Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy
Chương 295: Chết Năm 1936
Mộng Kim
06/07/2023
Tôi: “Đại Đầu, có phải mấy người biết điều gì đó không? Nói với tôi.”
Tôi vừa nói vừa vừa túm lấy tay Đại Đầu, hai mắt nhìn thẳng nó. Tuổi nó còn nhỏ, không thể dấu được tâm tư, càng không che dấu được tâm tình. Thúy Hoa chết sớm, tuy rằng lúc chết tuổi không lớn, nhưng dựa vào phương thức của quỷ để tồn tại bốn mươi mấy năm, gặp nhiều quen mặt nên cũng lão luyện hơn những kẻ khác.
Đại Đầu ấp a ấp úng, ánh mắt ở giữa tôi và Thúy Hoa đảo qua đảo lại.
“Mẹ tiểu quỷ, tôi và Đại Đầu chỉ có thể ở trong bệnh viện, không thể ra ngoài. Ở khu vui chơi như thế nào chúng tôi thực sự không biết. Vốn dĩ đó là một mảnh hoang sơn, là nơi mà hắc bào nữ quỷ chết, bây giờ làm thành khu vui chơi rồi, cô ta cũng rất lợi hại. Khu vực đó cũng không có quỷ nào dám đi. Hiện giờ làm thành khu vui chơi, lãnh địa bị chiếm cô ta khẳng định là không vui.”
Đại Đầu liên tục gật đầu, nói tiếp lời cô ấy “Qủy rất coi trọng địa bàn của mình, ở bệnh viện này chỉ có chết ở bệnh viện này mới có thể ở lại. Những quỷ khác muốn lưu lại đây chúng tôi sẽ tìm mọi cách để đuổi đi. Khu vui chơi mới mở một tháng đã phát sinh ra mấy sự cố, ngày chị bị đưa vào bệnh viện cũng vậy.”
Tôi: “Tôi được đưa tới bệnh viện khi nào, không phải mới tới ngày hôm qua sao?”
“Không, cô tới nửa tháng rồi.”
Nghe được lời này, trong nháy mắt tôi chìm vào trầm tư, lông mày nhăn lại. Tôi đã hôn mê nửa tháng rồi, nhưng Dị Tư Ẩn lại không nói, anh ấy chỉ nói tôi bị sốt cao, sốt cao bình thường không thể hôn mê lâu như vậy.
“Mẹ quỷ nhỏ, chúng tôi đều cho rằng cô sẽ vĩnh viễn trở thành người thực vật, không ngờ rằng nửa tháng cô đã tỉnh lại rồi.”
Dị Tư Ẩn lừa tôi, hoặc nên nói anh ấy gạt tôi. Anh ấy nói anh ấy không sao, Tư Diễn cũng không sao. Thực sự là như vậy sao? hiện giờ tôi đã tốt lên rồi, tôi có thể xuống giường, có thể xuất viện! tay trái xốc chăn lên, tay phải muốn gỡ kim tiêm trên tay.
“Cô không thể tháo kim tiêm!” Thúy Hoa lập tức ngăn tôi, ba tiểu quỷ khác cũng nói “Nửa tháng này chồng của chị vẫn luôn chăm sóc chị, nửa đêm cũng ở lại. Bên cạnh anh ta có một đạo sĩ pháp lực cao thâm, chúng tôi không dám tới gần.”
Tôi: “Mọi người nghe thấy bọn họ nói chuyện với nhau không?”
Đại Đầu và Thúy Hoa hai mắt nhìn nhau, sau cùng Thúy Hoa mím chặt môi “Hắc bào nữ quỷ bị trọng thương nặng, cô ta rất không cam tâm. Cô ta là quỷ chết năm 1936, quỷ khi đó trải qua chiến hỏa, cả người lệ khí rất nặng. Hiện giờ cô ta ở bên ngoài bệnh viện, nếu như cô rời khỏi bệnh viện cô ta ắt sẽ hạ thủ với cô!”
Lòng tôi trong nháy mắt trầm xuống, nữ quỷ ở bên ngoài chờ hại tôi, tôi không thể ra ngoài. Nhưng nếu không thể ra ngoài thì rất nhiều sự tình tôi sẽ không thể biết được. Dị Tư Ẩn không nói cho tôi, anh ấy cái gì cũng không nói cho tôi!
Chuyện xảy ra anh ấy muốn gánh vác một mình sao? anh ấy xác thực đã phục sinh rồi, thân thể ấm áp, trái tim đập, tôi có thể cảm nhận được . Nhưng anh ấy làm những chuyện này thì giải thích như thế nào đây?
Tôi: “Thúy Hoa, cô có thể nghĩ cách gọi chồng tôi tới không?”
“Anh ta vừa bị chị làm cho tức giận rời đi rồi.”
Đại Đầu tấm tắc vài tiếng, hợp tình nói “Quanh thân anh ta lãnh khí quá khủng khiếp, ngay cả đám quỷ chúng em cũng không dám tới gần anh ta, rất sợ bị dọa tới hôi phi yên diệt.”
Bọn họ không thể làm được, tôi phải làm sao đây? Tôi vừa nghĩ vừa nhìn xung quanh, lúc này tôi nhìn thấy một cái nút màu đỏ.
Vào thời khắc nhấn nút , Thúy Hoa và Đại đầu bọn họ đều nấp xuống dưới giường. Không bao lâu một người đàn ông trung niên mặc bộ quần áo trắng nhanh chóng bước vào.
Lúc này, tôi nghe thấy giọng nói của Thúy Hoa.
“Ông ấy là viện trưởng, người trong thôn chúng tôi, là người giỏi nhất trong mỗi kỳ thi. Nghe nói là sau này ông ấy đứng đầu cả nước. Trong thôn có rất nhiều người thích ông ấy, sau này ông ấy lấy một cô gái trong thành phố.”
