Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy
Chương 292: Mấy Con Quỷ
Mộng Kim
30/06/2023
Dị Tư Ẩn: “Tinh Thủy Loan.”
Tôi: “Tôi muốn gặp nó.”
Dị Tư Ẩn: “Sau khi xuất viện liền có thể gặp.”
Nói xong, anh ấy không nhìn tôi nữa, bút máy trong tay không ngừng phác họa. Nhìn dáng bộ anh ấy rất bận, tôi cũng không tiếp tục hỏi, yên tĩnh nằm trên giường. Nhưng tôi vẫn như cũ không dám nhắm mắt, ngơ ngác nhìn trần nhà, sau đó nhìn chai nước muối.
Dị Tư Ẩn nói, tôi chỉ là phát sốt, vậy thì chuyện trên bánh xe khổng lồ là sao? Tất cả đều giống như một đoàn sương mù, tôi nhìn không ra cũng đoán khong rõ. Chỉ có thể... nghĩ tới đây, tôi lần nữa nhìn về phía Dị Tư Ẩn.
Tôi: “Khu vui chơi, sau đó là như thế nào, hắc bào nữ quỷ đâu?”
Dị Tư Ẩn: “Hắc bào nữ quỷ?”
Anh ấy nhíu chặt mày, nhìn bộ dáng của anh ấy, hình như đều không nhớ nữa?
Dị Tư Ẩn: “Em gặp ác mộng, liên tục gọi tên Tư Diễn.”
Tôi: “Không phải chúng ta đi tới khu vui chơi sao?”
Dị Tư Ẩn: “ Ngày hôm qua tôi ở công ty họp, mới họp xong thì nhận được điện thoại của Dung Khuynh là em ngất đi.”
Mắt tôi lần nữa trừng lớn, thần tình nghi hoặc. Cảnh tượng sống động như thật mà tôi tận mắt thấy lại là mơ? Một cơn ác mộng mà thôi, không thực sự xảy ra. Nếu xảy ra rồi Dị Rư Ẩn tự thả mình nhảy xuống, thân thể một người sống thì sẽ chết không thể nghi ngờ. Nhưng hiện giờ anh ấy rất tốt, tôi cũng đã kiểm tra nhịp tim đập của anh ấy.
Cộng thêm tôi của hiện tại, xác thực giống với sinh bệnh, chỉ là một giấc mộng mà thôi. Người đột ngột xuất hiện trong giấc mộng của tôi Tịch Hoa, đó lại là chuyện gì?
Đôi mi thanh tú nhíu lại, tôi nghĩ không ra, tôi nhất định phải tìm Dung Khuynh hỏi cho rõ.
Dị Tư Ẩn: “Từ hôm qua tới giờ em không uống một chút nước nào, chỉ duy trì bằng đường glucose . em có đói không?”
Nói xong, văn kiện trong tay của anh ấy buông xuống, bước từng bước về phía tôi. Không bao lâu, anh ấy đã tới trước giường bệnh, cúi đầu nhìn tôi.
Tôi: “Tôi không đói.”
Dị Tư Ẩn: “Ăn một chút thanh đạm.”
Tôi không muốn ăn gì, hoàn toàn không thèm ăn. Nhưng anh ấy chấp nhất hỏi, tôi cũng chỉ có thể cúi đầu.
Tôi: “Thanh đạm một chút là được.”
Dị Tư Ẩn: “Ừm.”
Sau một lời đơn giản lưu loát, anh ấy quay người rời khỏi phòng bệnh. Tôi nhìn bóng lưng cao lớn của anh ấy rời đi. Thẳng cho tới khi cửa phòng bệnh bị đóng lại, tôi vẫn không thu hối lại tầm mắt.
Trong phòng một mảnh yên tĩnh, chỉ có một mình tôi. Tôi tiếp tục ngẩng đầu nhìn trần nhà. Lúc này đây, suy nghĩ trong đầu hoàn toàn trống rỗng, không tiếp tục suy nghĩ phức tạp nữa.
