Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy
Chương 178: Tôi Tên Tống Tuyết
Mộng Kim
23/06/2021
Bảo bảo lập tức lùi về phái sau, vẻ mặt tươi cười, chớp mắt nhìn tôi.
Tôi: “Mã Nhĩ Thái Lăng, khi nào thì ta…”
Tôi còn chưa nói xong, trước mắt tôi một mảnh mơ hồ. Đợi khi tôi thấy rõ ràng thì tôi phái hiện mình đang bị bao ở trong nước. Một đạo che chắn ngăn cách với nước màu xanh lam. Mắt của tôi trừng lớn, chiếm cứ thân thể của người khác chính là như vậy sao? Linh hồn nhập thể tại sao lại giống như là rơi vào trong nước?
Chính vào lúc tôi đang buồn bực, tấm chắn liền không thấy đâu nữa. Nước từ bốn Phương tám hướng mãnh liệt cuộn trào, trong nháy mắt bao phủ lấy tôi. Cảm giác hít thở không thông đánh úp tới, tôi liều mạng đạp nước, bọt nước văng khắp nơi.
“Mau cứu người, có người rơi xuống nước rồi!”
“Mau!”
Tiếng kêu sợ hãi vang lên, tôi không biết là ai nhảy vào trong hồ. Một cánh tay nắm lấy cổ tay của tôi, đem tôi kéo lên bờ. Thần trí của tôi rất thanh tỉnh. Lúc lên bờ tôi lạnh run cầm cập, gió trong ngày đông rất lạnh, tôi lại toàn thân ướt nhẹm.
“Thư ký Tống, cứu hộ sắp tới rồi, cô có ổn không? Đang yên lành tại sao lại rơi xuống nước?”
Âm thanh của cô gái rất mềm nhẹ, trong tay cô ấy cầm một tấm thảm quấn trên người tôi. Tôi lạnh tới nỗi không mở nổi miệng, ngẩng đầu nhìn cô ây. Tôi không quen cô ấy, cô ấy gọi tôi là thư ký Tô. Mã nhĩ Thái Lăng thực sự đem tôi đưa vào thân thể của người khác, người này họ Tô.
“Thư ký Tống.” Cô ấy lay lay tôi, tôi gật đầu với cô ấy.
“Ở đây có camera không, để tôi đi kiểm tra một chút.” Một giọng nói đàn ông vang lên, tôi thuận thế nhìn qua, anh ta mặc quần áo bảo vệ, trên chế phục có bốn chữ ‘tập đoàn Dị thị.’
Tôi là thư ký của tập đoàn Dị thị, lại gặp chuyện ở hồ nước bên trong tập đoàn.
“Uống một chút nước, làm ấm thân thể.” Một cốc nước nóng được đưa vào tay tôi.
Tôi lập tức uống nước nóng làm ấm thân thể, uống liên tục cho tới khi hết một cốc nước lớn thì tôi mới mở miệng nói chuyện.
Tôi: “Cảm ơn.”
“Tuy rằng không phải ở cùng một bộ phận, nhưng mọi người đều là đồng nghiệp.”
Đích đích đích, tiếng xe cứu hộ vang lên. Hộ sĩ rất nhanh xuống xe, đem theo cáng cứu thương. Tôi ngoài lạnh ra thì thân thể không có chút nào không thoải mái, cư nhiên kinh động tới xe cứu hộ.
Tôi: “Tôi không sao, không cần đi bệnh viện.”
Kiểm tra thân thể một chút, camera cũng cần phải điều tra. Đợi thân hể của cô tốt hơn một chút, cảnh sát sẽ điều tra.”
Tiếp theo sau đó, tôi bị một nhóm hộ sĩ đưa lên xe cứu hộ. Trên đường tới bệnh viện, vẻ mặt của họ đối với tôi vô cùng khách khí. Tôi cảm thấy rất nghi hoặc, một thư ký nho nhỏ, có cần phô trương như vậy không?
