Chương 57: Tiểu Ma Nữ Tức Giận
Trương Tiểu Lộc
15/05/2017
Một toà nhà gỗ nhỏ thiết kế kiểu biệt
thự được dựng trên biển, phía dưới dùng vô số cọ gỗ cắm sâu trong lòng
biển để có thể tại một nền móng vững chắc chống đỡ căn biệt thự nhỏ bằng gỗ. Còn có thêm một đoạn cầu dài để có thể ngắm biển, thả dây câu cá.
Thuỷ Nhi đứng trên đoạn cầu vươn ra trên mặt biển vui cười chạy nhảy, tiếng sóng biển vang vọng hoà lẫn vào tiếng gió và tiếng kêu của chim hải âu. Trong không khí nhẹ nhàng lan toả hơi thở của biển cả.
Màu xanh của biển như kéo dài đến tận đường chân trời. Thuỷ Nhi giống một cánh chim sơn ca vui vẻ, nhẹ nhàng chạy dọc theo cầu gỗ dài hoan hô “Ha … Cha, nơi này tuyệt quá! Nơi này thật sự rất đẹp!”
Đại dương sâu thẳm giống như một mặt gương lớn, phản xạ ánh sáng lấp lánh của mặt trời, từng đợt hải âu trắng bay qua phát ra nhưng tiếng kêu, còn có… cá heo, có thể nhìn thấy cá heo một cách rõ ràng. Trên bờ biển có một hàng rào vây quanh, trong hàng rào không chỉ có cá heo mà còn có loài cá không biết gọi tên là gì!
“Cá heo! Cha, thật sự có cá heo!” Thuỷ Nhi vui mừng hướng về phía mặt biển lao xuống, giống như một tinh linh trong nước, cùng cá heo chơi đùa.
Hơn mười con cá heo làm thành một vòng tròn, đem Thuỷ Nhi đặt ở bên trong, như đang nhảy múa. Ngẩng đầu phát ra tiếng kêu.
“Cha có muốn xuống dưới này không?” Thuỷ Nhi ngoắc Lam Điện Diễm.
Lam Điện Diễm lắc đầu, hắn chỉ muốn nhìn Thuỷ Nhi ở trong nước chơi đùa.
Tha thứ cho ta, Thuỷ Nhi, ta sẽ cho ngươi tự do trong phạm vi tầm mắt ta chạm đến.
Thuỷ Nhi trời sinh đã cùng động vật có một loại lực tương tác, rất nhanh đã có thể hợp thành bầy đàn với đàn cá heo.
Rất xa cũng có thể cảm nhận được đám cá heo này càng lúc càng vui vẻ, chúng chắc cũng bị ảnh hưởng bởi tâm tình của Thủy Nhi đi.
Toàn bộ buổi chiều Thủy Nhi đều chơi với đám cá heo, cùng chúng chơi đùa, cho chúng ăn, tắm cho chúng, hơn nữa còn đặt tên cho từng con “Caramen, bơ, lạc, dâu tây, táo…”
Hì hì, thật vui a, có thể quen được thêm nhiều bạn bè a!
Nhìn Thủy Nhi thân thiết với đàn cá heo Lam Điện Diễm lại có chút không vui.
Mãi đến chiều tối Lam Điện Diễm mới đoạt lại Thuỷ Nhi trong vòng vây của đàn cá heo, cá heo bất mãn kháng nghị, nhưng cũng không dám làm gì khi nhìn đến đôi “ác mâu” đang lườm mình.
Đám cá heo không dám làm gì ngoài phát ra tiếng kêu bất mãn, đôi mắt kia như đang nói rằng “Dám phá hắn và Thủy Nhi, liền đem đi làm món cá nướng.” Hù chết a! Đáng sợ quá a! Cá heo nhỏ chỉ có thể ai ai oán oán lưu luyến rời khỏi Thuỷ Nhi, giống như đang nói “Nhớ lại đến thăm chúng ta nha!” {hana: bà tác giả này đúng là chém bà cố}
Màn đêm bao trùm bờ cát, một chút yên tĩnh, một chút xinh đẹp.
