Cuồng Ma Tà Hoàng: Thần Phi Nghịch Thiên Hạ
Chương 11: Đệ nhất Tà Hoàng (1)
Son Môi Đường
07/05/2016
Công kích dũng mãnh,
sát chiêu ác liệt, mỗi một chiêu thức của Đệ nhất Tà Hoàng khến cho Mạc
Thị sau khi xuất hết thổ linh lực ngăn cản rất là kinh ngạc.
Đệ nhất Tà Hoàng, chính là Đệ nhị Phán Hạ sống lại tại Thánh La đại lục.
Mạc Thị, thị vệ thân cận của Đế Quân Tà. Hiện giờ, đang đánh nhau với Đệ nhất Tà Hoàng.
Lâu không vận động tay chân đơn giản khiến Đệ nhất Tà Hoàng có chút phấn khởi khác lạ.
Thực lực mạnh mẽ đơn thuần không chỉ là linh lực tăng lên, phản ứng tay chân càng có thể tăng sức mạnh, đây chưa phải là con đường duy nhất bảo đảm tính mạng.
Trên trán mồ hôi không ngừng chảy cuồn cuộn xuống theo gò má, nội tâm Mạc Thị không ngừng kêu khổ.
Vốn hôm nay còn xem nhiệm vụ bồi cô nhóc con này luyện một chút là đơn giản, liền hăng hái nhận lấy nhiệm vụ do bệ hạ vĩ đại giao cho, còn nhịn không được quay về phía hắn đắc ý. Chẳng lẽ phải phối hợp theo, đưa ra một ánh mắt vui mừng đắc ý.
Có thể vậy đi…
“A a…” Một tiếng hét thảm thiết. Mạc Thị cảm giác đáy quần của mình nóng lên giống như lúc nào cũng có thể nổ tung.
Cảm giác “nhói” một cái!
Con nhóc đáng chết, dám tấn công phía dưới hắn! Ôi! Thật là đau chết hắn mà!!!
“Đối phó với kẻ địch là không từ thủ đoạn nào, ngươi vẫn còn non.” Đệ nhất Tà Hoàng tung ra một tràn cười nhạo, vốn hai mắt trong veo bỗng sáng lên.
Mạc Thị rất muốn chửi ầm lên, nhưng cảm giác đáy quần đau đớn mãnh liệt, tựa như sức lực thân thể đều bị rút cạn, ngay cả sức mắng người cũng không có.
“Ai, chán quá, hôm nay tới đây thôi.” Đệ nhất Tà Hoàng lộ ra hàm răng trắng nõn vô hại, lộ ra khuôn mặt cực kỳ ngây thơ vô (số) tội, kì thực là một nụ cười phúc hắc quỷ dị, Mạc Thị hận không thể đem nàng xé xác trước mặt hắn, vỗ vỗ tay, kiêu ngạo nâng bước rời đi…
A, ai bảo lúc đầu hắn lộ ra ánh mắt đắc ý xem thường nàng đây, một cước phía xa, liền đủ trừng phạt hắn rồi.
Đêm đó, Mạc Thị ôm đất khóc khàn cả giọng, nước mắt liên tục đổ xuống ào ào. “Ô ô, nữ oa chết tiệt kia, ta suýt chút nữa là không thể giao hợp rồi. Ô ô…”
Chẳng lẽ khối băng ngàn năm không biến đổi như hắn hôm nay không nhịn được phải cười nhạo một phen, “Được xem là người bệ hạ coi trọng, hắn sẽ có khả năng chết mất thôi.”
Hắn rất hoài nghi, cô nhóc không có đầu óc kia làm sao có khả năng năng tu thành thánh giả, trải qua sự chọn lựa, được bệ hạ phong làm thị vệ của ngài chắc?
“Ô ô, nàng nói đối phó với kẻ địch thì không từ thủ đoạn nào, ta chỉ là luyện tập cho nàng thôi mà, rốt cuộc ta đắc tội nàng chỗ nào chứ?” Mạc Thị nghĩ đến cảnh thê thảm vừa trải qua chiều nay, hắn liền cảm thấy thương cảm, nói mãi, cảm giác chỗ hai chân mày lại bắt đầu nóng như thiêu đốt.
“Cái này còn chưa hết, nàng còn nói ta vẫn còn là trẻ con, huynh nói xem, ta là trẻ con không lẽ nàng không phải là trẻ con sao, đây là nàng gián tiếp bảo ta ấu trĩ mà.” Mạc Thị vất vả than khổ với ai đó, cứ liên tiếp kể khổ rồi lại than khổ.
Đáng giận nhất chính là con nhóc ấy phút cuối còn lộ ra nụ cười trào phùng mà đáng ghét nữa, giống như có vô số mũi tên nhọn hoắc, từng tên từng tên đâm vào tâm hắn vậy.
Hắn đường đường là một đại nam nhân lại bị một nữ oa đùa cợt…
Chẳng lẽ cứ nghe Mạc Thị lải nhải mãi, vỗ vỗ vai hắn, mặc dù không hiểu lời của hắn, nhưng cũng nói ra lời an ủi, “Mạc Thị, là bệ hạ huấn luyện huynh đó, huynh phải nắm bắt lấy cơ hội, tương lai tiền đồ vô số đó.”
“Thật không?” Mạc Thị ngừng lại la lên hỏi, có chút hoài nghi mà nhìn, chẳng lẽ vậy, trong lòng hắn đối với lời nói kia bắt đầu một phen suy tính.
Chẳng lẽ sẽ không lừa người chứ, như vậy, lời hắn nói là thật sao! Hiện giờ hắn tràn ngập kính nể cùng cảm kích bệ hạ. Bệ hạ mỗi ngày làm việc bận rộn, lại còn tâm tư bận tâm đến hắn, thực cảm động quá đi mất… | Editor: Ta có cảm giác anh Mạc Thị bị lừa bán lấy tiền mà cũng không biết mình bị lừa ấy.
