Cuồng Ma Tà Hoàng: Thần Phi Nghịch Thiên Hạ
Chương 3: Đệ nhị Phán Hạ (3)
Son Môi Đường
03/05/2016
“Mày lại dám đem đồ ăn tao đánh đổ, mày là muốn tao đói chết, mày không muốn sống nữa phải không?”
Nữ nhân cứ như con chó dữ dằn càn rỡ mà rống lên, điên cuồn thở hồng hộc cùng mang theo vài phần không cam lòng bên trong. Kêu gào thê thảm vẫn không thể phát tiết tích tụ trong lòng nàng, nữ nhân kêu gào giơ roi da trong tay lên, lần thứ hai tần nhẫn đánh vào người Đệ nhị Phán Hạ.
“Ba.” Tiếng roi vang lên, ngây thơ đắc ý nói ra kết cục thắng lợi.
Một roi kia đánh lên vết thương trên người nàng, Đệ nhị Phán Hạ có thể cảm giác rõ ràng thân thể mình trở nên đau rát.
Cố hết sức ngẩng đầu lên, đón nhìn lại ánh mặt trời ban trưa, liền thấy một nữ nhân khuôn mặt giận dữ mặc y phục vải thô màu gai, trong mắt là tia điên cuồng phá hủy Đệ nhị Phán Hạ.
Nữ nhân bị Đệ nhị Phán Hạ nhìn bằng ánh mắt bình tĩnh không chút hốt hoảng, thường ngày cô ta bị nàng đánh chửi nhưng vẫn luôn không né, không khóc, không trẻ con ồn ào, tâm nàng dường như bị đâm một phát đau nhói tàn nhẫn.
“Mày nhìn gì vậy.”
Từ trước đến giờ nữ nhân kiêu ngạo kia bị giam ở trong cái viện hoang vu này, sớm đã bị hành hạ đến tâm trí bào mòn, hiện giờ sự điện cuồng cùng tàn ác đã bị năm tháng vô tình tàn phá mà nảy nở.
Vốn phong hoa tuyệt đại hiện giờ đã bị biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, mỗi một lần so sánh, nữ nhân liền oán hận vận mệnh trêu đùa.
Năm năm lẻ mười hai ngày, ròng rã 1837 ngày.
Bức tường trước mặt cái viện kia tất cả đều là năm tháng vết tích ghi chép kế hoạch của nàng, từng cái từng cái không dài không ngắn, nhưng từ đầu tới cuối đều theo năm tháng trôi qua mà mờ nhạt.
Thời điểm mỗi lần cầm đá vụn khắc lên bức tường kia, liền hiện ra sự việc thân thể nàng bị mỗi một đao tàn phá, mỗi một đao tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại khiến nàng mỗi thời khắc đều sống không bằng chết…
Căm hận mạnh mẽ cần một chỗ phát tiết, giơ roi, nữ nhân bình thường kia tựa như ác quỷ giơ roi da vung lên hạ xuống, nhưng cũng không được như mong muốn vì bị lệch khỏi thân thể suy yếu nhỏ nhoi kia.
Nữ nhân lần nữa tay nhắm chặt roi da giơ lên quất tới, trong mắt Đệ nhị Phán Hạ hiện lên tia sát ý, thanh âm lạnh lẽo non nớt vang lên, “Cùng một roi tuyệt đối không được rơi lên người ta lần thứ hai.”
Bị ánh mắt sát ý của Đệ nhị Phán Hạ dọa tới, nữ nhân hiển nhiên run rẩy không chớp mắt, sau đó, lắc lắc đầu, phủ nhận hết thảy mọi chuyện vừa thấy.
Ổn định tốt tâm tình của chính mình, trong mắt nữ nhân lần nữa hiện lên sự phẫn nộ, “Nha đầu chết tiệt kia, lá gan mày càng lúc càng lớn.”
Giọng nói của nữ nhân rất là tức giận, tức đến nổi phổi phập phồng khiến Đệ nhị Phán Hạ rất buồn phiền.
Cố hết sức chống thân thể lảo đảo muốn ngã đứng dậy, Đệ nhị Phán Hạ kiêu ngạo quật cường mà đứng lên, ánh mắt nghiêm túc nhìn xem thử coi nữ nhân trước mặt, tay phải kéo lấy.
Thuốc súng không có trong dự đoán xuất hiện, toàn bộ thế giới yên tĩnh như vũng nước đọng.
Đệ nhị Phán Hạ quật cường khiến nữ nhân tay cầm roi da rất tức giận, tàn bạo rút roi da trong tay Phán Hạ ra, tiện thể đem thân thể đang lảo đảo của nàng đẩy ngã xuống đất, “Mày phản rồi, tao sinh mày, nuôi mày mà mày dám phản tao. Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước sinh mày ra liền đem mày bóp chết cho xong!”
Nữ nhân tức giận đến phát run.
Thân phận bọn họ trong cung vốn là đặc biệt, người trong cung xưa nay phân biệt cao thấp. Năm năm qua, bọn họ như sống trong địa ngục, nếm trải lòng người nhạt nhẽo, đồ ăn ngự thiện phòng đưa tới mấy ngày qua cơ hồ đều là cơm thừa canh cạn mà thôi.