Thuỷ Nhi gối đầu lên cánh tay cha nằm trên bờ cát nhìn bầu trời lấp lánh ánh sáo, nghe tiếng sóng vỗ, tiếng gió, tiếng côn trùng kêu.
“Cha!”
“Ân!!”
“Người đang ngủ sao?”
“Không có!”
“Cha?”
“Ân!”
“Nơi này mặt trời mọc rất đẹp sao?”
“Đúng!”
“Cha?”
“Ân!!”
“Người xem cùng Thuỷ Nhi sao?”
“Đúng!”
“Cha?”
“Ân!!”
“Không có gì, chính là buồn chán nên kêu thế thôi!”
“….”
“Cha…!”
….
Những lời than thở của nàng càng lúc càng nhỏ, chung quanh càng lúc càng im lặng, những sinh vật bé nhỏ đều đã chìm trong mộng đẹp, nàng cũng mơ mơ màng màng ngủ.
Lam Điện Diễm nhẹ nhàng xoay người, nhìn khuôn mặt đang ngủ say của nàng, khoé miệng câu lên ý cười, bất đắc dĩ thở dài.
“Vậy nhỏ, ta ở trong phòng ngươi chuẩn bị rất nhiều đồ để ngươi phát tiết, có điều điều kiện quan trọng là không được phép làm tôn thương chính mình a!” Lam Điện Diễm thở dài, vật nhỏ thông minh làm hắn đau đầu. Không biết chuyện Vũ ngày mai có gì ngoài ý không nên hắn chỉ có thể tạm thời đem nàng đến Ám Nguyệt đảo. Có thể tưởng tượng được Thủy Nhi ngày mai sau khi Thuỷ Nhi rời giường phát hiện được sự thật này chắc chắn biển động sóng to.
Lam Điện Diễm đứng dậy, đem Thủy Nhi ôm vào lòng, đi đến toà thành trên Ám Nguyệt đảo.
Hôm sau, trong căn phòng nào đó bão tố nổi cấp mười hai, rầm rầm rầm từng đợt âm thanh, tiếng động lớn, tiếng đồ vật bị đập phá….
Tiểu ma nữ đang tức giận, tiểu ma nữ hẳn đang vô cùng tức giận. Trong phòng rất nhiều đồ vật bị đập phá tan tành chất thành đồng lớn đống nhỏ.
Nếu có người hỏi sao trong phòng Thuỷ Nhi lại có thể có đống lớn đống nhỏ như thế? Câu trả lời chỉ có thể là…..
Tiểu ma nữ một khi tức giận không ai dám đến gần, nhưng là một người hầu vẫn lén lút cẩn thận lặng lẹ hướng phòng Thủy Nhi một ít đồ sứ để Thủy Nhi phát tiết, cho nên đợi đến khi Thủy Nhi phát tiết xong thì không biết có bao nhiêu món đồ trân qúy bảo tàng đội nón ra đi.
Thuỷ Nhi thở phì phò mở cửa, đối với đám người đang vận chuyển đồ đạc hỏi “Đây là cái gì?”
“Đây… đây là do chủ nhân… căn dặn..” Nữ giúp việc bị khí thế của Thủy Nhi doạ cho sợ mất vía.
Ô ô ô tức chết ta!
Thuỷ Nhi đem một pho tượng đồng thời la mã ném vào tường sai đó chui đầu lên giường ô ô khóc rống lên!
Một đám người làm tiền hô hậu ủng luống cuống tay chân vây vòng tròn quanh giường Thủy Nhi dỗ dành.
“Tiểu thư, ngài đừng khóc….!”
