Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy
Chương 197: Không Phải Do Cô
Mộng Kim
15/08/2021
Tô Uyển Nhi kích động xông lên muốn đánh tôi, bộ dáng vô cùng hung tợn “Tô Tình Thiên, cậu ruột cô chỉ có một người, không vui vẻ giúp thì thôi đi!”
Tôi: “Tôi tuyệt đối không bán thân, không làm chuyện dơ bẩn. Nếu muốn đi thì cô tự đi! Thứ lỗi tôi không thể bồi phụng!”
Buông ra một câu kiên quyết, tôi quay người muốn rời đi. Nhưng là, cửa lại bị mợ hung hăng đóng lại, trong tay của bà ấy đột nhiên lại nhiều thêm một cây gậy lớn.
“Thân này mày không bán cũng phải bán! Đã tới đây rồi thì không có quyền nói không. Nuôi mày lớn như vậy, bây giờ tươi ngon mọng nước, là thời điểm để báo ơn rồi.” Mợ cười càng lúc càng khủng bố, tôi cảm thấy nghi hoặc, cậu thực sự xảy ra chuyện rồi hay sao? Hay là mợ tính kế, chân tướng chính là như vậy.
Chính tại lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, tôi nghe thấy tiếng của cậu.
“Mau mở cửa ra, tôi quay về lấy đồ.”
Ánh mắt của tôi lạnh đi, cậu căn bản không xảy ra chuyện, mợ tại sao lại gấp gáp muốn ba trăm vạn như vậy? Tại sao lại kêu tôi bán thân?
Tôi: “Cậu, cửa bị mợ khóa rồi, mau cứu con!”
Tôi lập tức hét lên, mợ và Tô Uyển Nhi từ hai bên trái phải đánh lại. Cậu ở bên ngoài bắt đầu gấp gáp, hung hăng gõ cửa.
“Triệu Du, tôi nói cho bà biết, chị và anh chỉ có một đứa con, nó đã lớn rồi bà không được đánh nó.”
“Người mẹ đã chết kia của nó nuôi nó sao? Đều là một bãi phân, một bãi nước tiểu của tôi nuôi nó lớn, tôi dạy dỗ nó một chút cũng không được?”
“Triệu Du…”
“Được rồi, Uyển Nhi, trông coi cửa, đừng để cho ba con vào.”’
“Vâng!”
Hai mẹ con rất nhanh phân công, tôi vượt qua trước mặt Tô Uyển Nhi, chạy nhanh tới cửa, thuận tay vớ lấy một con dao chĩa về phía Tô Uyển Nhi.
Tôi: “Nếu còn không thả tôi ra, cô hãy cẩn thận!”
“Tô Tình Thiên, giết người là phạm pháp! Bỏ xuống!”
Mợ ở phía xa cầm cây gậy đuổi tới, vung mạnh cây gậy đánh về phía tôi. Tôi tránh trái tránh phải, vung vẩy con dao trong tay. Tô Uyển Nhi không dám tới gần, chỉ ở bên quanh quẩn không dám tiến lên.
Cậu ở bên ngoài nghe thấy tiếng động, tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn. Sau đó bên ngoài không có âm thanh nào nữa, cậu rời đi rồi.
Tôi chạy về phía cửa sổ, chuẩn bị hét ra ngoài cửa sổ để thu hút sự chú ý của người đi đường. Nhưng mà, tôi vừa chạy tới, Tô Uyển Nhi cầm cốc thủy tinh đập về phía tôi, khi tôi tránh đi thì mợ cầm gậy đập thẳng vào lưng tôi.
Tôi bị một trận đau, bà ta lại đánh vào đầu gối của tôi. Tôi quỳ gối xuống, con dao cũng rơi xuống. Bởi vì tôi cầm dao chỉ để dọa bọn họ, tôi không trực tiếp đâm qua, mà bọn họ điều gì cũng dám làm.
Đây chính là nguyên nhân mà tôi bị bại trận. Trong lòng tôi còn một tia lương tri, cậu ở bên ngoài tuy rằng đã rời đi nhưng ông ấy cũng từng có ý nghĩ cứu tôi.
Tôi vô lực ngồi trên nền đất, đầu gối quá đau, tôi không có cách nào đứng lên. Chính tại lúc này, tôi nghe thấy tiếng cạy khóa, tiếp theo cửa được mở ra, tôi nhìn thấy cậu.
“Triệu Du, bà muốn làm cái gì, đánh chết Tình Thiên sao? Đêm qua tôi mơ thấy chị gái. Chị ấy ở trong mộng chỉ trích tôi. Tôi sẽ không để bà tiếp tục đối đãi với Tình Thiên như vậy nữa!”
Cậu vừa nói vừa tiến lên trước kéo lấy tôi, đem tôi đỡ lên ghế. Không phải là ông ấy rời đi mà là tìm kiếm đồ để mở khóa.”
Nước mắt nóng hổi quét qua mắt tôi. Trên thế giới này còn có người quan tâm tôi, nào sợ chỉ một chút.
“Cha, lần này nếu như không bán cô ta đi thì con sẽ chết!” Tô Uyển Nhi quỳ xuống, nước mắt rơi xuống. Triệu Du cũng quỳ xuống theo, tôi mờ mịt nhìn bọn họ.
Tôi: “Cô chết?”
Cậu cũng mơ hồ, vội vàng hỏi. Sau cùng tôi cuối cùng cũng hiểu được thì ra là như vậy.
Tô Uyển Nhi ở trong trường tranh chấp cùng một bạch phú mĩ, trong lúc vô ý đã làm người ta bị thương. Cô gái đó có một người anh trai lưu manh, rất có địa vị trong giới xã hội đen. Anh trai xuất mã nói em gá bị đâm bị thương ống dẫn trứng, nếu như không giao ra ba trăm vạn thì sẽ phế đi Tô Uyển Nhi.
