tục nói –“Cái này đã được lập trình sẵn. nó sẽ không ngừng biến hóa vô số chiêu thức công kích đối phương, nếu chưa hết thời gian sẽ không dừng lại.”
Thủy Nhi vừa nghe mà da đầu đã phát run lên, hướng Vũ nói –“Ngươi là nữ nhân hư! Ta nguyền rủa ngươi ngày mai ót sẽ xuất hiện nếp nhăn, tóc sẽ rụng sạch trơn, biến thành một người cực kì mập mạp”
Vũ thi lại ý cười –“Lần trước Blue phạt ta ba trăm chiêu, hiện tại ta muốn trả lại ngươi sáu trăm chiêu. Có điều ta không muốn lấy mạng ngươi nên khi hết năm mươi chiêu ta sẽ cho ngươi nghỉ 20 phút.” – Nếu đánh chết nàng ta, Blue nhất định sẽ rất tức giận, nhưng nếu nàng ta mệt chết thì chuyện đó cũng không liên quan đến nàng, ai bảo nàng ta thân thể “yếu ớt” làm chi …
Ô ô ô … Đáng thương cho tiểu Thủy Nhi cho dù không gặp mẹ kế ác độc thì cũng gặp nhầm sự tỷ âm độc. Huống hồ cái sư tỷ này giống như mẹ kế của nàng vậy. (Mik: chắc tỷ ấy chuyển thể loại phim rùi =.=)
Cứ như vậy,từ lúc chào đời cho đến nay, Thủy Nhi cuối cùng cũng “khắc cốt ghi tâm” được cái gì gọi là bên ngoài đẹp như thiên tiên nhưng tâm địa lại độc ác như rắn rết. “Vật lộn khí” kia tuy rằng không đến nổi lấy mạng của nàng nhưng mỗi lần hướng nàng mà phát ra công kích điều khiến cho thể lực Thủy Nhi không thể chịu nổi. Nhiều lần bị đánh trúng, Thủy Nhi ăn không ít đau. Thẳng đến lúc đêm khuya thì toàn bộ sáu trăm chiêu mới hoàn thành xong, Thủy Nhi đang trong tình trạng kiệt sức. Cả người nàng cơ bắp đều đau nhức, trên người nhiều chỗ rướm máu, mà cái “độc thủ sư tỷ kia” lại khóa cửa lại nên nàng chỉ có thể qua đêm trên nền đất lạnh như băng này.
Ngày kế, Vũ vừa ăn sáng xong thì tinh thần cũng sảng khoái, nàng vào tầng hầm muốn nhìn thấy bộ dáng chật vật của Thủy Nhi, nhưng vừa bước vào đã khiến cho nàng “hoa dung thất sắc”!!!
Thủy Nhi nằm trên mặt đất không nhúc nhích! Giống như là không còn hô hấp vậy….
Vũ lúc này tinh thần hoảng loạn!
Nàng chỉ là muốn giáo huấn Thủy Nhi một chút thôi, cũng không phải là muốn lấy mạng của nàng ta! Nếu lúc này mà Blue trở về e rằng mạng của nàng cũng không còn nữa!
Vũ kích động, nhanh chóng mở cửa tầng hầm, không chút suy nghĩ liền cấp tốc chạy vào!
Khuôn mặt nhỏ nhắn nằm sát mặt đất của Thủy Nhi nghe được động tĩnh, khóe miệng nàng liền hiện lên một nụ cười. Nàng nhanh nhẹn như một “tiểu mèo hoang” chạy ra khỏi tầng hầm “vật lộn khí” ấy, đồng thời đóng cửa lại!
Bây giờ đổi lại là Vũ bị nhốt trong “vật lộn khí”!
Thủy Nhi cười hì hì nhìn Vũ thè lưỡi ! (Mik: cho dáng đời nàng ta.. cực hình của Vũ bắt đầu rùi ah, phải ko Hana tỷ ? *cười ác ma*.. hana*cười nham hiểm*)
Vũ giận dữ dậm chân
-“Cái tiểu nha đầu! Ngươi gạt ta!”
Thủy Nhi xoa xoa cánh tay củng chân bị “vật lộn khí” đánh cho bầm tím, hướng Vũ trừng mắt, học theo giọng điệu của nàng ta-“Hảo tỷ tỷ, ngươi có thể tiếp được bao nhiêu chiêu? Lần trước ngươi phạt ta sáu trăm chiêu, hiện tại ta liền trả lại cho ngươi một ngàn hai trăm chiêu!. Có điều ta cũng không muốn lấy mạng ngươi nên cứ mỗi một trăm chiêu ta cho ngươi nghỉ 10 phút được không?”
