Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy

Chương 185: Nơ Con Bướm Màu Đỏ

Mộng Kim

25/07/2021

Ngữ khí của tôi rất bình tĩnh nhưng chỉ có tôi mới biết, khi tôi nói ra lời này thì có bao nhiêu kích động, tâm tình trào lên. Nói xong, tôi quay người đi, không dám đối mắt với anh ấy. Đôi mắt của anh ấy dường như có thể nhìn thấu tất cả, tôi sợ bị anh ấy nhìn ra chỗ sơ hở.

Dị Tư Ẩn: “Vậy sao?”

Ngữ điệu của anh ấy cao lên, ý vị không rõ, tôi không thể đoán được ý nghĩ của anh ấy.

Tôi: “Phải.”

Tôi không thể tiếp tục ở lại đây nữa, chỉ có thể đi lên lầu. Tất cả đều là ván cờ của Mã Nhĩ Thái Lăng, đợi khi tôi đi tới mái nhà sẽ gọi hắn ta, hắn ta sẽ đem tôi rời khỏi đây.

Nhưng mà, tôi không thể ngờ được là tôi đi rất lâu nhưng vẫn không thể tới được điểm cuối cùng. Nhìn lên trên, một vòng thang lầu, căn bản là không có điểm cuối, giống như cầu thang thông thiên vậy. Đầu của tôi giương cao lên, tôi lập tức hiểu rõ, đây là thế giới hư ảo, không có trong hiện thực.

Đát đát đát! Tiếng bước chân trầm ổn có lực vang lên phía sau tôi. Tôi còn chưa quay người, cánh tay có lực lập tức túm lấy tôi.

Dị Tư Ẩn: “Tống Tuyết.”

Tôi sửng sốt, anh ấy không phải đã đi xuống rồi sao, sao lại đi theo tôi lên đây rồi?

Dị Tư Ẩn: “Cô không phải là Tống Tuyết.”

Năm chữ đơn giản, ngữ khí kiên định. Tim của tôi run lên, quay đầu nhìn, thân thể của tôi lập tức bị anh ấy đè ép.

Dị Tư Ẩn: “Cô hãy gọi lại tên tôi một lần nữa.”

Khẩu khí của anh ấy không còn băng lãnh như lúc trước nữa. Thân thể càng dùng lực chèn ép tôi. Tôi lẳng lặng nhìn anh ấy. Nếu như tôi một lần nữa gọi tên anh ấy, vạn nhất anh ấy nhớ ra tôi thì phải làm sao? Vừa rồi tôi nhất thời rung động, hét lên tên của anh ấy. Lần này, tôi không nên phạm phải sai lầm.



Tôi: “Dị thiếu, ngài cao cao tại thượng, tôi không xứng để gọi tên của ngài.”

Dị Tư Ẩn: “Tôi lệnh cho cô!”

Tay của anh ấy phút chốc giương lên, dùng lực nắm cằm của tôi nâng lên cao. Cằm của tôi một trận đau nhức, tay của tôi không tự chủ được giương lên, đặt lên ngực của anh ấy, dùng lực đẩy anh ấy.

Dị Tư Ẩn: “Quá to gan rồi!"

Tôi: “Đau..”

Anh ấy dùng lực càng lúc càng lớn, tôi căn bản không thể thoát ra được. Đợi khi tôi bị anh ấy túm tới sắp ngất đi thì một trận gió thổi tới, tôi nhìn thấy bảo bảo.

Quỷ bảo: “Cha, cha Làm đau dì Tống rồi.”

Tôi nhìn thấy bảo bảo gần ngay trước mắt, nó xuất hiện rồi, mà còn gọi Dị Tư Ẩn là cha. Có cha thì sẽ có mẹ, nó không sợ Dị Tư Ẩn hỏi nó mẹ là ai sao? Nghĩ tới đây, tôi đột nhiên cảm thấy buồn cười, làm gì có người cha nào hỏi con mẹ nó là ai?

Dị Tư Ẩn: “Sao con lại chạy ra ngoài?”

Bảo bảo nháy mắt với anh ấy, tay chọc chọc tôi.

Quỷ Bảo: “Nếu con còn không tới, thì người bóp chết dì Tống rồi, mau buông ra. Con còn muốn dì ấy làm bảo mẫu trong nhà nữa!”

Bảo bảo đưa ra một “chủ ý thối”. Tôi trở thành bảo mẫu của nhà họ Dị thì có thể ra vào nhà họ Dị, quang minh chính đại ở bên cạnh Dị Tư Ẩn.



Dị Tư Ẩn bất động thanh sắc buông tôi ra, ánh mắt qua lại giữa tôi và bảo bảo băn khoăn.

Dị Tư Ẩn: “Con không cần bảo mẫu.”

Quỷ bảo: “Ai nói là không cần? Con cuối cùng cũng thức tỉnh rồi, đương nhiên cần phải chơi rồi. Cha người lớn rất bận, không có thời gian chơi cùng con."

Dị Tư Ẩn: “Con ghét chị của cô ta, cho dù là bảo mẫu thì cũng không nên là cô ta.”

Quỷ bảo: “Hừ! Tống Ngưng là một con hồ li tinh! Nhưng em gái của dì ấy rất tốt, đối với cha không có ý nghĩ không an phận nha! Có đúng không dì Tống?”

Nó cho tôi một ánh mắt xinh đẹp, vấn đề này, tôi có nên trả lời không…

Dị Tư Ẩn: “Ngày mai tới Tinh Thủy Loan báo cáo.”

Nói tới đây anh ấy duỗi tay xách bảo bảo, hai chân nhỏ của nó lập tức đạp phình phịch.

Quỷ Bảo: “Cha.”

Dị Tư Ẩn: “Bình thường dạy con như thế nào?”

Anh ấy vừa nói vừa xách đứa nhỏ đi xuống lầu. Không biết hai cha con nói những gì, đợi khi Dị Tư Ẩn đi lên, bảo bảo đã đi rồi. Một đôi con ngươi đen của anh ấy nhìn thẳng tôi, nhìn tôi nói vài chữ.

Dị Tư Ẩn: “Cô không phải là Tống Tuyết, nếu như phải, vừa rồi con của ta bay ra thì cô khẳng định là bị dọa tới ngất rồi. Về phần cô là ai, tới đây có mục đích gì, cho dù không nói, ta cũng sẽ tra ra.”

Dứt lời tay anh ấy vẽ một vòng vào hư không, tơ đỏ xuất hiện, cuộn thành một con bướm rơi xuống búi tóc của tôi, dần dần con bướm không thấy đâu nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook