Cuồng Ma Tà Hoàng: Thần Phi Nghịch Thiên Hạ
Chương 23: Sức quyến rũ của Đế Quân Tà (2)
Son Môi Đường
06/06/2016
Nàng chính là thê tử của hắn, là hoàng hậu của hắn, là thiên hạ chi mẫu được thần dân Đệ nhất Đế quốc kính trọng.
“Ồ?” Đế Quân Tà nhíu mày, thả tay xuống chính giữa, bưng ly trà Lưu Ly trên bàn ăn lên, từ từ uống.
“Hoàng thượng, Y sư chuẩn đoán gân mạch ngũ hoàng tử đứt đoạn, cho dù dùng linh lực miễn cưỡng chữa trị, cũng khó có thể tu luyện linh lực nữa. Thần thiếp khẩn cầu hoàng thượng nghiêm trị kẻ hành hung kia, giúp hậu cung, cũng giúp thiên hạ đòi lại công đạo.
Đầy hứng thú ngồi nghe cái người gọi là “hoàng hậu” này nói giọng khàn khàn chắc như đinh đóng cột, mắt Đế Quân Tà rốt cuộc nhìn xuống nữ nhân mặc y phục khoan thai hòa nhã trước mặt. “Ý ngươi thế nào?”
“Thần thiếp thân là chủ hậu cung, đối với sự tình hậu cung, từ trước đến giờ thiếp bụng làm dạ chịu, huống chi bây giờ còn liên quan đến tính mạng của ngũ hoàng tử, thần thiếp nhất định phải cho hậu cung, cho thần dân thiên hạ một câu trả lời. Thần thiếp cho rằng, mưu hại hoàng tử hoàng gia, tội gây họa đáng chu di cửu tộc.”
Tà Hoàng một bên dùng khăn lụa lau chùi khóe miệng, một bên tỉ mỉ nhìn hoàng hậu quỳ trên mặt đất trước mặt.
Đây là thê tử của Đế Quân Tà, hoàng hậu Đệ nhất Đế quốc, tuy rằng lúc này quỳ ở đó, nàng vẫn có thể có dáng vẻ ngạo nghễ, ung dung, dáng vẻ khoan thai, khí chất đúng là có mấy phần hơn người thường.
“Chủ nhân hậu cung?” Đôi mắt màu lam của Đế Quân Tà bình tĩnh không lay động đảo qua nữ nhân quỳ gối phía trước mọi người. Chủ nhân hậu cung, ý kia chính là “hoàng hậu” đi.
Hết thảy nữ nhân trong thiên hạ ở trong mắt hắn kỳ thực chỉ là một loại sinh vật có thể nhảy nhót mà thôi, toàn bộ đều là một dáng vẻ, còn trẻ không có vẻ già nua, mập mạp cùng thon gầy, xấu xí cùng khuynh thành.
Đối với hắn những đám “phi tử” tam cung lục viện này, hắn càng không có ấn tượng gì, tâm tư hắn suốt đời hết thảy đều đặt vào việc truy đuổi sức mạnh bên trên, chưa bao giờ có tâm tư đối với chuyện nam nữ. Tuy rằng xác thực hắn không có tâm tư gì, nhưng cũng không đại biểu không thể tìm người làm giúp.
Thỉnh thoảng hắn khâm điểm mưa móc, tự nhiên lúc nửa đêm sẽ có người đích thân tới tam cung lục viện, thay hắn là người hoàng đế này thực hiện nghĩa vụ “phu quân”, hắn chỉ cần ngồi ngoài cục, trong cung nhìn ba ngàn nữ nhân trang điểm kia cùng hàng giả đùa vui, tại triều đường nhìn những đại thần kia ra sức đấu võ mồm xem xét mỹ nhân vì hắn.
Hắn cao giọng muốn xem trò vui, tự nhiên sẽ có người hát không biết mệt đến đây giúp hắn.
Khóe miệng Tà Hoàng co rút, nghe ý tứ của nam nhân này, chắc là hắn không nhận ra hoàng hậu của hắn đi, đây là “trượng phu” gì đây trời?
