Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy
Chương 252: Cô Đem Con Trai Của Tôi Giấu Đi Đâu Rồi
Mộng Kim
07/05/2023
Trương Tiểu Mẫn: “Rốt cuộc nữ quỷ trông như thế nào a? Viên Doanh, cậu không nhớ một chút nào sao?”
Viên Doanh: “Không nhớ, tốc độ quá nhanh, quá bất ngờ. lúc đó mình đi về phía ký túc, đi tới chỗ ngoặt thì bị tập kích.”
Nếu nữ quỷ đã tới trường học thì không thể nào chỉ công kích một người. Có một sẽ có hai. Khi nữ quỷ ra tay một lần nữa thì có thể tìm tòi nghiên cứu một chút. Nhưng khi nào thì sẽ ra tay và sẽ là ở đâu?
Tư Diễn: “Ma ma, buổi tối con sẽ bay quanh trường học một vòng, nếu như nữ quỷ ở trường học thì con sẽ có thể ngửi ra được.”
Lúc tôi đang suy nghĩ thì bên tai thình lình toát ra một câu như vậy, tôi lập tức nhìn về phía Tư Diễn.
Trương Tiểu Mẫn: “Tình Thiên, cổ của cậu có phải có vấn đề hay không, tự dưng lại nghiêng đầu làm gì?”
Tôi: “Mình không sao. Viên Doanh, cậu nghỉ ngơi vài ngày là sẽ ổn. Lúc trước nãi nãi của cậu cho cậu một miếng ngọc bội, đối với nữ quỷ đó không có tác dụng gì sao?”
Viên Doanh lập tức nhìn xuống cổ, trong mắt hiện lên vẻ hoang mang.
Viên Doanh: “Ngọc bội không thấy nữa! bị nữ quỷ lấy đi rồi, cô ta căn bản không sợ!”
Sao có thể chứ…, miếng ngọc bội đó rất lợi hại, những quỷ bình thường đều sẽ sợ. Nếu nói như vậy thì nữ quỷ này cũng đã có một chút tuổi tác rồi!
Trương Tiểu Mẫn: “Các cậu nói quá dọa người rồi, tìm một đạo sĩ thu quỷ thôi.”
Quỷ bên ngoài còn dễ nói, ở trong trường học thì đạo sĩ không thể vào được, càng không nói tới làm phép, vì lãnh đạo trường học căn bản không tin trên đời này có quỷ!
Viên Doanh: “Nếu đã hút mình, khẳng định…”
Nói tới đây, cửa phòng ký túc đột nhiên có người gõ. Thân thể của Tư Diễn đứng bên cạnh tôi hơi động, lập tức kéo tôi nói “Ma ma, có người tới, con tránh đi nhé.”
Vừa nói xong thì không thấy nó đâu nữa. Lúc này cửa ký túc cũng bị đẩy ra.
Trương Tiểu Mẫn: “Vẫn chưa được sự cho phép, các người đã vào?”
Vừa dứt lời, ánh mắt Trương Tiểu Mẫn trừng lớn. Lông mày của tôi cũng nhíu lại. Mấy người đàn ông cao lớn cường tráng đứng trước mặt.
Trọng điểm là ký túc của nữ sinh !!! xuất hiện mấy người đàn ông!!!
Người quản lý ký túc không ngăn lại sao? sao họ có thể vào đây được?
“Các người ai là Tô Tình Thiên?”
Người được điểm tên là tôi, khẩu khí rất ngưng trọng.
Viên Doanh: “Các người làm cài gì?”
“Tô Tình Thiên là vị nào?”
Tôi: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Mấy người đàn ông cẩn thận nhìn tôi, lập tức bước lên trước “Mời cô theo chúng tôi một chuyến.”
Tôi buồn bực, đi một chuyến, đi đâu chứ? ai muốn gặp tôi? Nhưng mặc dù tôi rất thắc mắc, bọn họ lại không cho tôi thời gian suy nghĩ, thậm trí muốn túm tôi ra ngoài.
Tôi: “Đừng qua đây, tôi tự mình có thể đi được!”
Nói xong tôi quay đầu cho Viên Doanh và Trương Tiểu Mẫn một ánh mắt an ủi, sau đó rất nhanh tôi cùng mấy người đàn ông xuống lầu.
Vốn dĩ là hành lang náo nhiệt, giờ khắc này lại lạnh ngắt như tờ, một người cũng không có, vô cùng trống trải! người mà Tư Diễn phải rời đi thì không thể nào là một người bình thường được.
Tôi từng bước từng bước theo bọn họ đi xuống, mỗi một bước trái tim lại nặng nề thêm một phần. Cho tới khi xuống tới dưới lầu ký túc cũng giống như vậy, không có một người nào, duy nhất chỉ có một chiếc xe Lincoln.
“Lên đi, thiếu gia muốn gặp cô.”
Giọng nói rất nghiêm túc, khẩu khí cũng không tốt, đem theo mệnh lệnh. Tôi cảm thấy mình giống như con cá trên thớt gỗ, bị người xâu xé trong khi đang giãy chết, tôi vô kế khả thi.
…
Tôi đã nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng vẫn không nghĩ ra được người tìm tôi là anh ấy… một thân quần áo hưu nhàn màu lam nhạt, bên trong là thân hình thon dài, không giống kiểu cách như khi trước. Thậm trí làm tôi nghĩ tới bốn chữ “thanh tâm thoát tục”
Anh ấy thấy tôi vào, liếc mắt nhìn tôi một cái, âm thanh không nặng không nhẹ.
Dị Tư Ẩn: “Cô đem con trai của tôi giấu đi đâu rồi?”
