Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy
Chương 119: Em Muốn Gặp Mặt
Mộng Kim
18/04/2021
Cầu cầu hít mạnh một ngụm hương sau đó bập bập vài cái mới mở miệng nói chuyện.
Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Em quen một bạn gái nhỏ ở trên mạng, đang ở trong cô nhi viện bị người ta bắt nạt. Em sẽ đi giúp bạn ấy.”
Đừng nói Cầu Cầu là quỷ, cho dù là người, tuổi tác còn nhỏ như vậy mà đi gặp bạn trên mạng, khẳng định là không được. Vì vậy,tôi trực tiếp phản đối.
Tôi: “Em không thể đi.”
Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Bạn ấy rất đáng thương, em đi giúp bạn ấy. Chị xinh đẹp, em tin chị nên mới nói với chị, để em đi đi.”
Tôi: “Nếu như đáng thương, cô bé ấy sao có thể lên mạng? Trẻ em trong cô nhi viện không được phép chơi điện thoại, càng đừng nói tới máy tính. Cô bé ấy bao nhiêu tuổi rồi?”
Cầu Cầu giơ lên năm ngón tay, vui tươi hớn hở đứng lên.
Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Năm tuổi, còn nhỏ hơn em nữa đó, hi hi hi. Có điều, bạn ấy cao hơn em.”
Tôi: “Hai đứa đã từng gọi qua video rồi? Hoặc là, cô bạn nhỏ ấy đã từng gửi ảnh cho em rồi?”
Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Nhìn ảnh rồi, bạn ấy nói em giống như con lai. Chị xinh đẹp, con lai nghĩa là gì?”
Tôi nhìn mái tóc màu nâu của Cầu Cầu, đôi đồng tử màu xanh biếc, bị người khác hiểu nhầm là con lai cũng là bình thường. Nhưng nó không phải là con lai, mà là một con quỷ sơ sinh.
Tôi: “Em không thể đi, nghe lời chị. Nếu như nhất định phải đi, đợi Dị Tư Ẩn có thời gian sẽ đưa em đi.”
Tiểu quỷ Cầu Cầu: “ Không được, không thể nói với chủ nhân, ngài ấy sẽ đánh em đó. Năm em ba tuổi muốn ra ngoài kết bạn chơi cùng, bị chủ nhân bắt ngay tại trận. Chị xinh đẹp, chị để em đi đi. Chỉ ở ngay tại cô nhỉ viện Phúc Tinh, cách nơi này không xa. Em bay tới đó chỉ khoảng hai mươi phút thôi.”
Tôi không yên tâm. Nếu như nó là một con quỷ trưởng thành thì thôi đi. Giống như Dung Khuynh nói, không phải là thuần quỷ thai chân chính thì sẽ rất dễ dàng bị lệ khí quấn lên. Một khi bị lệ khí quấn lên, rất khó có thể trừ đi, cực kì dễ dàng bị biến thành lệ quỷ. Biến thành lệ quỷ thì Cầu Cầu sẽ không còn tồn tại nữa.
Tôi: “Chị sẽ bảo quản gia cắt đứt mạng, không cho phép lên mạng nữa.”
Mạng là một thanh đao hai lưỡi, đối với một đứa trẻ bình thường có ảnh hưởng rất lớn, quỷ cũng bị liên lụy trong đó. Trẻ trong cô nhi viện sao có thể lên mạng được chứ? Càng đừng nói tới mới có năm tuổi! Quả thực là lừa người mà.
Cầu Cầu thấy sắc mặt của tôi không tốt, không dám nói chuyện, nhưng trên mặt toàn là vẻ ủy khuất. Tôi biết nó không vui. Giống như một đứa trẻ muốn ăn kẹo, người lớn bởi vì không muốn đứa trẻ bị sâu đục răng nên không cho ăn.
Tôi: “Cầu Cầu, chị là vì muốn tốt cho em. Đợi khi nào em có năng lực một mình có thể ra ngoài, chị sẽ không quản em nữa. Em hiểu không?”
Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Có phải bởi vì em là quỷ, nên mới không được ra ánh sáng, bắt buộc phải trốn?”
Trong mắt của nó vụt sáng nhấp nháy, đôi con ngươi màu lục giống như pha lê xanh biếc. Chỉ cần tôi nói ‘phải’ viên pha lê này sẽ bị vỡ nát.