“Đúng a, chủ nhân nói người sẽ nhanh chóng xử lý công việc và quay lại đón ngài…”
“Tiểu thư à, đừng như vậy, trên đảo có nhiều điều thú vị lắm…”
“Cá heo… đúng rồi, chủ nhân nói ngài có thể đi xem cá heo…”
“Chúng ta mỗi ngày làm món ngon cho ngài, nơi này thật sự đồ biển ăn rất ngon a…”
Không cần hỏi cũng biết những lời này nhất định là do cha dặn bọn họ nói! Hừ! Nghĩ chỉ cần nói như vậy, ra sẽ ngoan ngoãn ngồi trong này sao?
Thuỷ Nhi mạnh mẽ gật đầu “Các ngươi mau gọi điện cho cha ta, nói cho cha ta biết ta khóc chết rồi! Hắn nếu không lập tức đến đón ta, ta khóc chết cho hắn xem!”
Ô ô.. đây cuối cùng Thủy Nhi cũng là một sát thủ!
Nữ giúp việc không dám chậm trễ, vội vàng đi thông báo.
Lam Điện Diễm nghe báo cáo quả nhiên đau lòng, nhưng chỉ khẽ cắn môi, cố trấn tĩnh, cự tuyệt yêu cầu của Thuỷ Nhi, cũng cự tuyệt nói chuyện cùng Thuỷ Nhi.
Chỉ mới gián tiếp nghe đã khiến hắn lo lắng, chỉ sợ vừa nghe giọng Thuỷ Nhi hắn lại không kìm lòng được khiến uổng phí công sức.
Thuỷ Nhi nghe nữ giúp việc nói xong trong lòng khẽ lạnh, có điều lại ngừng khóc, lau nước mắt, ngước đầu hỏi “Giúp việc tỷ tỷ à, ngươi nói hải sản ở đây ăn rất được sao?”
“Ách!!” Nhất thời mọi người phản ứng không theo kịp, sửng sốt vài giâu, sau đó đám giúp việc mừng rỡ, lập tức đi chuẩn bị. Thu dọn phòng ốc, làm bữa sáng, vì Thủy Nhi chuẩn bị quần áo, gió bão cấp mười hai hình như đã qua đi.
Nhưng đám nữ giúp việc này hoàn toàn không ngờ, tiểu chủ nhân của các nàng không phải là tiểu ma nữ bình thường.
Thuỷ Nhi đứng trên đoạn cầu vươn ra trên mặt biển vui cười chạy nhảy, tiếng sóng biển vang vọng hoà lẫn vào tiếng gió và tiếng kêu của chim hải âu. Trong không khí nhẹ nhàng lan toả hơi thở của biển cả.
Màu xanh của biển như kéo dài đến tận đường chân trời. Thuỷ Nhi giống một cánh chim sơn ca vui vẻ, nhẹ nhàng chạy dọc theo cầu gỗ dài hoan hô “Ha … Cha, nơi này tuyệt quá! Nơi này thật sự rất đẹp!”
Đại dương sâu thẳm giống như một mặt gương lớn, phản xạ ánh sáng lấp lánh của mặt trời, từng đợt hải âu trắng bay qua phát ra nhưng tiếng kêu, còn có… cá heo, có thể nhìn thấy cá heo một cách rõ ràng. Trên bờ biển có một hàng rào vây quanh, trong hàng rào không chỉ có cá heo mà còn có loài cá không biết gọi tên là gì!
“Cá heo! Cha, thật sự có cá heo!” Thuỷ Nhi vui mừng hướng về phía mặt biển lao xuống, giống như một tinh linh trong nước, cùng cá heo chơi đùa.
Hơn mười con cá heo làm thành một vòng tròn, đem Thuỷ Nhi đặt ở bên trong, như đang nhảy múa. Ngẩng đầu phát ra tiếng kêu.
“Cha có muốn xuống dưới này không?” Thuỷ Nhi ngoắc Lam Điện Diễm.
Lam Điện Diễm lắc đầu, hắn chỉ muốn nhìn Thuỷ Nhi ở trong nước chơi đùa.
