Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy
Chương 122: Cô Nhi Viên Phúc Tinh
Mộng Kim
18/04/2021
Vào thời khắc cô bé đó bay xa, bên khung cửa sổ đột nhiên xuất hiện một cây cầu màu trắng, mỗi trụ của cây cầu đều là hình ma tước. Bên trong kết giới có thể dựng lên một cây cầu dài, phải có pháp lực rất cao thâm. Cô bé đó và Cầu Cầu giống nhau, đều được nuôi, nhưng người nuôi cô bé đó là ác nhân.
Nếu như là người lương thiện, cô bé sẽ không bị lệ khí quấn thân. Cầu Cầu rời khỏi, cô bé xuất hiện, đối phương rõ ràng là muốn dẫn dụ, dẫn dụ tôi qua đó. Cô bé đó tiếp cận Cầu Cầu sớm đã nằm trong dự kế hoạch của chúng rồi, mục tiêu là tôi. Nếu như bây giờ tôi tùy tiện rời đi, liền trúng chiêu của đối phương rồi.
Tôi không thể đi. Điện thoại không có tín hiệu. Tôi phải xuống lầu nói với quản gia. Nhưng mà khi tôi quay người, thế nhưng tôi lại bị đụng vào vách tường. Bức tường trong suốt như tường thủy tinh. Tôi nâng tay lên sờ, tôi bị tường thủy tinh ngăn cách rồi, căn bản không thể ra ngoài được, chỉ có thể bước lên chiếc cầu dài.
Tôi: “Ở trong kết giới có thể bắt người, ta thực muốn xem xem ngươi là người như thế nào.”
Tôi hừ một tiếng, lập tức bước lên cầu dài, từ điểm này đi tới điểm khác phải mất một thời gian rất lâu. Khi tôi bước xuống khỏi chiếc cầu, hai chân giẫm nát bình địa, thì tôi đã nhìn thấy cô nhi viện Phúc Tinh, không một bóng người, căn bản không có thân ảnh của Cầu Cầu.
“Chị gái, đi theo em.” Âm thanh của cô bé vang lên bên cạnh tôi, tôi nhìn nó bay về hướng cô nhi viện.
Tôi để ý xung quanh, cố ý ở trước cửa cọ xát một hồi, lưu lại khí tức của tôi ở đây, dễ dàng cho Dị Tư Ẩn tìm thấy tôi.
“Chị gái, đừng có động lung tung vào những thứ ở đây. Nếu không, Cầu Cầu sẽ chết.” cô bé uy hiếp tôi, nói xong nó tiếp tục bay.
Đợi tới khi tôi nhìn nó thật kỹ, tôi mới phát hiện nó không có hai chân. Ống quần không phiêu đãng trong không trung. Tôi đã rõ vì sao nó chết rồi, sau khi bị người lừa bán đi thì bị chặt hai chân, chết thê thảm. Nỗi thống khổ lớn như vậy, khó trách được có lệ khí.
Cô bé đem tôi tới phía sau cô nhi viện, sắc mặt nó đột nhiên trở nên kính cẩn, bay tới bên cửa không cử động.
Lúc này, tôi nghe thấy một giọng nói trầm chung.
“Vào đi.”
Tôi không biết người bên trong là ai, nhưng tôi cảm thấy giọng nói này nghe rất quen tai. Đợi sau khi tôi đẩy cửa bước vào, nhìn thấy người ngồi trên ghế, bước chân của tôi lập tức cứng ngắc. Vậy mà lại là chú của Hướng học trưởng, ông ta là người phía sau màn của cô nhi viện Phúc Tinh!
Cô bé toàn thân đầy lệ khí, cô nhi viện bị quỷ khí che phủ, ông ta muốn làm gì…
Vào lúc này, tôi nghe thấy một âm thanh thanh nhuận vang lên. Đợi khi tôi nhìn thấy người bước vào, cả người tôi dại ra. Vậy mà lại là người đã lâu không gặp Hướng học trưởng. Cha mẹ của anh ấy bị chú của anh ấy hại chết, anh ấy vậy mà lại tới gần ông ta như vậy!
Tôi: “Hướng học trưởng, sao anh lại ở đây?”
Hướng Phong: “Nó ở đâu không quan trọng, cô vào đây.”
Hướng Lăng Khiêm không nói chuyện, lạnh nhạt nhìn tôi một cái, trong tay nhiều thêm ba nén hương, vô cùng thành thạo, bước tới lư hương đốt hương. Bên eo của Học trưởng treo một cái hồ lô. Khi hương được châm lên, hồ lô bên hông của anh ấy lay động.
Hướng Phong: “Thả nó ra.”
Hướng Lăng Khiêm: “Được.”
Hướng học trưởng mở nắp hồ lô, tôi nhìn thấy một dòng khói trắng từ trong hồ lô bay ra, vây quanh bên lư hương. Giờ khắc này tôi nghe thấy âm thanh bẹp bẹp, rất giống với âm thanh khi Cầu Cầu hít hương. Cho nên, bên trong hồ lô này toàn là tiểu quỷ, số lượng rất nhiều.
“Ta ngửi thấy mùi thịt tươi rồi, so với hương thì thơm hơn nhiều. Ta muốn ăn thịt!”
“Ta cũng muốn ăn!”
Tôi nhìn thấy rất nhiều làn khói trắng từ trong hồ lô lô thoát ra, bay về phía tôi. Mỗi một làn khói trắng là một tiểu quỷ, bọn chúng muốn ăn tôi. Vào thời khắc sương trắng tập kích lên thân thể tôi, tôi lập tức nâng tay lên đánh tan sương trắng.