Vũ căm hận cắn răng –“Cái tiểu nha đầu chết tiệt kia! Mau thả ta ra ngoài ! Blue trở về sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”
Thủy Nhi ngẫm nghĩ –“Đúng nga! Hì hì… cám ơn ngươi đã nhắc nhở ta tỷ tỷ! Chuyện đầu tiên mà ta làm hẳn là … chay nhanh trốn!”
Ha ha, không cần Vũ nhắc nhở, Thủy Nhi đã sớm nghĩ đến. Chờ khi Vũ bị nhốt lại, chuyện đầu tiên mà nàng làm chính là … ha ha, rời khỏi Lam Cung, ra ngoài đi bộ .. đi bộ a. Nếu có thể tìm được đường về nhà , nàng nhất định sẽ đi gặp Tiểu Ngoan
Thủy Nhi ấn ấn, đặt trình tự vào cái nút, hoàn toàn không để ý Vũ đang quát to, nghênh ngang đi ra cửa tầng hầm, tự về phòng mình.
Nếu đi thì cũng phải mang theo hai cái tiểu người hầu cùng đi chứ!
Thủy Nhi đi về chính phòng mình, gọi Đại Thanh cùng Huyền Vũ sau đó quay đầu nhìn ra hướng hoa viên.
Ha ha, quả nhiên là mỗi tuần lễ đều đúng giờ như vậy
-“Hư.”
Thủy Nhi để Huyền Vũ trên vai, bọc Đại Thanh trong bao, nhỏ giọng nói –“Không được phép ra tiếng! Có gì buồn bực cũng phải nhịn”
Hai cái “vật nhỏ” gật đầu!
Thủy Nhi đi theo hướng cửa sổ xuống, chui vào cái hộp giấy trong xe tải lớn, thuận lợi ra khỏi Lam Cung.
Ba cái tiểu hài tử sau khi rời khỏi Lam Cung liền chui đầu ra.. nhìn trời xanh mây trắng, nhà cao tầng, người đông đúc, phong cảnh ven đường . Hảo hảo nga!
Xe vào một trước một cửa tiệm bán hoa thì dừng lại.
Thừa lúc công nhân không chú ý, Thủy Nhi mang theo sủng vật của mình nhảy khỏi xe.
Nhìn màu sắc rực rỡ của thế giới mà trước giờ nàng chỉ được xem qua trên ti vi, Thủy Nhi liền hưng phấn không thể nói hết được.
Tủy rằng chân nàng vẫn còn đau do bị “vật lộn khí” đánh vào nhưng không hề làm “trở ngại” tâm tình nàng!
Đông dòm dòm, Tây ngước ngước. Xem xét cái này, xem trôm cái kia. Các tiểu quán bên lề đường hay cửa hàng, ngã tư điều khác biệt nhau, không có cái nào là giống cái nào . Tất cả điều khiến cho Thủy Nhi thập phần thích thú, rất hứng thú a!
Một tuyệt sắc giai nhân xinh đẹp thanh tú giữa nhân gian “khói lửa” này làm cho người đi đường không thể không ngước nhìn, hơn nữa trên vai còn đầy lông chim. Đúng là phong cách “cuồng” sủng vật!
Vũ đến gần một cái nút đỏ, xoa xoa nó, cánh cửa mở ra, nàng đem Thủy Nhi quăng vào bên trong.
Khi Thủy Nhi tỉnh lại thì phát hiện ra chính mình đang nằm trong một nơi bốn phía đều là thủy tinh trong suốt, nàng xoa xoa đầu, đảo mắt nhìn quanh, vội nhớ lại …chắc chắn là do Vũ làm!
Nhìn xung quanh, không gian khoảng chừng mười thước vuông được bao bọn kín bằng thủy tinh, nàng thử kêu nhưng không ai đáp lại. Quan trọng hơn là trong đây không có đồ ăn mà nàng thì bụng đang “réo” inh ỏi.
Tạp!
Cửa tầng hầm mở ra!
Vũ đắc ý đi đến…
Thủy Nhi kêu la –“Ngươi vì sao đem quăng ta vào trong này! Cha cho ngươi huấn luyện ta chứ không phải là giam cầm ta!”
Vũ cười lạnh –“Sai, đây là ta đang huấn luyện ngươi!”
-“Đây là huấn luyện cái quỷ gì, muốn đem ta nhốt vào trong quan tài bằng thủy tinh sao?” – Thủy nhi sờ sờ vào tấm kính thủy tinh chống đạn, phát hiện ra ý đồ của Vũ.
