Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy
Chương 15: Điên Cuồng Chạy Trốn
Mộng Kim
08/02/2021
Sau khi tiếng nổ qua đi, tôi nhìn thấy trong đình viện tro bụi cuồn cuộn, cuồng phong chợt khởi. Tôi cố gắng mở mắt, vẫn chưa nhìn rõ bên ngoài sảy ra chuyện gì.
Lại là một trận âm thanh bang bang, tôi chỉ có thể nghe thấy âm thanh.
Dần dần thân thể của tôi có khí lực, nhìn người bên ngoài đánh nhau thành một đoàn, một ý nghĩ lớn mật xâm nhập vào đầu óc tôi.
Tôi lập tức nhìn về phía cửa sau của lễ đường, tất cả mọi người đều đang chú ý tới trong đình viện ở phía trước, không ai chú ý tới cửa sau.
Đây chính là cơ hội tốt nhất để bỏ trốn, chỉ cần trốn ra ngoài, tới trường học là tôi có thể tìm Viên Doanh.
Như vậy là tôi sẽ được cứu rồi. Trái tim tôi nhảy loạn. Tôi vừa quan sát động tĩnh phía trước, vừa lén lút chuồn về phía cửa sau.
Lúc thấy phía sau không có người, tôi vui tới nỗi suýt chút nữa thì nhảy cẫng lên. Tôi nghĩ cũng không nghĩ, lúc đầu là bước từng bước nhỏ, sau đó thì chạy chậm, tới cuối cùng thì biến thành chạy thật nhanh.
Cẩn thận mở cánh cổng sắt, nhẹ nhàng bước ra ngoài, tiếng đánh nhau vẫn như trước thật vang dội, tim của tôi càng đập càng nhanh.
Thẳng tới khi cổng sắt biến mất trong tầm mắt tôi, tôi mới dùng hết sức chạy về phía trước.
Tinh Thủy Loan là khu biệt thự nổi tiếng nhất của Tây Thành, đường đan vào nhau quẩn quanh. Tôi không nhìn bảng hướng dẫn, chỉ biết chạy về phía trước.
Tôi mặc một chiếc váy cưới màu đỏ sang quý, trang dung tinh sảo, trở thành tiêu điểm.
Đô đô ...Một chiếc xe chạy tới, dừng trước mặt tôi.
Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, một gương mặt tinh xảo xuất hiện trước mắt tôi. Miệng tôi mở rộng, cư nhiên lại là học trưởng của tôi Hướng Lăng Khiêm!
Tại sao anh ấy lại có thể lái xe trong Tinh Thủy Loan? Không lẽ vị học trưởng điệu thấp này là siêu cấp phú nhị đại che dấu.
Hướng Lăng Khiêm: “Tình Thiên, sao em lại ở đây, còn mặc thành như vậy?”
Tôi: “Em, em...”
Tôi không biết phải nói như thế nào, chuyện sảy ra vừa phức tạp vừa không thể tưởng tượng. Hướng học trưởng vừa dịu dàng, vừa nho nhã, lại đối xử với mọi người vô cùng tốt, vừa cao vừa soái, là bạch mã hoàng tử của toàn bộ nữ sinh trong trường.
Hướng Lăng Khiêm: “Có phải là gặp phải chuyện phiền phức rồi? Lên xe, anh đưa em đi.”
Tôi cũng không nghĩ nhiều, bởi vì sợ hãi cho nên đã quên nói lời cảm ơn. Anh ấy có thể đưa tôi đi, tôi liền có thể chạy khỏi nơi quỷ quái này rồi!”
Xe chạy cực nhanh, đợi tới khi hoàn toàn ra khỏi Tinh Thủy Loan trái tim của tôi mới có thể buông xuống một chút. Nhìn bộ váy cưới đỏ trên người, hô hấp của tôi một lần nữa dồn dập lên.
Hướng Lăng Khiêm: “Tình Thiên, anh thấy cảm xúc của em không ổn, khẳng định là có chuyện rồi, anh sẽ đưa em về nhà em.”
Nghe thấy hai từ ‘nhà em’ mắt của tôi mở to, thanh âm lớn tới nỗi tôi cũng không nghĩ tới giọng nói của tôi có thể lớn như vậy.
Tôi: “Không cần!”
Hướng Lăng Khiêm: “Em sao vậy?”
Tôi: “Nhất thời không thể nói rõ được, bây giờ em không an toàn, anh lái xe tới chợ, tùy tiện mua giúp em một bộ quần áo, em muốn thay bộ váy này ra.”
Qua gương tôi thấy ánh mắt hoài nghi của anh ấy, nhưng sau cùng anh ấy cũng gật đầu nói một chữ ‘được’.
Chiếc váy cưới này nhất thiết phải mau thay ra, những thứ đẹp đẽ thường mang theo độc.
Xe một đường chạy vào cửa hàng, tôi thấy Hướng học trưởng xuống xe. Lúc anh ấy sắp khuất khỏi tầm mắt tôi, tôi nhìn quanh bốn phía, chỗ dừng xe không có một người nào, thập phần yên tĩnh.
Một cỗ sợ hãi từ trong lòng tràn ra, tôi lập tức kêu lên.
Tôi: “Học trưởng!”
Hướng Lăng Khiêm: “Sao vậy? Tại sao người em lại run kịch liệt như vậy?”
Cửa sau của xe bị mở ra, một đôi tay ấm áp ôm chặt lấy tôi. Tôi nghe thấy tiếng tim anh ấy đập mạnh mẽ, có lực, cỗ sợ hãi đó từ từ rút đi.
Tôi: “Học trưởng, học trưởng.”
Tôi cũng ôm anh ấy, thân thể của anh ấy thật ấm áp, trái tim cũng là đang đập. Đụng vào anh ấy tôi có thể cảm nhận được hai chữ ‘còn sống’!