“A a, thực đau, trên thân thể cô ta có gì đó!”
Tôi nghe thấy từng đợt gào thét, không bao lâu những làn khói đó bay trở lại vào trong hồ lô.
Nếu như là người lương thiện, cô bé sẽ không bị lệ khí quấn thân. Cầu Cầu rời khỏi, cô bé xuất hiện, đối phương rõ ràng là muốn dẫn dụ, dẫn dụ tôi qua đó. Cô bé đó tiếp cận Cầu Cầu sớm đã nằm trong dự kế hoạch của chúng rồi, mục tiêu là tôi. Nếu như bây giờ tôi tùy tiện rời đi, liền trúng chiêu của đối phương rồi.
Tôi không thể đi. Điện thoại không có tín hiệu. Tôi phải xuống lầu nói với quản gia. Nhưng mà khi tôi quay người, thế nhưng tôi lại bị đụng vào vách tường. Bức tường trong suốt như tường thủy tinh. Tôi nâng tay lên sờ, tôi bị tường thủy tinh ngăn cách rồi, căn bản không thể ra ngoài được, chỉ có thể bước lên chiếc cầu dài.
Tôi: “Ở trong kết giới có thể bắt người, ta thực muốn xem xem ngươi là người như thế nào.”
Tôi hừ một tiếng, lập tức bước lên cầu dài, từ điểm này đi tới điểm khác phải mất một thời gian rất lâu. Khi tôi bước xuống khỏi chiếc cầu, hai chân giẫm nát bình địa, thì tôi đã nhìn thấy cô nhi viện Phúc Tinh, không một bóng người, căn bản không có thân ảnh của Cầu Cầu.
“Chị gái, đi theo em.” Âm thanh của cô bé vang lên bên cạnh tôi, tôi nhìn nó bay về hướng cô nhi viện.
Tôi để ý xung quanh, cố ý ở trước cửa cọ xát một hồi, lưu lại khí tức của tôi ở đây, dễ dàng cho Dị Tư Ẩn tìm thấy tôi.
“Chị gái, đừng có động lung tung vào những thứ ở đây. Nếu không, Cầu Cầu sẽ chết.” cô bé uy hiếp tôi, nói xong nó tiếp tục bay.
Đợi tới khi tôi nhìn nó thật kỹ, tôi mới phát hiện nó không có hai chân. Ống quần không phiêu đãng trong không trung. Tôi đã rõ vì sao nó chết rồi, sau khi bị người lừa bán đi thì bị chặt hai chân, chết thê thảm. Nỗi thống khổ lớn như vậy, khó trách được có lệ khí.
Cô bé đem tôi tới phía sau cô nhi viện, sắc mặt nó đột nhiên trở nên kính cẩn, bay tới bên cửa không cử động.
Lúc này, tôi nghe thấy một giọng nói trầm chung.
“Vào đi.”
Tôi không biết người bên trong là ai, nhưng tôi cảm thấy giọng nói này nghe rất quen tai. Đợi sau khi tôi đẩy cửa bước vào, nhìn thấy người ngồi trên ghế, bước chân của tôi lập tức cứng ngắc. Vậy mà lại là chú của Hướng học trưởng, ông ta là người phía sau màn của cô nhi viện Phúc Tinh!
Cô bé toàn thân đầy lệ khí, cô nhi viện bị quỷ khí che phủ, ông ta muốn làm gì…
Vào lúc này, tôi nghe thấy một âm thanh thanh nhuận vang lên. Đợi khi tôi nhìn thấy người bước vào, cả người tôi dại ra. Vậy mà lại là người đã lâu không gặp Hướng học trưởng. Cha mẹ của anh ấy bị chú của anh ấy hại chết, anh ấy vậy mà lại tới gần ông ta như vậy!
Tôi: “Hướng học trưởng, sao anh lại ở đây?”
Hướng Phong: “Nó ở đâu không quan trọng, cô vào đây.”
Hướng Lăng Khiêm không nói chuyện, lạnh nhạt nhìn tôi một cái, trong tay nhiều thêm ba nén hương, vô cùng thành thạo, bước tới lư hương đốt hương. Bên eo của Học trưởng treo một cái hồ lô. Khi hương được châm lên, hồ lô bên hông của anh ấy lay động.
Hướng Phong: “Thả nó ra.”
Hướng Lăng Khiêm: “Được.”
Hướng học trưởng mở nắp hồ lô, tôi nhìn thấy một dòng khói trắng từ trong hồ lô bay ra, vây quanh bên lư hương. Giờ khắc này tôi nghe thấy âm thanh bẹp bẹp, rất giống với âm thanh khi Cầu Cầu hít hương. Cho nên, bên trong hồ lô này toàn là tiểu quỷ, số lượng rất nhiều.
“Ta ngửi thấy mùi thịt tươi rồi, so với hương thì thơm hơn nhiều. Ta muốn ăn thịt!”
“Ta cũng muốn ăn!”
Tôi nhìn thấy rất nhiều làn khói trắng từ trong hồ lô lô thoát ra, bay về phía tôi. Mỗi một làn khói trắng là một tiểu quỷ, bọn chúng muốn ăn tôi. Vào thời khắc sương trắng tập kích lên thân thể tôi, tôi lập tức nâng tay lên đánh tan sương trắng.
“A a, thực đau, trên thân thể cô ta có gì đó!”
Tôi nghe thấy từng đợt gào thét, không bao lâu những làn khói đó bay trở lại vào trong hồ lô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.