Đệ nhất Tà Hoàng, chính là Đệ nhị Phán Hạ sống lại tại Thánh La đại lục.
Mạc Thị, thị vệ thân cận của Đế Quân Tà. Hiện giờ, đang đánh nhau với Đệ nhất Tà Hoàng.
Lâu không vận động tay chân đơn giản khiến Đệ nhất Tà Hoàng có chút phấn khởi khác lạ.
Thực lực mạnh mẽ đơn thuần không chỉ là linh lực tăng lên, phản ứng tay chân càng có thể tăng sức mạnh, đây chưa phải là con đường duy nhất bảo đảm tính mạng.
Trên trán mồ hôi không ngừng chảy cuồn cuộn xuống theo gò má, nội tâm Mạc Thị không ngừng kêu khổ.
Vốn hôm nay còn xem nhiệm vụ bồi cô nhóc con này luyện một chút là đơn giản, liền hăng hái nhận lấy nhiệm vụ do bệ hạ vĩ đại giao cho, còn nhịn không được quay về phía hắn đắc ý. Chẳng lẽ phải phối hợp theo, đưa ra một ánh mắt vui mừng đắc ý.
Có thể vậy đi…
“A a…” Một tiếng hét thảm thiết. Mạc Thị cảm giác đáy quần của mình nóng lên giống như lúc nào cũng có thể nổ tung.
Cảm giác “nhói” một cái!
Con nhóc đáng chết, dám tấn công phía dưới hắn! Ôi! Thật là đau chết hắn mà!!!
“Đối phó với kẻ địch là không từ thủ đoạn nào, ngươi vẫn còn non.” Đệ nhất Tà Hoàng tung ra một tràn cười nhạo, vốn hai mắt trong veo bỗng sáng lên.
Mạc Thị rất muốn chửi ầm lên, nhưng cảm giác đáy quần đau đớn mãnh liệt, tựa như sức lực thân thể đều bị rút cạn, ngay cả sức mắng người cũng không có.
“Ai, chán quá, hôm nay tới đây thôi.” Đệ nhất Tà Hoàng lộ ra hàm răng trắng nõn vô hại, lộ ra khuôn mặt cực kỳ ngây thơ vô (số) tội, kì thực là một nụ cười phúc hắc quỷ dị, Mạc Thị hận không thể đem nàng xé xác trước mặt hắn, vỗ vỗ tay, kiêu ngạo nâng bước rời đi…
A, ai bảo lúc đầu hắn lộ ra ánh mắt đắc ý xem thường nàng đây, một cước phía xa, liền đủ trừng phạt hắn rồi.
Đêm đó, Mạc Thị ôm đất khóc khàn cả giọng, nước mắt liên tục đổ xuống ào ào. “Ô ô, nữ oa chết tiệt kia, ta suýt chút nữa là không thể giao hợp rồi. Ô ô…”
Chẳng lẽ khối băng ngàn năm không biến đổi như hắn hôm nay không nhịn được phải cười nhạo một phen, “Được xem là người bệ hạ coi trọng, hắn sẽ có khả năng chết mất thôi.”
Hắn rất hoài nghi, cô nhóc không có đầu óc kia làm sao có khả năng năng tu thành thánh giả, trải qua sự chọn lựa, được bệ hạ phong làm thị vệ của ngài chắc?
“Ô ô, nàng nói đối phó với kẻ địch thì không từ thủ đoạn nào, ta chỉ là luyện tập cho nàng thôi mà, rốt cuộc ta đắc tội nàng chỗ nào chứ?” Mạc Thị nghĩ đến cảnh thê thảm vừa trải qua chiều nay, hắn liền cảm thấy thương cảm, nói mãi, cảm giác chỗ hai chân mày lại bắt đầu nóng như thiêu đốt.
“Cái này còn chưa hết, nàng còn nói ta vẫn còn là trẻ con, huynh nói xem, ta là trẻ con không lẽ nàng không phải là trẻ con sao, đây là nàng gián tiếp bảo ta ấu trĩ mà.” Mạc Thị vất vả than khổ với ai đó, cứ liên tiếp kể khổ rồi lại than khổ.
Đáng giận nhất chính là con nhóc ấy phút cuối còn lộ ra nụ cười trào phùng mà đáng ghét nữa, giống như có vô số mũi tên nhọn hoắc, từng tên từng tên đâm vào tâm hắn vậy.
Hắn đường đường là một đại nam nhân lại bị một nữ oa đùa cợt…
Chẳng lẽ cứ nghe Mạc Thị lải nhải mãi, vỗ vỗ vai hắn, mặc dù không hiểu lời của hắn, nhưng cũng nói ra lời an ủi, “Mạc Thị, là bệ hạ huấn luyện huynh đó, huynh phải nắm bắt lấy cơ hội, tương lai tiền đồ vô số đó.”
“Thật không?” Mạc Thị ngừng lại la lên hỏi, có chút hoài nghi mà nhìn, chẳng lẽ vậy, trong lòng hắn đối với lời nói kia bắt đầu một phen suy tính.
Chẳng lẽ sẽ không lừa người chứ, như vậy, lời hắn nói là thật sao! Hiện giờ hắn tràn ngập kính nể cùng cảm kích bệ hạ. Bệ hạ mỗi ngày làm việc bận rộn, lại còn tâm tư bận tâm đến hắn, thực cảm động quá đi mất… | Editor: Ta có cảm giác anh Mạc Thị bị lừa bán lấy tiền mà cũng không biết mình bị lừa ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.