Giờ khắc này nghiêng mắt nhìn thấy vẻ mặt Tà Hoàng, đôi mắt hoa đào của Đế Quân Tà híp lại, yên lặng lắng nghe sự không bình thường từ trong trái tim phía xa nhảy lên.
Nữ nhân thiên hạ đều như thế, nhưng, nữ nhân này, có lẽ không…
“Trẫm không biết, Đệ nhất Đế quốc này khi nào lại thay đổi chủ nhân, lại cần một “chủ nhân hậu cung” phí sức làm việc vì thần dân thiên hạ như thế.” Đế Quân Tà chậm rãi vỗ về ly trà Lưu Ly điêu khắc non sông vạn dặm, trong nháy mắt giọng điệu lạnh lẽo tận xương.
“Hoàng thượng minh giám, thần thiếp một lòng lo lắng vì hoàng thượng, kiên quyết không dám có lòng bất chính nào.” Nghe thấy Đế Quân Tà nói như thế, vốn tư thái hoàng hậu còn đang cao quý trong nháy mắt sụp đổ, mặt mày tái mét lo sợ kề mặt cúi thấp đầu.
Không, không, không được.
Nàng đã trả giá quá nhiều vì cái ghế hoàng hậu này, tuyệt đối không thể trơ mắt bỏ hết thảy trước mặt. Chỉ cần bảo vệ vị trí hoàng hậu, tiểu ác ma kia, nàng sẽ nghĩ biện pháp đối phó nàng, báo thù vì Tuấn nhi.
“Tốt nhất là không dám. Chuyện hôm nay trẫm sẽ không truy cứu, từ nay về sau, bên trong tam cung lục viện, bất luận người nào tự tiện bước vào Tận Hoan điện một bước thì sẽ tru di tam tộc, lui ra đi.” Đế Quân Tà thấy dáng vẻ mặt mày tái mét lo sợ của hoàng hậu, hài lòng bảo lui.
“Vâng, thần thiếp xin cáo lui.” Bên dưới hoàng hậu thở mạnh, cung kính lo lắng dập đầu thật mạnh với Đế Quân Tà, nhanh chóng thức thời lui ra.
“Ồ?” Đế Quân Tà nhíu mày, thả tay xuống chính giữa, bưng ly trà Lưu Ly trên bàn ăn lên, từ từ uống.
“Hoàng thượng, Y sư chuẩn đoán gân mạch ngũ hoàng tử đứt đoạn, cho dù dùng linh lực miễn cưỡng chữa trị, cũng khó có thể tu luyện linh lực nữa. Thần thiếp khẩn cầu hoàng thượng nghiêm trị kẻ hành hung kia, giúp hậu cung, cũng giúp thiên hạ đòi lại công đạo.
Đầy hứng thú ngồi nghe cái người gọi là “hoàng hậu” này nói giọng khàn khàn chắc như đinh đóng cột, mắt Đế Quân Tà rốt cuộc nhìn xuống nữ nhân mặc y phục khoan thai hòa nhã trước mặt. “Ý ngươi thế nào?”
“Thần thiếp thân là chủ hậu cung, đối với sự tình hậu cung, từ trước đến giờ thiếp bụng làm dạ chịu, huống chi bây giờ còn liên quan đến tính mạng của ngũ hoàng tử, thần thiếp nhất định phải cho hậu cung, cho thần dân thiên hạ một câu trả lời. Thần thiếp cho rằng, mưu hại hoàng tử hoàng gia, tội gây họa đáng chu di cửu tộc.”
Tà Hoàng một bên dùng khăn lụa lau chùi khóe miệng, một bên tỉ mỉ nhìn hoàng hậu quỳ trên mặt đất trước mặt.
Đây là thê tử của Đế Quân Tà, hoàng hậu Đệ nhất Đế quốc, tuy rằng lúc này quỳ ở đó, nàng vẫn có thể có dáng vẻ ngạo nghễ, ung dung, dáng vẻ khoan thai, khí chất đúng là có mấy phần hơn người thường.