Hướng Lăng Khiêm: “Tình Thiên, em đừng sợ, có anh ở đây.”
Lại là một trận âm thanh bang bang, tôi chỉ có thể nghe thấy âm thanh.
Dần dần thân thể của tôi có khí lực, nhìn người bên ngoài đánh nhau thành một đoàn, một ý nghĩ lớn mật xâm nhập vào đầu óc tôi.
Tôi lập tức nhìn về phía cửa sau của lễ đường, tất cả mọi người đều đang chú ý tới trong đình viện ở phía trước, không ai chú ý tới cửa sau.
Đây chính là cơ hội tốt nhất để bỏ trốn, chỉ cần trốn ra ngoài, tới trường học là tôi có thể tìm Viên Doanh.
Như vậy là tôi sẽ được cứu rồi. Trái tim tôi nhảy loạn. Tôi vừa quan sát động tĩnh phía trước, vừa lén lút chuồn về phía cửa sau.
Lúc thấy phía sau không có người, tôi vui tới nỗi suýt chút nữa thì nhảy cẫng lên. Tôi nghĩ cũng không nghĩ, lúc đầu là bước từng bước nhỏ, sau đó thì chạy chậm, tới cuối cùng thì biến thành chạy thật nhanh.
Cẩn thận mở cánh cổng sắt, nhẹ nhàng bước ra ngoài, tiếng đánh nhau vẫn như trước thật vang dội, tim của tôi càng đập càng nhanh.
Thẳng tới khi cổng sắt biến mất trong tầm mắt tôi, tôi mới dùng hết sức chạy về phía trước.
Tinh Thủy Loan là khu biệt thự nổi tiếng nhất của Tây Thành, đường đan vào nhau quẩn quanh. Tôi không nhìn bảng hướng dẫn, chỉ biết chạy về phía trước.
Tôi mặc một chiếc váy cưới màu đỏ sang quý, trang dung tinh sảo, trở thành tiêu điểm.
Đô đô ...Một chiếc xe chạy tới, dừng trước mặt tôi.
Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, một gương mặt tinh xảo xuất hiện trước mắt tôi. Miệng tôi mở rộng, cư nhiên lại là học trưởng của tôi Hướng Lăng Khiêm!
Tại sao anh ấy lại có thể lái xe trong Tinh Thủy Loan? Không lẽ vị học trưởng điệu thấp này là siêu cấp phú nhị đại che dấu.
Hướng Lăng Khiêm: “Tình Thiên, sao em lại ở đây, còn mặc thành như vậy?”
Tôi: “Em, em...”
Tôi không biết phải nói như thế nào, chuyện sảy ra vừa phức tạp vừa không thể tưởng tượng. Hướng học trưởng vừa dịu dàng, vừa nho nhã, lại đối xử với mọi người vô cùng tốt, vừa cao vừa soái, là bạch mã hoàng tử của toàn bộ nữ sinh trong trường.
Hướng Lăng Khiêm: “Có phải là gặp phải chuyện phiền phức rồi? Lên xe, anh đưa em đi.”
Tôi cũng không nghĩ nhiều, bởi vì sợ hãi cho nên đã quên nói lời cảm ơn. Anh ấy có thể đưa tôi đi, tôi liền có thể chạy khỏi nơi quỷ quái này rồi!”
Xe chạy cực nhanh, đợi tới khi hoàn toàn ra khỏi Tinh Thủy Loan trái tim của tôi mới có thể buông xuống một chút. Nhìn bộ váy cưới đỏ trên người, hô hấp của tôi một lần nữa dồn dập lên.
Hướng Lăng Khiêm: “Tình Thiên, anh thấy cảm xúc của em không ổn, khẳng định là có chuyện rồi, anh sẽ đưa em về nhà em.”
Nghe thấy hai từ ‘nhà em’ mắt của tôi mở to, thanh âm lớn tới nỗi tôi cũng không nghĩ tới giọng nói của tôi có thể lớn như vậy.
Tôi: “Không cần!”
Hướng Lăng Khiêm: “Em sao vậy?”
Tôi: “Nhất thời không thể nói rõ được, bây giờ em không an toàn, anh lái xe tới chợ, tùy tiện mua giúp em một bộ quần áo, em muốn thay bộ váy này ra.”
Qua gương tôi thấy ánh mắt hoài nghi của anh ấy, nhưng sau cùng anh ấy cũng gật đầu nói một chữ ‘được’.
Chiếc váy cưới này nhất thiết phải mau thay ra, những thứ đẹp đẽ thường mang theo độc.
Xe một đường chạy vào cửa hàng, tôi thấy Hướng học trưởng xuống xe. Lúc anh ấy sắp khuất khỏi tầm mắt tôi, tôi nhìn quanh bốn phía, chỗ dừng xe không có một người nào, thập phần yên tĩnh.
Một cỗ sợ hãi từ trong lòng tràn ra, tôi lập tức kêu lên.
Tôi: “Học trưởng!”
Hướng Lăng Khiêm: “Sao vậy? Tại sao người em lại run kịch liệt như vậy?”
Cửa sau của xe bị mở ra, một đôi tay ấm áp ôm chặt lấy tôi. Tôi nghe thấy tiếng tim anh ấy đập mạnh mẽ, có lực, cỗ sợ hãi đó từ từ rút đi.
Tôi: “Học trưởng, học trưởng.”
Tôi cũng ôm anh ấy, thân thể của anh ấy thật ấm áp, trái tim cũng là đang đập. Đụng vào anh ấy tôi có thể cảm nhận được hai chữ ‘còn sống’!
Hướng Lăng Khiêm: “Tình Thiên, em đừng sợ, có anh ở đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.