Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy
Chương 167: Phiền Phức Lớn
Mộng Kim
16/06/2021
Qua rất lâu, Viên nãi nãi mới trầm ngâm nói
Viên nãi nãi: “Lai lịch của quỷ nhà Thanh tra không rõ, đêm nay ta sẽ canh giữ ở bên ngoài, cháu nghỉ ngơi đi.”
Tôi: “Trời lạnh, sao có thể ở bên ngoài? Người ngủ trên giường đi, cháu ngủ dưới nền.”
Viên nãi nãi cười với tôi, xua tay nói.
Viên nãi nãi: “Đêm nay ta không ngủ, canh ở bên ngoài không chỉ là gác đêm. Người học đạo thuật, thân thể không yếu ớt như vậy, yên tâm.”
Sau cùng, bà trực tiếp bước ra khỏi phòng, dặn dò tôi thắp đàn hương, trong tủ vẫn còn một lư hương bằng đồng.
Két! Cửa mở ra rồi lại đóng. Tôi đi tới bên tủ, sau đó từ trong ngăn tủ dưới cùng lấy ra một lư hương, bên trên đã có rất nhiều tro bụi.
Tôi thổi lư đồng, sau đó thì châm đàn hương, sau đó cắm vào và đặt bên chân giường.
Đàn hương lượn lờ trên chóp mũi của tôi, Viên Doanh ngủ càng thêm ổn định. Đêm nay bị giày vò như vậy, thân thể của cô ấy đã rất mệt rồi.
Một đêm này tôi không thể nào ngủ được, trong đầu toàn là kế sách của Viên nãi nãi. Quỷ nhà Thanh đã tồn tại vài trăm năm, thủ hạ của Tịch Hoa cho dù có đẹp thì có thể hấp dẫn được quỷ nhà Thanh sao? Hay là nói, chỉ là kế sách tạm thời để kéo dài thời gian mà thôi.”
Chính vào lúc tôi đang cảm thấy nghi hoặc, tiếng cửa mở vang lên, hôm nay Viên nãi nãi mặc áo đạo bào sẫm màu.
Viên nãi nãi: “Đốt cây hương này lên, đặt lên mũi Viên nha đầu, đêm qua bị dọa không rõ, hiện tại hồn còn đang ở ngoài sân nhỏ.”
Thì ra đêm qua Viên nãi nãi đi chiêu hồn, Viên doanh bị dọa hồn phách xuất khiếu. Tôi không chần chờ, trực tiếp bước lên trước đón lấy, nhanh chóng đốt hương.
Tôi: “Viên Doanh đừng sợ, quay về đi.”
Tôi vừa nói vừa đặt lên mũi cô ấy. Mấy phút sau, tay của Viên Doanh động động, tiếp sau nữa cô ấy mở choàng mắt ra, sợ hãi nhìn tôi.
Viên Doanh: “Tình Thiên, tối qua mình đã bay một đêm, đã đi rất nhiều nơi. Mình... linh hồn xuất khiếu!”
Nói tới câu sau, sợ hãi trong mắt cô ấy tản đi, thay vào đó là sự vui sướng, thậm chí kích động, thẳng cho tới khi Viên nãi nãi mở miệng quở mắng.
Viên nãi nãi: “Con suýt chút nữa đã không thể quay lại, trở thành cô hồn dã quỷ.”
Viên Doanh: “Như vậy có phải là, sau này con chết rồi thì cũng sẽ có linh hồn hay không, có cơ duyên thành quỷ?”
Tôi: “Cậu muốn biến thành quỷ như vậy sao?”
Cô ấy liếc tôi một cái, hai tay giơ lên vô cùng tự hào nói.
Viên Doanh: “Như vậy thì mình có thể gặp được Tổ Sư Gia một lần.”
Nói tới đây, biểu tình của cô ấy đột nhiên ngưng trọng, hoài nghi nói.
Viên Doanh: “Đêm qua con nhìn thấy một con quỷ rất kì quái, một thân quan phục nhà Thanh, tóc đuôi san, mang mũ quan. Hắn ta đứng ở phía xa nhìn con, không bao lâu liền bay đi.”