Nữ nhân cứ như con chó dữ dằn càn rỡ mà rống lên, điên cuồn thở hồng hộc cùng mang theo vài phần không cam lòng bên trong. Kêu gào thê thảm vẫn không thể phát tiết tích tụ trong lòng nàng, nữ nhân kêu gào giơ roi da trong tay lên, lần thứ hai tần nhẫn đánh vào người Đệ nhị Phán Hạ.
“Ba.” Tiếng roi vang lên, ngây thơ đắc ý nói ra kết cục thắng lợi.
Một roi kia đánh lên vết thương trên người nàng, Đệ nhị Phán Hạ có thể cảm giác rõ ràng thân thể mình trở nên đau rát.
Cố hết sức ngẩng đầu lên, đón nhìn lại ánh mặt trời ban trưa, liền thấy một nữ nhân khuôn mặt giận dữ mặc y phục vải thô màu gai, trong mắt là tia điên cuồng phá hủy Đệ nhị Phán Hạ.
Nữ nhân bị Đệ nhị Phán Hạ nhìn bằng ánh mắt bình tĩnh không chút hốt hoảng, thường ngày cô ta bị nàng đánh chửi nhưng vẫn luôn không né, không khóc, không trẻ con ồn ào, tâm nàng dường như bị đâm một phát đau nhói tàn nhẫn.
“Mày nhìn gì vậy.”
Từ trước đến giờ nữ nhân kiêu ngạo kia bị giam ở trong cái viện hoang vu này, sớm đã bị hành hạ đến tâm trí bào mòn, hiện giờ sự điện cuồng cùng tàn ác đã bị năm tháng vô tình tàn phá mà nảy nở.
Vốn phong hoa tuyệt đại hiện giờ đã bị biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, mỗi một lần so sánh, nữ nhân liền oán hận vận mệnh trêu đùa.
Năm năm lẻ mười hai ngày, ròng rã 1837 ngày.
Bức tường trước mặt cái viện kia tất cả đều là năm tháng vết tích ghi chép kế hoạch của nàng, từng cái từng cái không dài không ngắn, nhưng từ đầu tới cuối đều theo năm tháng trôi qua mà mờ nhạt.
Thời điểm mỗi lần cầm đá vụn khắc lên bức tường kia, liền hiện ra sự việc thân thể nàng bị mỗi một đao tàn phá, mỗi một đao tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại khiến nàng mỗi thời khắc đều sống không bằng chết…
Căm hận mạnh mẽ cần một chỗ phát tiết, giơ roi, nữ nhân bình thường kia tựa như ác quỷ giơ roi da vung lên hạ xuống, nhưng cũng không được như mong muốn vì bị lệch khỏi thân thể suy yếu nhỏ nhoi kia.
Nữ nhân lần nữa tay nhắm chặt roi da giơ lên quất tới, trong mắt Đệ nhị Phán Hạ hiện lên tia sát ý, thanh âm lạnh lẽo non nớt vang lên, “Cùng một roi tuyệt đối không được rơi lên người ta lần thứ hai.”
Bị ánh mắt sát ý của Đệ nhị Phán Hạ dọa tới, nữ nhân hiển nhiên run rẩy không chớp mắt, sau đó, lắc lắc đầu, phủ nhận hết thảy mọi chuyện vừa thấy.
Ổn định tốt tâm tình của chính mình, trong mắt nữ nhân lần nữa hiện lên sự phẫn nộ, “Nha đầu chết tiệt kia, lá gan mày càng lúc càng lớn.”
Giọng nói của nữ nhân rất là tức giận, tức đến nổi phổi phập phồng khiến Đệ nhị Phán Hạ rất buồn phiền.
Cố hết sức chống thân thể lảo đảo muốn ngã đứng dậy, Đệ nhị Phán Hạ kiêu ngạo quật cường mà đứng lên, ánh mắt nghiêm túc nhìn xem thử coi nữ nhân trước mặt, tay phải kéo lấy.
Thuốc súng không có trong dự đoán xuất hiện, toàn bộ thế giới yên tĩnh như vũng nước đọng.
Đệ nhị Phán Hạ quật cường khiến nữ nhân tay cầm roi da rất tức giận, tàn bạo rút roi da trong tay Phán Hạ ra, tiện thể đem thân thể đang lảo đảo của nàng đẩy ngã xuống đất, “Mày phản rồi, tao sinh mày, nuôi mày mà mày dám phản tao. Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước sinh mày ra liền đem mày bóp chết cho xong!”
Nữ nhân tức giận đến phát run.
Thân phận bọn họ trong cung vốn là đặc biệt, người trong cung xưa nay phân biệt cao thấp. Năm năm qua, bọn họ như sống trong địa ngục, nếm trải lòng người nhạt nhẽo, đồ ăn ngự thiện phòng đưa tới mấy ngày qua cơ hồ đều là cơm thừa canh cạn mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.