Trách không được Tư Diễn muốn rời đi, nó biết Dị Tư Ẩn tới tìm, cũng không nói với tôi mà tự mình trốn đi!
Viên Doanh: “Không nhớ, tốc độ quá nhanh, quá bất ngờ. lúc đó mình đi về phía ký túc, đi tới chỗ ngoặt thì bị tập kích.”
Nếu nữ quỷ đã tới trường học thì không thể nào chỉ công kích một người. Có một sẽ có hai. Khi nữ quỷ ra tay một lần nữa thì có thể tìm tòi nghiên cứu một chút. Nhưng khi nào thì sẽ ra tay và sẽ là ở đâu?
Tư Diễn: “Ma ma, buổi tối con sẽ bay quanh trường học một vòng, nếu như nữ quỷ ở trường học thì con sẽ có thể ngửi ra được.”
Lúc tôi đang suy nghĩ thì bên tai thình lình toát ra một câu như vậy, tôi lập tức nhìn về phía Tư Diễn.
Trương Tiểu Mẫn: “Tình Thiên, cổ của cậu có phải có vấn đề hay không, tự dưng lại nghiêng đầu làm gì?”
Tôi: “Mình không sao. Viên Doanh, cậu nghỉ ngơi vài ngày là sẽ ổn. Lúc trước nãi nãi của cậu cho cậu một miếng ngọc bội, đối với nữ quỷ đó không có tác dụng gì sao?”
Viên Doanh lập tức nhìn xuống cổ, trong mắt hiện lên vẻ hoang mang.
Viên Doanh: “Ngọc bội không thấy nữa! bị nữ quỷ lấy đi rồi, cô ta căn bản không sợ!”
Sao có thể chứ…, miếng ngọc bội đó rất lợi hại, những quỷ bình thường đều sẽ sợ. Nếu nói như vậy thì nữ quỷ này cũng đã có một chút tuổi tác rồi!
Trương Tiểu Mẫn: “Các cậu nói quá dọa người rồi, tìm một đạo sĩ thu quỷ thôi.”
Quỷ bên ngoài còn dễ nói, ở trong trường học thì đạo sĩ không thể vào được, càng không nói tới làm phép, vì lãnh đạo trường học căn bản không tin trên đời này có quỷ!
Viên Doanh: “Nếu đã hút mình, khẳng định…”
Nói tới đây, cửa phòng ký túc đột nhiên có người gõ. Thân thể của Tư Diễn đứng bên cạnh tôi hơi động, lập tức kéo tôi nói “Ma ma, có người tới, con tránh đi nhé.”
Vừa nói xong thì không thấy nó đâu nữa. Lúc này cửa ký túc cũng bị đẩy ra.
Trương Tiểu Mẫn: “Vẫn chưa được sự cho phép, các người đã vào?”
Vừa dứt lời, ánh mắt Trương Tiểu Mẫn trừng lớn. Lông mày của tôi cũng nhíu lại. Mấy người đàn ông cao lớn cường tráng đứng trước mặt.
Trọng điểm là ký túc của nữ sinh !!! xuất hiện mấy người đàn ông!!!
Người quản lý ký túc không ngăn lại sao? sao họ có thể vào đây được?
“Các người ai là Tô Tình Thiên?”
Người được điểm tên là tôi, khẩu khí rất ngưng trọng.
Viên Doanh: “Các người làm cài gì?”
“Tô Tình Thiên là vị nào?”
Tôi: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Mấy người đàn ông cẩn thận nhìn tôi, lập tức bước lên trước “Mời cô theo chúng tôi một chuyến.”
Tôi buồn bực, đi một chuyến, đi đâu chứ? ai muốn gặp tôi? Nhưng mặc dù tôi rất thắc mắc, bọn họ lại không cho tôi thời gian suy nghĩ, thậm trí muốn túm tôi ra ngoài.
Tôi: “Đừng qua đây, tôi tự mình có thể đi được!”
Nói xong tôi quay đầu cho Viên Doanh và Trương Tiểu Mẫn một ánh mắt an ủi, sau đó rất nhanh tôi cùng mấy người đàn ông xuống lầu.
Vốn dĩ là hành lang náo nhiệt, giờ khắc này lại lạnh ngắt như tờ, một người cũng không có, vô cùng trống trải! người mà Tư Diễn phải rời đi thì không thể nào là một người bình thường được.
Tôi từng bước từng bước theo bọn họ đi xuống, mỗi một bước trái tim lại nặng nề thêm một phần. Cho tới khi xuống tới dưới lầu ký túc cũng giống như vậy, không có một người nào, duy nhất chỉ có một chiếc xe Lincoln.
“Lên đi, thiếu gia muốn gặp cô.”
Giọng nói rất nghiêm túc, khẩu khí cũng không tốt, đem theo mệnh lệnh. Tôi cảm thấy mình giống như con cá trên thớt gỗ, bị người xâu xé trong khi đang giãy chết, tôi vô kế khả thi.
…
Tôi đã nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng vẫn không nghĩ ra được người tìm tôi là anh ấy… một thân quần áo hưu nhàn màu lam nhạt, bên trong là thân hình thon dài, không giống kiểu cách như khi trước. Thậm trí làm tôi nghĩ tới bốn chữ “thanh tâm thoát tục”
Anh ấy thấy tôi vào, liếc mắt nhìn tôi một cái, âm thanh không nặng không nhẹ.
Dị Tư Ẩn: “Cô đem con trai của tôi giấu đi đâu rồi?”
Trách không được Tư Diễn muốn rời đi, nó biết Dị Tư Ẩn tới tìm, cũng không nói với tôi mà tự mình trốn đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.