Nhưng không qua bao lâu tôi nghe thấy âm thanh thật nhỏ, cẩn thận nghe, sau cửa sổ có người nói chuyện. Phòng bệnh ở tầng 10, sau cửa sổ sao có thể có người nói chuyện chứ?
Tôi nghi hoặc nghiêng đầu, nhưng chính lúc này, âm thanh lại biến mất rồi. Vì vậy tôi lại bắt đầu nhìn trần nhà.
“Cô ta là mẹ của tiểu quỷ.”
“”Cô ta sinh ra một tiểu quỷ, tiểu quỷ đó lợi hại. Tôi có thể ngửi được khí tức của quỷ trên người cô ta.”
“Nhưng chồng cô ta rõ ràng là người, sao cô ta có thể sinh ra một tiểu quỷ?”
Lúc này tôi nghe rất rõ ràng, tôi cả người một trận giật mình. Dùng tốc độ nghiêng đầu nhìn qua, tuy rằng họ trốn rất nhanh nhưng tôi nhìn rất rõ ràng, tất cả đều mặc quần áo bệnh viện thuần một sắc.
Vừa rồi bọn họ đều treo bên cửa sổ, từ đó nhìn tôi. Sắc mặt tái nhợt không thôi, mắt sưng đỏ, có người thì mặt đen xì.
Tôi:”Đừng trốn nữa, ra đây đi.
Vẫn như cũ một mảnh yên lặng, tôi nhíu mày, cầm gối đầu ném về phía cửa sổ.
Qua một lát, âm thanh rất nhỏ lần nữa vang lên. Mỗi cái đều là nghi hoặc.
“Cô ta cư nhiên nhìn thấy chúng ta, chúng ta là quỷ cô ta không sợ sao?”
“Cô ta đã sinh ra một tiểu quỷ, nói không chừng chồng trước cũng là quỷ, khẳng định là không sợ. Chúng ta vào đi.”
Tôi: “Tôi muốn gặp nó.”
Dị Tư Ẩn: “Sau khi xuất viện liền có thể gặp.”
Nói xong, anh ấy không nhìn tôi nữa, bút máy trong tay không ngừng phác họa. Nhìn dáng bộ anh ấy rất bận, tôi cũng không tiếp tục hỏi, yên tĩnh nằm trên giường. Nhưng tôi vẫn như cũ không dám nhắm mắt, ngơ ngác nhìn trần nhà, sau đó nhìn chai nước muối.
Dị Tư Ẩn nói, tôi chỉ là phát sốt, vậy thì chuyện trên bánh xe khổng lồ là sao? Tất cả đều giống như một đoàn sương mù, tôi nhìn không ra cũng đoán khong rõ. Chỉ có thể... nghĩ tới đây, tôi lần nữa nhìn về phía Dị Tư Ẩn.
Tôi: “Khu vui chơi, sau đó là như thế nào, hắc bào nữ quỷ đâu?”
Dị Tư Ẩn: “Hắc bào nữ quỷ?”
Anh ấy nhíu chặt mày, nhìn bộ dáng của anh ấy, hình như đều không nhớ nữa?
Dị Tư Ẩn: “Em gặp ác mộng, liên tục gọi tên Tư Diễn.”
Tôi: “Không phải chúng ta đi tới khu vui chơi sao?”
Dị Tư Ẩn: “ Ngày hôm qua tôi ở công ty họp, mới họp xong thì nhận được điện thoại của Dung Khuynh là em ngất đi.”
Mắt tôi lần nữa trừng lớn, thần tình nghi hoặc. Cảnh tượng sống động như thật mà tôi tận mắt thấy lại là mơ? Một cơn ác mộng mà thôi, không thực sự xảy ra. Nếu xảy ra rồi Dị Rư Ẩn tự thả mình nhảy xuống, thân thể một người sống thì sẽ chết không thể nghi ngờ. Nhưng hiện giờ anh ấy rất tốt, tôi cũng đã kiểm tra nhịp tim đập của anh ấy.