Tôi vừa nói vừa vừa túm lấy tay Đại Đầu, hai mắt nhìn thẳng nó. Tuổi nó còn nhỏ, không thể dấu được tâm tư, càng không che dấu được tâm tình. Thúy Hoa chết sớm, tuy rằng lúc chết tuổi không lớn, nhưng dựa vào phương thức của quỷ để tồn tại bốn mươi mấy năm, gặp nhiều quen mặt nên cũng lão luyện hơn những kẻ khác.
Đại Đầu ấp a ấp úng, ánh mắt ở giữa tôi và Thúy Hoa đảo qua đảo lại.
“Mẹ tiểu quỷ, tôi và Đại Đầu chỉ có thể ở trong bệnh viện, không thể ra ngoài. Ở khu vui chơi như thế nào chúng tôi thực sự không biết. Vốn dĩ đó là một mảnh hoang sơn, là nơi mà hắc bào nữ quỷ chết, bây giờ làm thành khu vui chơi rồi, cô ta cũng rất lợi hại. Khu vực đó cũng không có quỷ nào dám đi. Hiện giờ làm thành khu vui chơi, lãnh địa bị chiếm cô ta khẳng định là không vui.”
Đại Đầu liên tục gật đầu, nói tiếp lời cô ấy “Qủy rất coi trọng địa bàn của mình, ở bệnh viện này chỉ có chết ở bệnh viện này mới có thể ở lại. Những quỷ khác muốn lưu lại đây chúng tôi sẽ tìm mọi cách để đuổi đi. Khu vui chơi mới mở một tháng đã phát sinh ra mấy sự cố, ngày chị bị đưa vào bệnh viện cũng vậy.”
Tôi: “Tôi được đưa tới bệnh viện khi nào, không phải mới tới ngày hôm qua sao?”
“Không, cô tới nửa tháng rồi.”
Nghe được lời này, trong nháy mắt tôi chìm vào trầm tư, lông mày nhăn lại. Tôi đã hôn mê nửa tháng rồi, nhưng Dị Tư Ẩn lại không nói, anh ấy chỉ nói tôi bị sốt cao, sốt cao bình thường không thể hôn mê lâu như vậy.
“Mẹ quỷ nhỏ, chúng tôi đều cho rằng cô sẽ vĩnh viễn trở thành người thực vật, không ngờ rằng nửa tháng cô đã tỉnh lại rồi.”
Dị Tư Ẩn lừa tôi, hoặc nên nói anh ấy gạt tôi. Anh ấy nói anh ấy không sao, Tư Diễn cũng không sao. Thực sự là như vậy sao? hiện giờ tôi đã tốt lên rồi, tôi có thể xuống giường, có thể xuất viện! tay trái xốc chăn lên, tay phải muốn gỡ kim tiêm trên tay.
“Cô không thể tháo kim tiêm!” Thúy Hoa lập tức ngăn tôi, ba tiểu quỷ khác cũng nói “Nửa tháng này chồng của chị vẫn luôn chăm sóc chị, nửa đêm cũng ở lại. Bên cạnh anh ta có một đạo sĩ pháp lực cao thâm, chúng tôi không dám tới gần.”
Tôi: “Mọi người nghe thấy bọn họ nói chuyện với nhau không?”
Đại Đầu và Thúy Hoa hai mắt nhìn nhau, sau cùng Thúy Hoa mím chặt môi “Hắc bào nữ quỷ bị trọng thương nặng, cô ta rất không cam tâm. Cô ta là quỷ chết năm 1936, quỷ khi đó trải qua chiến hỏa, cả người lệ khí rất nặng. Hiện giờ cô ta ở bên ngoài bệnh viện, nếu như cô rời khỏi bệnh viện cô ta ắt sẽ hạ thủ với cô!”
Lòng tôi trong nháy mắt trầm xuống, nữ quỷ ở bên ngoài chờ hại tôi, tôi không thể ra ngoài. Nhưng nếu không thể ra ngoài thì rất nhiều sự tình tôi sẽ không thể biết được. Dị Tư Ẩn không nói cho tôi, anh ấy cái gì cũng không nói cho tôi!
Chuyện xảy ra anh ấy muốn gánh vác một mình sao? anh ấy xác thực đã phục sinh rồi, thân thể ấm áp, trái tim đập, tôi có thể cảm nhận được . Nhưng anh ấy làm những chuyện này thì giải thích như thế nào đây?
Tôi: “Thúy Hoa, cô có thể nghĩ cách gọi chồng tôi tới không?”
“Anh ta vừa bị chị làm cho tức giận rời đi rồi.”
Đại Đầu tấm tắc vài tiếng, hợp tình nói “Quanh thân anh ta lãnh khí quá khủng khiếp, ngay cả đám quỷ chúng em cũng không dám tới gần anh ta, rất sợ bị dọa tới hôi phi yên diệt.”
Bọn họ không thể làm được, tôi phải làm sao đây? Tôi vừa nghĩ vừa nhìn xung quanh, lúc này tôi nhìn thấy một cái nút màu đỏ.
Vào thời khắc nhấn nút , Thúy Hoa và Đại đầu bọn họ đều nấp xuống dưới giường. Không bao lâu một người đàn ông trung niên mặc bộ quần áo trắng nhanh chóng bước vào.
Lúc này, tôi nghe thấy giọng nói của Thúy Hoa.
“Ông ấy là viện trưởng, người trong thôn chúng tôi, là người giỏi nhất trong mỗi kỳ thi. Nghe nói là sau này ông ấy đứng đầu cả nước. Trong thôn có rất nhiều người thích ông ấy, sau này ông ấy lấy một cô gái trong thành phố.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.