Tới buổi trưa ngày hôm sau, tôi mới hiểu được vì sao bọn họ đối với tôi lại ân cần như vậy. Tên tiếng trung của Cindy là Tống Ngưng, tôi tên Tống Tuyết, là em gái của cô ta. Tống gia là một hộ gia đình lớn ở Tây Thành, Tống Tuyết đứng hàng thứ hai. Nghe các hộ sĩ bàn luận tôi mới biết, Tống Ngưng là con nuôi trong nhà, nhưng năng lực lại nổi trội, áp chế Tống Tuyết.
Nhập vào thân thể của Tống Tuyết , cơ hội để tôi gặp được Dị Tư Ẩn là rất lớn, nhưng lại bị cuốn vào tranh chấp của hào môn. Tôi thấy rất đau đầu. Chính tại lúc này, cửa bị mở ra, tôi nhìn thấy Tống Ngưng một thân váy ngắn màu hồng phấn.
Tống Ngưng: “Em từ nhỏ đã không hiểu chuyện, làm loạn thì cũng thôi đi, ở trong tập đoàn Dị thị lại làm con thiêu thân? Lời của cha, em đều quên hết rồi sao?”
Tôi không nói chuyện, lẳng lặng nhìn cô ta, trong tay cô ta cầm rất nhiều hoa quả và đồ bổ.
Rầm! Tất cả đều đặt trên ngăn tử đầu giường.
Tống Ngưng: “Nhà họ Tống chỉ có hai chúng ta là nữ. Nhà họ Chu thật không dễ dàng mới bị lật đổ. Chỉ cần nắm được Dị Tư Ẩn thì Tô gia sẽ có thể ở trên thương trường thay đổi thế cục! Chị biết em thích Dị Tư Ẩn, nhưng với năng lực của em có thể làm được Dị thếu phu nhân không? Em nhất định phải phụ chị nắm được anh ta, sau này chị sẽ không bạc đãi em."
Một khắc này tôi cảm thấy đáng thương cho Tống Tuyết, sinh ra trong hào môn không có tự do.
Tô ngưng: “Tại sao lại không nói chuyện? Rơi xuống nước đầu cũng biến thành ngốc rồi hay sao?”
Tôi: “Chị, em rất tốt.”
Tôi: “Mã Nhĩ Thái Lăng, khi nào thì ta…”
Tôi còn chưa nói xong, trước mắt tôi một mảnh mơ hồ. Đợi khi tôi thấy rõ ràng thì tôi phái hiện mình đang bị bao ở trong nước. Một đạo che chắn ngăn cách với nước màu xanh lam. Mắt của tôi trừng lớn, chiếm cứ thân thể của người khác chính là như vậy sao? Linh hồn nhập thể tại sao lại giống như là rơi vào trong nước?
Chính vào lúc tôi đang buồn bực, tấm chắn liền không thấy đâu nữa. Nước từ bốn Phương tám hướng mãnh liệt cuộn trào, trong nháy mắt bao phủ lấy tôi. Cảm giác hít thở không thông đánh úp tới, tôi liều mạng đạp nước, bọt nước văng khắp nơi.
“Mau cứu người, có người rơi xuống nước rồi!”
“Mau!”
Tiếng kêu sợ hãi vang lên, tôi không biết là ai nhảy vào trong hồ. Một cánh tay nắm lấy cổ tay của tôi, đem tôi kéo lên bờ. Thần trí của tôi rất thanh tỉnh. Lúc lên bờ tôi lạnh run cầm cập, gió trong ngày đông rất lạnh, tôi lại toàn thân ướt nhẹm.
“Thư ký Tống, cứu hộ sắp tới rồi, cô có ổn không? Đang yên lành tại sao lại rơi xuống nước?”