Tha thứ cho ta, Thuỷ Nhi, ta sẽ cho ngươi tự do trong phạm vi tầm mắt ta chạm đến.
Thuỷ Nhi trời sinh đã cùng động vật có một loại lực tương tác, rất nhanh đã có thể hợp thành bầy đàn với đàn cá heo.
Rất xa cũng có thể cảm nhận được đám cá heo này càng lúc càng vui vẻ, chúng chắc cũng bị ảnh hưởng bởi tâm tình của Thủy Nhi đi.
Toàn bộ buổi chiều Thủy Nhi đều chơi với đám cá heo, cùng chúng chơi đùa, cho chúng ăn, tắm cho chúng, hơn nữa còn đặt tên cho từng con “Caramen, bơ, lạc, dâu tây, táo…”
Hì hì, thật vui a, có thể quen được thêm nhiều bạn bè a!
Nhìn Thủy Nhi thân thiết với đàn cá heo Lam Điện Diễm lại có chút không vui.
Mãi đến chiều tối Lam Điện Diễm mới đoạt lại Thuỷ Nhi trong vòng vây của đàn cá heo, cá heo bất mãn kháng nghị, nhưng cũng không dám làm gì khi nhìn đến đôi “ác mâu” đang lườm mình.
Đám cá heo không dám làm gì ngoài phát ra tiếng kêu bất mãn, đôi mắt kia như đang nói rằng “Dám phá hắn và Thủy Nhi, liền đem đi làm món cá nướng.” Hù chết a! Đáng sợ quá a! Cá heo nhỏ chỉ có thể ai ai oán oán lưu luyến rời khỏi Thuỷ Nhi, giống như đang nói “Nhớ lại đến thăm chúng ta nha!” {hana: bà tác giả này đúng là chém bà cố}
Màn đêm bao trùm bờ cát, một chút yên tĩnh, một chút xinh đẹp.
Thuỷ Nhi gối đầu lên cánh tay cha nằm trên bờ cát nhìn bầu trời lấp lánh ánh sáo, nghe tiếng sóng vỗ, tiếng gió, tiếng côn trùng kêu.
“Cha!”
“Ân!!”
“Người đang ngủ sao?”
“Không có!”
“Cha?”
“Ân!”
“Nơi này mặt trời mọc rất đẹp sao?”
“Đúng!”
“Cha?”
“Ân!!”
“Người xem cùng Thuỷ Nhi sao?”
“Đúng!”
“Cha?”
“Ân!!”
“Không có gì, chính là buồn chán nên kêu thế thôi!”
“….”
“Cha…!”
….
Những lời than thở của nàng càng lúc càng nhỏ, chung quanh càng lúc càng im lặng, những sinh vật bé nhỏ đều đã chìm trong mộng đẹp, nàng cũng mơ mơ màng màng ngủ.
Lam Điện Diễm nhẹ nhàng xoay người, nhìn khuôn mặt đang ngủ say của nàng, khoé miệng câu lên ý cười, bất đắc dĩ thở dài.
“Vậy nhỏ, ta ở trong phòng ngươi chuẩn bị rất nhiều đồ để ngươi phát tiết, có điều điều kiện quan trọng là không được phép làm tôn thương chính mình a!” Lam Điện Diễm thở dài, vật nhỏ thông minh làm hắn đau đầu. Không biết chuyện Vũ ngày mai có gì ngoài ý không nên hắn chỉ có thể tạm thời đem nàng đến Ám Nguyệt đảo. Có thể tưởng tượng được Thủy Nhi ngày mai sau khi Thuỷ Nhi rời giường phát hiện được sự thật này chắc chắn biển động sóng to.
Lam Điện Diễm đứng dậy, đem Thủy Nhi ôm vào lòng, đi đến toà thành trên Ám Nguyệt đảo.
Hôm sau, trong căn phòng nào đó bão tố nổi cấp mười hai, rầm rầm rầm từng đợt âm thanh, tiếng động lớn, tiếng đồ vật bị đập phá….