Vũ cười ha ha, thanh âm dễ nghe lúc trước lại bị thay bằng một âm giọng chói tai –“Quan tài thủy tinh? Ta thích từ này!” – Ở trong lòng nàng thầm ước gì đây đúng là nơi “an táng” của Thủy Nhi. Nhưng nàng biết, chính mình chỉ có thể cho nàng ta một chút giáo huấn.
-“Nơi đây không phải là cái gì quan tài, đây là “vật lộn khí” mà Blue phát minh ra. Ngươi xem đi, mỗi mặt thủy tinh đều có bốn cái cọc gỗ có thể chuyển động. Chỉ cần ấn cái nút màu vàng kia thì bốn cọc gỗ ấy sẽ giống như chân cùng tay của tuyệt đỉnh cao thủ, không đồng nhất góc độ, dùng các loại quyền pháp hướng vào ngươi mà công kích. Nếu ngươi không tránh được thì chí có thể chờ bị đánh”
Thủy Nhi nhìn các cọc gỗ cao thấp đang vươn ra, qua nhiên là co thể tự do tự động co duỗi.
-“Để ta xem ngươi có thể tiếp được bao nhiêu chiêu?” – Nhớ đến ngày đó, nàng bị Blue phạt ba trăm chiêu, Vũ vẫn còn hận đến thấu xương! Ba trăm chiêu đối với nàng đã là cực hạn. Nhìn Thủy Nhi da thịt trắng trẻo mập mạp nhiều nhất sẽ không chịu được quá năm mươi chiêu.
Vũ cười lạnh, tiếp tục nói –“Cái này đã được lập trình sẵn. nó sẽ không ngừng biến hóa vô số chiêu thức công kích đối phương, nếu chưa hết thời gian sẽ không dừng lại.”
Thủy Nhi vừa nghe mà da đầu đã phát run lên, hướng Vũ nói –“Ngươi là nữ nhân hư! Ta nguyền rủa ngươi ngày mai ót sẽ xuất hiện nếp nhăn, tóc sẽ rụng sạch trơn, biến thành một người cực kì mập mạp”
Vũ thi lại ý cười –“Lần trước Blue phạt ta ba trăm chiêu, hiện tại ta muốn trả lại ngươi sáu trăm chiêu. Có điều ta không muốn lấy mạng ngươi nên khi hết năm mươi chiêu ta sẽ cho ngươi nghỉ 20 phút.” – Nếu đánh chết nàng ta, Blue nhất định sẽ rất tức giận, nhưng nếu nàng ta mệt chết thì chuyện đó cũng không liên quan đến nàng, ai bảo nàng ta thân thể “yếu ớt” làm chi …
Ô ô ô … Đáng thương cho tiểu Thủy Nhi cho dù không gặp mẹ kế ác độc thì cũng gặp nhầm sự tỷ âm độc. Huống hồ cái sư tỷ này giống như mẹ kế của nàng vậy. (Mik: chắc tỷ ấy chuyển thể loại phim rùi =.=)
Cứ như vậy,từ lúc chào đời cho đến nay, Thủy Nhi cuối cùng cũng “khắc cốt ghi tâm” được cái gì gọi là bên ngoài đẹp như thiên tiên nhưng tâm địa lại độc ác như rắn rết. “Vật lộn khí” kia tuy rằng không đến nổi lấy mạng của nàng nhưng mỗi lần hướng nàng mà phát ra công kích điều khiến cho thể lực Thủy Nhi không thể chịu nổi. Nhiều lần bị đánh trúng, Thủy Nhi ăn không ít đau. Thẳng đến lúc đêm khuya thì toàn bộ sáu trăm chiêu mới hoàn thành xong, Thủy Nhi đang trong tình trạng kiệt sức. Cả người nàng cơ bắp đều đau nhức, trên người nhiều chỗ rướm máu, mà cái “độc thủ sư tỷ kia” lại khóa cửa lại nên nàng chỉ có thể qua đêm trên nền đất lạnh như băng này.
Ngày kế, Vũ vừa ăn sáng xong thì tinh thần cũng sảng khoái, nàng vào tầng hầm muốn nhìn thấy bộ dáng chật vật của Thủy Nhi, nhưng vừa bước vào đã khiến cho nàng “hoa dung thất sắc”!!!
Thủy Nhi nằm trên mặt đất không nhúc nhích! Giống như là không còn hô hấp vậy….
Vũ lúc này tinh thần hoảng loạn!
Nàng chỉ là muốn giáo huấn Thủy Nhi một chút thôi, cũng không phải là muốn lấy mạng của nàng ta! Nếu lúc này mà Blue trở về e rằng mạng của nàng cũng không còn nữa!
Vũ kích động, nhanh chóng mở cửa tầng hầm, không chút suy nghĩ liền cấp tốc chạy vào!