Cộng thêm tôi của hiện tại, xác thực giống với sinh bệnh, chỉ là một giấc mộng mà thôi. Người đột ngột xuất hiện trong giấc mộng của tôi Tịch Hoa, đó lại là chuyện gì?
Đôi mi thanh tú nhíu lại, tôi nghĩ không ra, tôi nhất định phải tìm Dung Khuynh hỏi cho rõ.
Dị Tư Ẩn: “Từ hôm qua tới giờ em không uống một chút nước nào, chỉ duy trì bằng đường glucose . em có đói không?”
Nói xong, văn kiện trong tay của anh ấy buông xuống, bước từng bước về phía tôi. Không bao lâu, anh ấy đã tới trước giường bệnh, cúi đầu nhìn tôi.
Tôi: “Tôi không đói.”
Dị Tư Ẩn: “Ăn một chút thanh đạm.”
Tôi không muốn ăn gì, hoàn toàn không thèm ăn. Nhưng anh ấy chấp nhất hỏi, tôi cũng chỉ có thể cúi đầu.
Tôi: “Thanh đạm một chút là được.”
Dị Tư Ẩn: “Ừm.”
Sau một lời đơn giản lưu loát, anh ấy quay người rời khỏi phòng bệnh. Tôi nhìn bóng lưng cao lớn của anh ấy rời đi. Thẳng cho tới khi cửa phòng bệnh bị đóng lại, tôi vẫn không thu hối lại tầm mắt.
Trong phòng một mảnh yên tĩnh, chỉ có một mình tôi. Tôi tiếp tục ngẩng đầu nhìn trần nhà. Lúc này đây, suy nghĩ trong đầu hoàn toàn trống rỗng, không tiếp tục suy nghĩ phức tạp nữa.
Nhưng không qua bao lâu tôi nghe thấy âm thanh thật nhỏ, cẩn thận nghe, sau cửa sổ có người nói chuyện. Phòng bệnh ở tầng 10, sau cửa sổ sao có thể có người nói chuyện chứ?
Tôi nghi hoặc nghiêng đầu, nhưng chính lúc này, âm thanh lại biến mất rồi. Vì vậy tôi lại bắt đầu nhìn trần nhà.
“Cô ta là mẹ của tiểu quỷ.”
“”Cô ta sinh ra một tiểu quỷ, tiểu quỷ đó lợi hại. Tôi có thể ngửi được khí tức của quỷ trên người cô ta.”
“Nhưng chồng cô ta rõ ràng là người, sao cô ta có thể sinh ra một tiểu quỷ?”
Lúc này tôi nghe rất rõ ràng, tôi cả người một trận giật mình. Dùng tốc độ nghiêng đầu nhìn qua, tuy rằng họ trốn rất nhanh nhưng tôi nhìn rất rõ ràng, tất cả đều mặc quần áo bệnh viện thuần một sắc.
Vừa rồi bọn họ đều treo bên cửa sổ, từ đó nhìn tôi. Sắc mặt tái nhợt không thôi, mắt sưng đỏ, có người thì mặt đen xì.
Tôi:”Đừng trốn nữa, ra đây đi.
Vẫn như cũ một mảnh yên lặng, tôi nhíu mày, cầm gối đầu ném về phía cửa sổ.
Qua một lát, âm thanh rất nhỏ lần nữa vang lên. Mỗi cái đều là nghi hoặc.
“Cô ta cư nhiên nhìn thấy chúng ta, chúng ta là quỷ cô ta không sợ sao?”
“Cô ta đã sinh ra một tiểu quỷ, nói không chừng chồng trước cũng là quỷ, khẳng định là không sợ. Chúng ta vào đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.