“Chủ nhân hậu cung?” Đôi mắt màu lam của Đế Quân Tà bình tĩnh không lay động đảo qua nữ nhân quỳ gối phía trước mọi người. Chủ nhân hậu cung, ý kia chính là “hoàng hậu” đi.
Hết thảy nữ nhân trong thiên hạ ở trong mắt hắn kỳ thực chỉ là một loại sinh vật có thể nhảy nhót mà thôi, toàn bộ đều là một dáng vẻ, còn trẻ không có vẻ già nua, mập mạp cùng thon gầy, xấu xí cùng khuynh thành.
Đối với hắn những đám “phi tử” tam cung lục viện này, hắn càng không có ấn tượng gì, tâm tư hắn suốt đời hết thảy đều đặt vào việc truy đuổi sức mạnh bên trên, chưa bao giờ có tâm tư đối với chuyện nam nữ. Tuy rằng xác thực hắn không có tâm tư gì, nhưng cũng không đại biểu không thể tìm người làm giúp.
Thỉnh thoảng hắn khâm điểm mưa móc, tự nhiên lúc nửa đêm sẽ có người đích thân tới tam cung lục viện, thay hắn là người hoàng đế này thực hiện nghĩa vụ “phu quân”, hắn chỉ cần ngồi ngoài cục, trong cung nhìn ba ngàn nữ nhân trang điểm kia cùng hàng giả đùa vui, tại triều đường nhìn những đại thần kia ra sức đấu võ mồm xem xét mỹ nhân vì hắn.
Hắn cao giọng muốn xem trò vui, tự nhiên sẽ có người hát không biết mệt đến đây giúp hắn.
Khóe miệng Tà Hoàng co rút, nghe ý tứ của nam nhân này, chắc là hắn không nhận ra hoàng hậu của hắn đi, đây là “trượng phu” gì đây trời?
Giờ khắc này nghiêng mắt nhìn thấy vẻ mặt Tà Hoàng, đôi mắt hoa đào của Đế Quân Tà híp lại, yên lặng lắng nghe sự không bình thường từ trong trái tim phía xa nhảy lên.
Nữ nhân thiên hạ đều như thế, nhưng, nữ nhân này, có lẽ không…
“Trẫm không biết, Đệ nhất Đế quốc này khi nào lại thay đổi chủ nhân, lại cần một “chủ nhân hậu cung” phí sức làm việc vì thần dân thiên hạ như thế.” Đế Quân Tà chậm rãi vỗ về ly trà Lưu Ly điêu khắc non sông vạn dặm, trong nháy mắt giọng điệu lạnh lẽo tận xương.
“Hoàng thượng minh giám, thần thiếp một lòng lo lắng vì hoàng thượng, kiên quyết không dám có lòng bất chính nào.” Nghe thấy Đế Quân Tà nói như thế, vốn tư thái hoàng hậu còn đang cao quý trong nháy mắt sụp đổ, mặt mày tái mét lo sợ kề mặt cúi thấp đầu.
Không, không, không được.
Nàng đã trả giá quá nhiều vì cái ghế hoàng hậu này, tuyệt đối không thể trơ mắt bỏ hết thảy trước mặt. Chỉ cần bảo vệ vị trí hoàng hậu, tiểu ác ma kia, nàng sẽ nghĩ biện pháp đối phó nàng, báo thù vì Tuấn nhi.
“Tốt nhất là không dám. Chuyện hôm nay trẫm sẽ không truy cứu, từ nay về sau, bên trong tam cung lục viện, bất luận người nào tự tiện bước vào Tận Hoan điện một bước thì sẽ tru di tam tộc, lui ra đi.” Đế Quân Tà thấy dáng vẻ mặt mày tái mét lo sợ của hoàng hậu, hài lòng bảo lui.
“Vâng, thần thiếp xin cáo lui.” Bên dưới hoàng hậu thở mạnh, cung kính lo lắng dập đầu thật mạnh với Đế Quân Tà, nhanh chóng thức thời lui ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.