Tôi: “Cầu Cầu, một đứa nhỏ của loài người cũng sẽ không được ra ngoài, cha mẹ quản rất nghiêm ngặt.”
Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Em không có cha mẹ. Chị xinh đẹp, chị không cần quản em.”
Tôi: “Nếu Dị Tư Ẩn đã dẫn em về, anh ấy quản em, chị cũng cần phải quản.”
Cầu Cầu kinh ngạc ngơ ngẩn nhìn tôi, qua một lúc mới cúi đầu nhỏ giọng nói.
Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Được rồi, em sẽ ngoan ngoãn không ra ngoài. Chỉ là, cô bé đó biết đươc sẽ buồn. Chị xinh đẹp, em có thể liên lạc với bạn ấy một lần nữa không?”
Tôi: “Có thể, nhưng bắt buộc phải ở trước mặt của chị.”
Tôi chỉ cần nhìn thấy tin nhắn nói chuyện, tôi sẽ có thể phân biệt được đối phương là thật hay giả.”
Cầu Cầu vui vẻ cười lên, sau đó quang minh chính đại cùng tôi đi lên thư phòng trên tầng ba. Sau khi mở máy tính thì đăng nhập vào QQ. Tôi nhìn một con quỷ nhỏ gõ chữ vô cùng thuần thục, tâm tình khó có thể nói ra lời.
Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Cô ấy login rồi, chị nhìn ảnh của cô bé ấy đi.”
Tôi nhìn qua, lúc mới đầu tôi không có bao nhiêu hoài nghi. Cho tới khi nhìn thấy bức ảnh thứ ba, tôi ngây người. Cô bé trong ảnh không phải là cô bé bị mất tích ba tháng trước sao? Cha mẹ của cô bé tìm kiếm khắp thành phố, giống như phát điên. Khi đó Viên Doanh còn cảm khái, bọn buôn người quá hung hăng ngang ngược, bắt buộc phải quản lý.
Dạo này mình bận chuyện công việc và cũng bận cả chuyện riêng nên không online k biết các bạn ủng hộ mình để ra chương mới nhanh. Cảm ơn bạn 'thịt ba chỉ, H... " và một số những bạn khác đã theo dõi và ủng hộ và theo dõi truyện. Nay mình sẽ cố gắng cày vài chương để tạ lỗi ha.
Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Em quen một bạn gái nhỏ ở trên mạng, đang ở trong cô nhi viện bị người ta bắt nạt. Em sẽ đi giúp bạn ấy.”
Đừng nói Cầu Cầu là quỷ, cho dù là người, tuổi tác còn nhỏ như vậy mà đi gặp bạn trên mạng, khẳng định là không được. Vì vậy,tôi trực tiếp phản đối.
Tôi: “Em không thể đi.”
Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Bạn ấy rất đáng thương, em đi giúp bạn ấy. Chị xinh đẹp, em tin chị nên mới nói với chị, để em đi đi.”
Tôi: “Nếu như đáng thương, cô bé ấy sao có thể lên mạng? Trẻ em trong cô nhi viện không được phép chơi điện thoại, càng đừng nói tới máy tính. Cô bé ấy bao nhiêu tuổi rồi?”
Cầu Cầu giơ lên năm ngón tay, vui tươi hớn hở đứng lên.
Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Năm tuổi, còn nhỏ hơn em nữa đó, hi hi hi. Có điều, bạn ấy cao hơn em.”
Tôi: “Hai đứa đã từng gọi qua video rồi? Hoặc là, cô bạn nhỏ ấy đã từng gửi ảnh cho em rồi?”
Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Nhìn ảnh rồi, bạn ấy nói em giống như con lai. Chị xinh đẹp, con lai nghĩa là gì?”
Tôi nhìn mái tóc màu nâu của Cầu Cầu, đôi đồng tử màu xanh biếc, bị người khác hiểu nhầm là con lai cũng là bình thường. Nhưng nó không phải là con lai, mà là một con quỷ sơ sinh.
Tôi: “Em không thể đi, nghe lời chị. Nếu như nhất định phải đi, đợi Dị Tư Ẩn có thời gian sẽ đưa em đi.”
Tiểu quỷ Cầu Cầu: “ Không được, không thể nói với chủ nhân, ngài ấy sẽ đánh em đó. Năm em ba tuổi muốn ra ngoài kết bạn chơi cùng, bị chủ nhân bắt ngay tại trận. Chị xinh đẹp, chị để em đi đi. Chỉ ở ngay tại cô nhỉ viện Phúc Tinh, cách nơi này không xa. Em bay tới đó chỉ khoảng hai mươi phút thôi.”