Tôi: “Tôi tuyệt đối không bán thân, không làm chuyện dơ bẩn. Nếu muốn đi thì cô tự đi! Thứ lỗi tôi không thể bồi phụng!”
Buông ra một câu kiên quyết, tôi quay người muốn rời đi. Nhưng là, cửa lại bị mợ hung hăng đóng lại, trong tay của bà ấy đột nhiên lại nhiều thêm một cây gậy lớn.
“Thân này mày không bán cũng phải bán! Đã tới đây rồi thì không có quyền nói không. Nuôi mày lớn như vậy, bây giờ tươi ngon mọng nước, là thời điểm để báo ơn rồi.” Mợ cười càng lúc càng khủng bố, tôi cảm thấy nghi hoặc, cậu thực sự xảy ra chuyện rồi hay sao? Hay là mợ tính kế, chân tướng chính là như vậy.
Chính tại lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, tôi nghe thấy tiếng của cậu.
“Mau mở cửa ra, tôi quay về lấy đồ.”
Ánh mắt của tôi lạnh đi, cậu căn bản không xảy ra chuyện, mợ tại sao lại gấp gáp muốn ba trăm vạn như vậy? Tại sao lại kêu tôi bán thân?
Tôi: “Cậu, cửa bị mợ khóa rồi, mau cứu con!”
Tôi lập tức hét lên, mợ và Tô Uyển Nhi từ hai bên trái phải đánh lại. Cậu ở bên ngoài bắt đầu gấp gáp, hung hăng gõ cửa.
“Triệu Du, tôi nói cho bà biết, chị và anh chỉ có một đứa con, nó đã lớn rồi bà không được đánh nó.”
“Người mẹ đã chết kia của nó nuôi nó sao? Đều là một bãi phân, một bãi nước tiểu của tôi nuôi nó lớn, tôi dạy dỗ nó một chút cũng không được?”
“Triệu Du…”
“Được rồi, Uyển Nhi, trông coi cửa, đừng để cho ba con vào.”’
“Vâng!”
Hai mẹ con rất nhanh phân công, tôi vượt qua trước mặt Tô Uyển Nhi, chạy nhanh tới cửa, thuận tay vớ lấy một con dao chĩa về phía Tô Uyển Nhi.
Tôi: “Nếu còn không thả tôi ra, cô hãy cẩn thận!”
“Tô Tình Thiên, giết người là phạm pháp! Bỏ xuống!”
Mợ ở phía xa cầm cây gậy đuổi tới, vung mạnh cây gậy đánh về phía tôi. Tôi tránh trái tránh phải, vung vẩy con dao trong tay. Tô Uyển Nhi không dám tới gần, chỉ ở bên quanh quẩn không dám tiến lên.
Cậu ở bên ngoài nghe thấy tiếng động, tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn. Sau đó bên ngoài không có âm thanh nào nữa, cậu rời đi rồi.
Tôi chạy về phía cửa sổ, chuẩn bị hét ra ngoài cửa sổ để thu hút sự chú ý của người đi đường. Nhưng mà, tôi vừa chạy tới, Tô Uyển Nhi cầm cốc thủy tinh đập về phía tôi, khi tôi tránh đi thì mợ cầm gậy đập thẳng vào lưng tôi.
Tôi bị một trận đau, bà ta lại đánh vào đầu gối của tôi. Tôi quỳ gối xuống, con dao cũng rơi xuống. Bởi vì tôi cầm dao chỉ để dọa bọn họ, tôi không trực tiếp đâm qua, mà bọn họ điều gì cũng dám làm.
Đây chính là nguyên nhân mà tôi bị bại trận. Trong lòng tôi còn một tia lương tri, cậu ở bên ngoài tuy rằng đã rời đi nhưng ông ấy cũng từng có ý nghĩ cứu tôi.
Tôi vô lực ngồi trên nền đất, đầu gối quá đau, tôi không có cách nào đứng lên. Chính tại lúc này, tôi nghe thấy tiếng cạy khóa, tiếp theo cửa được mở ra, tôi nhìn thấy cậu.
“Triệu Du, bà muốn làm cái gì, đánh chết Tình Thiên sao? Đêm qua tôi mơ thấy chị gái. Chị ấy ở trong mộng chỉ trích tôi. Tôi sẽ không để bà tiếp tục đối đãi với Tình Thiên như vậy nữa!”
Cậu vừa nói vừa tiến lên trước kéo lấy tôi, đem tôi đỡ lên ghế. Không phải là ông ấy rời đi mà là tìm kiếm đồ để mở khóa.”
Nước mắt nóng hổi quét qua mắt tôi. Trên thế giới này còn có người quan tâm tôi, nào sợ chỉ một chút.
“Cha, lần này nếu như không bán cô ta đi thì con sẽ chết!” Tô Uyển Nhi quỳ xuống, nước mắt rơi xuống. Triệu Du cũng quỳ xuống theo, tôi mờ mịt nhìn bọn họ.
Tôi: “Cô chết?”
Cậu cũng mơ hồ, vội vàng hỏi. Sau cùng tôi cuối cùng cũng hiểu được thì ra là như vậy.
Tô Uyển Nhi ở trong trường tranh chấp cùng một bạch phú mĩ, trong lúc vô ý đã làm người ta bị thương. Cô gái đó có một người anh trai lưu manh, rất có địa vị trong giới xã hội đen. Anh trai xuất mã nói em gá bị đâm bị thương ống dẫn trứng, nếu như không giao ra ba trăm vạn thì sẽ phế đi Tô Uyển Nhi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.