Tôi thấy biểu tình của Viên nãi nãi trầm xuống. Đêm qua con quỷ nhà Thanh lại tới. Nhìn bộ dáng của Viên nãi nãi thì có lẽ bà không biết chuyện này.
Cho nên, năng lực của con quỷ nhà Thanh Viên nãi nãi không thể đối phó được.
Viên nãi nãi: “Ta bây giờ không thể rời đi, nếu không mời tổ sư gia tới thì sẽ có phiền phức.”
Tôi: “Cháu có cách, mục tiêu của hắn ta là cháu, cháu sẽ kéo dài thời gian.”
Viên nãi nãi: “Không được.”
Chính tại lúc này Viên Doanh kêu lên.
Viên Doanh: “Cháu nhìn thấy miếng ngọc bội hắn đeo bên hông, hoa văn trên đó rất đặc biệt.”
Cô ấy lập tức tìm điện thoại, sau đó từ bên hông lấy ra, tìm ra một tin tức đưa cho tôi xem. Tập đoàn Dị thị, bốn chữ rồng bay phượng múa màu đen đập vào mắt tôi.
Gần đây Dị thị bỏ ra một số tiền lớn để mời một bậc thầy thiết kế nổi danh quốc tế về vật phẩm trang sức, lấy ngọc làm nguyên tố chủ yếu. Trong đó có một vật chủ có chứa hoa văn mà trong miệng của Viên Doanh nhắc tới. Là miếng ngọc mà quỷ nhà Thanh đeo trên người.
Viên nãi nãi: “Tra xem lịch sử phát triển của tập đoàn Dị thị, có tạo nghệ miếng ngọc đó hay không.”
Trái tim của tôi như nâng lên, tôi rất sợ con quỷ nhà Thanh để ý tới Dị Tư Ẩn.
Viên Doanh: “Không có, năm nay là lần đầu tiên.”
Trái tim của tôi triệt để trầm xuống, là trùng hợp hay là cố ý? Dung Khuynh lẽ nào không phát hiện ra sao, hành động của bọn họ có thể dẫn tới phiền phức!
Viên nãi nãi: “Lai lịch của quỷ nhà Thanh tra không rõ, đêm nay ta sẽ canh giữ ở bên ngoài, cháu nghỉ ngơi đi.”
Tôi: “Trời lạnh, sao có thể ở bên ngoài? Người ngủ trên giường đi, cháu ngủ dưới nền.”
Viên nãi nãi cười với tôi, xua tay nói.
Viên nãi nãi: “Đêm nay ta không ngủ, canh ở bên ngoài không chỉ là gác đêm. Người học đạo thuật, thân thể không yếu ớt như vậy, yên tâm.”
Sau cùng, bà trực tiếp bước ra khỏi phòng, dặn dò tôi thắp đàn hương, trong tủ vẫn còn một lư hương bằng đồng.
Két! Cửa mở ra rồi lại đóng. Tôi đi tới bên tủ, sau đó từ trong ngăn tủ dưới cùng lấy ra một lư hương, bên trên đã có rất nhiều tro bụi.
Tôi thổi lư đồng, sau đó thì châm đàn hương, sau đó cắm vào và đặt bên chân giường.
Đàn hương lượn lờ trên chóp mũi của tôi, Viên Doanh ngủ càng thêm ổn định. Đêm nay bị giày vò như vậy, thân thể của cô ấy đã rất mệt rồi.
Một đêm này tôi không thể nào ngủ được, trong đầu toàn là kế sách của Viên nãi nãi. Quỷ nhà Thanh đã tồn tại vài trăm năm, thủ hạ của Tịch Hoa cho dù có đẹp thì có thể hấp dẫn được quỷ nhà Thanh sao? Hay là nói, chỉ là kế sách tạm thời để kéo dài thời gian mà thôi.”
Chính vào lúc tôi đang cảm thấy nghi hoặc, tiếng cửa mở vang lên, hôm nay Viên nãi nãi mặc áo đạo bào sẫm màu.