Tôi không yên tâm. Nếu như nó là một con quỷ trưởng thành thì thôi đi. Giống như Dung Khuynh nói, không phải là thuần quỷ thai chân chính thì sẽ rất dễ dàng bị lệ khí quấn lên. Một khi bị lệ khí quấn lên, rất khó có thể trừ đi, cực kì dễ dàng bị biến thành lệ quỷ. Biến thành lệ quỷ thì Cầu Cầu sẽ không còn tồn tại nữa.
Tôi: “Chị sẽ bảo quản gia cắt đứt mạng, không cho phép lên mạng nữa.”
Mạng là một thanh đao hai lưỡi, đối với một đứa trẻ bình thường có ảnh hưởng rất lớn, quỷ cũng bị liên lụy trong đó. Trẻ trong cô nhi viện sao có thể lên mạng được chứ? Càng đừng nói tới mới có năm tuổi! Quả thực là lừa người mà.
Cầu Cầu thấy sắc mặt của tôi không tốt, không dám nói chuyện, nhưng trên mặt toàn là vẻ ủy khuất. Tôi biết nó không vui. Giống như một đứa trẻ muốn ăn kẹo, người lớn bởi vì không muốn đứa trẻ bị sâu đục răng nên không cho ăn.
Tôi: “Cầu Cầu, chị là vì muốn tốt cho em. Đợi khi nào em có năng lực một mình có thể ra ngoài, chị sẽ không quản em nữa. Em hiểu không?”
Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Có phải bởi vì em là quỷ, nên mới không được ra ánh sáng, bắt buộc phải trốn?”
Trong mắt của nó vụt sáng nhấp nháy, đôi con ngươi màu lục giống như pha lê xanh biếc. Chỉ cần tôi nói ‘phải’ viên pha lê này sẽ bị vỡ nát.
Tôi: “Cầu Cầu, một đứa nhỏ của loài người cũng sẽ không được ra ngoài, cha mẹ quản rất nghiêm ngặt.”
Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Em không có cha mẹ. Chị xinh đẹp, chị không cần quản em.”
Tôi: “Nếu Dị Tư Ẩn đã dẫn em về, anh ấy quản em, chị cũng cần phải quản.”
Cầu Cầu kinh ngạc ngơ ngẩn nhìn tôi, qua một lúc mới cúi đầu nhỏ giọng nói.
Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Được rồi, em sẽ ngoan ngoãn không ra ngoài. Chỉ là, cô bé đó biết đươc sẽ buồn. Chị xinh đẹp, em có thể liên lạc với bạn ấy một lần nữa không?”
Tôi: “Có thể, nhưng bắt buộc phải ở trước mặt của chị.”
Tôi chỉ cần nhìn thấy tin nhắn nói chuyện, tôi sẽ có thể phân biệt được đối phương là thật hay giả.”
Cầu Cầu vui vẻ cười lên, sau đó quang minh chính đại cùng tôi đi lên thư phòng trên tầng ba. Sau khi mở máy tính thì đăng nhập vào QQ. Tôi nhìn một con quỷ nhỏ gõ chữ vô cùng thuần thục, tâm tình khó có thể nói ra lời.
Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Cô ấy login rồi, chị nhìn ảnh của cô bé ấy đi.”
Tôi nhìn qua, lúc mới đầu tôi không có bao nhiêu hoài nghi. Cho tới khi nhìn thấy bức ảnh thứ ba, tôi ngây người. Cô bé trong ảnh không phải là cô bé bị mất tích ba tháng trước sao? Cha mẹ của cô bé tìm kiếm khắp thành phố, giống như phát điên. Khi đó Viên Doanh còn cảm khái, bọn buôn người quá hung hăng ngang ngược, bắt buộc phải quản lý.
Dạo này mình bận chuyện công việc và cũng bận cả chuyện riêng nên không online k biết các bạn ủng hộ mình để ra chương mới nhanh. Cảm ơn bạn 'thịt ba chỉ, H... " và một số những bạn khác đã theo dõi và ủng hộ và theo dõi truyện. Nay mình sẽ cố gắng cày vài chương để tạ lỗi ha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.