Tiểu ma nữ đang tức giận, tiểu ma nữ hẳn đang vô cùng tức giận. Trong phòng rất nhiều đồ vật bị đập phá tan tành chất thành đồng lớn đống nhỏ.
Nếu có người hỏi sao trong phòng Thuỷ Nhi lại có thể có đống lớn đống nhỏ như thế? Câu trả lời chỉ có thể là…..
Tiểu ma nữ một khi tức giận không ai dám đến gần, nhưng là một người hầu vẫn lén lút cẩn thận lặng lẹ hướng phòng Thủy Nhi một ít đồ sứ để Thủy Nhi phát tiết, cho nên đợi đến khi Thủy Nhi phát tiết xong thì không biết có bao nhiêu món đồ trân qúy bảo tàng đội nón ra đi.
Thuỷ Nhi thở phì phò mở cửa, đối với đám người đang vận chuyển đồ đạc hỏi “Đây là cái gì?”
“Đây… đây là do chủ nhân… căn dặn..” Nữ giúp việc bị khí thế của Thủy Nhi doạ cho sợ mất vía.
Ô ô ô tức chết ta!
Thuỷ Nhi đem một pho tượng đồng thời la mã ném vào tường sai đó chui đầu lên giường ô ô khóc rống lên!
Một đám người làm tiền hô hậu ủng luống cuống tay chân vây vòng tròn quanh giường Thủy Nhi dỗ dành.
“Tiểu thư, ngài đừng khóc….!”
“Đúng a, chủ nhân nói người sẽ nhanh chóng xử lý công việc và quay lại đón ngài…”
“Tiểu thư à, đừng như vậy, trên đảo có nhiều điều thú vị lắm…”
“Cá heo… đúng rồi, chủ nhân nói ngài có thể đi xem cá heo…”
“Chúng ta mỗi ngày làm món ngon cho ngài, nơi này thật sự đồ biển ăn rất ngon a…”
Không cần hỏi cũng biết những lời này nhất định là do cha dặn bọn họ nói! Hừ! Nghĩ chỉ cần nói như vậy, ra sẽ ngoan ngoãn ngồi trong này sao?
Thuỷ Nhi mạnh mẽ gật đầu “Các ngươi mau gọi điện cho cha ta, nói cho cha ta biết ta khóc chết rồi! Hắn nếu không lập tức đến đón ta, ta khóc chết cho hắn xem!”
Ô ô.. đây cuối cùng Thủy Nhi cũng là một sát thủ!
Nữ giúp việc không dám chậm trễ, vội vàng đi thông báo.
Lam Điện Diễm nghe báo cáo quả nhiên đau lòng, nhưng chỉ khẽ cắn môi, cố trấn tĩnh, cự tuyệt yêu cầu của Thuỷ Nhi, cũng cự tuyệt nói chuyện cùng Thuỷ Nhi.
Chỉ mới gián tiếp nghe đã khiến hắn lo lắng, chỉ sợ vừa nghe giọng Thuỷ Nhi hắn lại không kìm lòng được khiến uổng phí công sức.
Thuỷ Nhi nghe nữ giúp việc nói xong trong lòng khẽ lạnh, có điều lại ngừng khóc, lau nước mắt, ngước đầu hỏi “Giúp việc tỷ tỷ à, ngươi nói hải sản ở đây ăn rất được sao?”
“Ách!!” Nhất thời mọi người phản ứng không theo kịp, sửng sốt vài giâu, sau đó đám giúp việc mừng rỡ, lập tức đi chuẩn bị. Thu dọn phòng ốc, làm bữa sáng, vì Thủy Nhi chuẩn bị quần áo, gió bão cấp mười hai hình như đã qua đi.
Nhưng đám nữ giúp việc này hoàn toàn không ngờ, tiểu chủ nhân của các nàng không phải là tiểu ma nữ bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.