Viên nãi nãi: “Đốt cây hương này lên, đặt lên mũi Viên nha đầu, đêm qua bị dọa không rõ, hiện tại hồn còn đang ở ngoài sân nhỏ.”
Thì ra đêm qua Viên nãi nãi đi chiêu hồn, Viên doanh bị dọa hồn phách xuất khiếu. Tôi không chần chờ, trực tiếp bước lên trước đón lấy, nhanh chóng đốt hương.
Tôi: “Viên Doanh đừng sợ, quay về đi.”
Tôi vừa nói vừa đặt lên mũi cô ấy. Mấy phút sau, tay của Viên Doanh động động, tiếp sau nữa cô ấy mở choàng mắt ra, sợ hãi nhìn tôi.
Viên Doanh: “Tình Thiên, tối qua mình đã bay một đêm, đã đi rất nhiều nơi. Mình... linh hồn xuất khiếu!”
Nói tới câu sau, sợ hãi trong mắt cô ấy tản đi, thay vào đó là sự vui sướng, thậm chí kích động, thẳng cho tới khi Viên nãi nãi mở miệng quở mắng.
Viên nãi nãi: “Con suýt chút nữa đã không thể quay lại, trở thành cô hồn dã quỷ.”
Viên Doanh: “Như vậy có phải là, sau này con chết rồi thì cũng sẽ có linh hồn hay không, có cơ duyên thành quỷ?”
Tôi: “Cậu muốn biến thành quỷ như vậy sao?”
Cô ấy liếc tôi một cái, hai tay giơ lên vô cùng tự hào nói.
Viên Doanh: “Như vậy thì mình có thể gặp được Tổ Sư Gia một lần.”
Nói tới đây, biểu tình của cô ấy đột nhiên ngưng trọng, hoài nghi nói.
Viên Doanh: “Đêm qua con nhìn thấy một con quỷ rất kì quái, một thân quan phục nhà Thanh, tóc đuôi san, mang mũ quan. Hắn ta đứng ở phía xa nhìn con, không bao lâu liền bay đi.”
Tôi thấy biểu tình của Viên nãi nãi trầm xuống. Đêm qua con quỷ nhà Thanh lại tới. Nhìn bộ dáng của Viên nãi nãi thì có lẽ bà không biết chuyện này.
Cho nên, năng lực của con quỷ nhà Thanh Viên nãi nãi không thể đối phó được.
Viên nãi nãi: “Ta bây giờ không thể rời đi, nếu không mời tổ sư gia tới thì sẽ có phiền phức.”
Tôi: “Cháu có cách, mục tiêu của hắn ta là cháu, cháu sẽ kéo dài thời gian.”
Viên nãi nãi: “Không được.”
Chính tại lúc này Viên Doanh kêu lên.
Viên Doanh: “Cháu nhìn thấy miếng ngọc bội hắn đeo bên hông, hoa văn trên đó rất đặc biệt.”
Cô ấy lập tức tìm điện thoại, sau đó từ bên hông lấy ra, tìm ra một tin tức đưa cho tôi xem. Tập đoàn Dị thị, bốn chữ rồng bay phượng múa màu đen đập vào mắt tôi.
Gần đây Dị thị bỏ ra một số tiền lớn để mời một bậc thầy thiết kế nổi danh quốc tế về vật phẩm trang sức, lấy ngọc làm nguyên tố chủ yếu. Trong đó có một vật chủ có chứa hoa văn mà trong miệng của Viên Doanh nhắc tới. Là miếng ngọc mà quỷ nhà Thanh đeo trên người.
Viên nãi nãi: “Tra xem lịch sử phát triển của tập đoàn Dị thị, có tạo nghệ miếng ngọc đó hay không.”
Trái tim của tôi như nâng lên, tôi rất sợ con quỷ nhà Thanh để ý tới Dị Tư Ẩn.
Viên Doanh: “Không có, năm nay là lần đầu tiên.”
Trái tim của tôi triệt để trầm xuống, là trùng hợp hay là cố ý? Dung Khuynh lẽ nào không phát hiện ra sao, hành động của bọn họ có thể dẫn tới phiền phức!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.