Khuôn mặt nhỏ nhắn nằm sát mặt đất của Thủy Nhi nghe được động tĩnh, khóe miệng nàng liền hiện lên một nụ cười. Nàng nhanh nhẹn như một “tiểu mèo hoang” chạy ra khỏi tầng hầm “vật lộn khí” ấy, đồng thời đóng cửa lại!
Bây giờ đổi lại là Vũ bị nhốt trong “vật lộn khí”!
Thủy Nhi cười hì hì nhìn Vũ thè lưỡi ! (Mik: cho dáng đời nàng ta.. cực hình của Vũ bắt đầu rùi ah, phải ko Hana tỷ ? *cười ác ma*.. hana*cười nham hiểm*)
Vũ giận dữ dậm chân
-“Cái tiểu nha đầu! Ngươi gạt ta!”
Thủy Nhi xoa xoa cánh tay củng chân bị “vật lộn khí” đánh cho bầm tím, hướng Vũ trừng mắt, học theo giọng điệu của nàng ta-“Hảo tỷ tỷ, ngươi có thể tiếp được bao nhiêu chiêu? Lần trước ngươi phạt ta sáu trăm chiêu, hiện tại ta liền trả lại cho ngươi một ngàn hai trăm chiêu!. Có điều ta cũng không muốn lấy mạng ngươi nên cứ mỗi một trăm chiêu ta cho ngươi nghỉ 10 phút được không?”
Vũ căm hận cắn răng –“Cái tiểu nha đầu chết tiệt kia! Mau thả ta ra ngoài ! Blue trở về sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”
Thủy Nhi ngẫm nghĩ –“Đúng nga! Hì hì… cám ơn ngươi đã nhắc nhở ta tỷ tỷ! Chuyện đầu tiên mà ta làm hẳn là … chay nhanh trốn!”
Ha ha, không cần Vũ nhắc nhở, Thủy Nhi đã sớm nghĩ đến. Chờ khi Vũ bị nhốt lại, chuyện đầu tiên mà nàng làm chính là … ha ha, rời khỏi Lam Cung, ra ngoài đi bộ .. đi bộ a. Nếu có thể tìm được đường về nhà , nàng nhất định sẽ đi gặp Tiểu Ngoan
Thủy Nhi ấn ấn, đặt trình tự vào cái nút, hoàn toàn không để ý Vũ đang quát to, nghênh ngang đi ra cửa tầng hầm, tự về phòng mình.
Nếu đi thì cũng phải mang theo hai cái tiểu người hầu cùng đi chứ!
Thủy Nhi đi về chính phòng mình, gọi Đại Thanh cùng Huyền Vũ sau đó quay đầu nhìn ra hướng hoa viên.
Ha ha, quả nhiên là mỗi tuần lễ đều đúng giờ như vậy
-“Hư.”
Thủy Nhi để Huyền Vũ trên vai, bọc Đại Thanh trong bao, nhỏ giọng nói –“Không được phép ra tiếng! Có gì buồn bực cũng phải nhịn”
Hai cái “vật nhỏ” gật đầu!
Thủy Nhi đi theo hướng cửa sổ xuống, chui vào cái hộp giấy trong xe tải lớn, thuận lợi ra khỏi Lam Cung.
Ba cái tiểu hài tử sau khi rời khỏi Lam Cung liền chui đầu ra.. nhìn trời xanh mây trắng, nhà cao tầng, người đông đúc, phong cảnh ven đường . Hảo hảo nga!
Xe vào một trước một cửa tiệm bán hoa thì dừng lại.
Thừa lúc công nhân không chú ý, Thủy Nhi mang theo sủng vật của mình nhảy khỏi xe.
Nhìn màu sắc rực rỡ của thế giới mà trước giờ nàng chỉ được xem qua trên ti vi, Thủy Nhi liền hưng phấn không thể nói hết được.
Tủy rằng chân nàng vẫn còn đau do bị “vật lộn khí” đánh vào nhưng không hề làm “trở ngại” tâm tình nàng!
Đông dòm dòm, Tây ngước ngước. Xem xét cái này, xem trôm cái kia. Các tiểu quán bên lề đường hay cửa hàng, ngã tư điều khác biệt nhau, không có cái nào là giống cái nào . Tất cả điều khiến cho Thủy Nhi thập phần thích thú, rất hứng thú a!
Một tuyệt sắc giai nhân xinh đẹp thanh tú giữa nhân gian “khói lửa” này làm cho người đi đường không thể không ngước nhìn, hơn nữa trên vai còn đầy lông chim. Đúng là phong cách “cuồng” sủng vật!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.