Âm thanh của cô gái rất mềm nhẹ, trong tay cô ấy cầm một tấm thảm quấn trên người tôi. Tôi lạnh tới nỗi không mở nổi miệng, ngẩng đầu nhìn cô ây. Tôi không quen cô ấy, cô ấy gọi tôi là thư ký Tô. Mã nhĩ Thái Lăng thực sự đem tôi đưa vào thân thể của người khác, người này họ Tô.
“Thư ký Tống.” Cô ấy lay lay tôi, tôi gật đầu với cô ấy.
“Ở đây có camera không, để tôi đi kiểm tra một chút.” Một giọng nói đàn ông vang lên, tôi thuận thế nhìn qua, anh ta mặc quần áo bảo vệ, trên chế phục có bốn chữ ‘tập đoàn Dị thị.’
Tôi là thư ký của tập đoàn Dị thị, lại gặp chuyện ở hồ nước bên trong tập đoàn.
“Uống một chút nước, làm ấm thân thể.” Một cốc nước nóng được đưa vào tay tôi.
Tôi lập tức uống nước nóng làm ấm thân thể, uống liên tục cho tới khi hết một cốc nước lớn thì tôi mới mở miệng nói chuyện.
Tôi: “Cảm ơn.”
“Tuy rằng không phải ở cùng một bộ phận, nhưng mọi người đều là đồng nghiệp.”
Đích đích đích, tiếng xe cứu hộ vang lên. Hộ sĩ rất nhanh xuống xe, đem theo cáng cứu thương. Tôi ngoài lạnh ra thì thân thể không có chút nào không thoải mái, cư nhiên kinh động tới xe cứu hộ.
Tôi: “Tôi không sao, không cần đi bệnh viện.”
Kiểm tra thân thể một chút, camera cũng cần phải điều tra. Đợi thân hể của cô tốt hơn một chút, cảnh sát sẽ điều tra.”
Tiếp theo sau đó, tôi bị một nhóm hộ sĩ đưa lên xe cứu hộ. Trên đường tới bệnh viện, vẻ mặt của họ đối với tôi vô cùng khách khí. Tôi cảm thấy rất nghi hoặc, một thư ký nho nhỏ, có cần phô trương như vậy không?
Tới buổi trưa ngày hôm sau, tôi mới hiểu được vì sao bọn họ đối với tôi lại ân cần như vậy. Tên tiếng trung của Cindy là Tống Ngưng, tôi tên Tống Tuyết, là em gái của cô ta. Tống gia là một hộ gia đình lớn ở Tây Thành, Tống Tuyết đứng hàng thứ hai. Nghe các hộ sĩ bàn luận tôi mới biết, Tống Ngưng là con nuôi trong nhà, nhưng năng lực lại nổi trội, áp chế Tống Tuyết.
Nhập vào thân thể của Tống Tuyết , cơ hội để tôi gặp được Dị Tư Ẩn là rất lớn, nhưng lại bị cuốn vào tranh chấp của hào môn. Tôi thấy rất đau đầu. Chính tại lúc này, cửa bị mở ra, tôi nhìn thấy Tống Ngưng một thân váy ngắn màu hồng phấn.
Tống Ngưng: “Em từ nhỏ đã không hiểu chuyện, làm loạn thì cũng thôi đi, ở trong tập đoàn Dị thị lại làm con thiêu thân? Lời của cha, em đều quên hết rồi sao?”
Tôi không nói chuyện, lẳng lặng nhìn cô ta, trong tay cô ta cầm rất nhiều hoa quả và đồ bổ.
Rầm! Tất cả đều đặt trên ngăn tử đầu giường.
Tống Ngưng: “Nhà họ Tống chỉ có hai chúng ta là nữ. Nhà họ Chu thật không dễ dàng mới bị lật đổ. Chỉ cần nắm được Dị Tư Ẩn thì Tô gia sẽ có thể ở trên thương trường thay đổi thế cục! Chị biết em thích Dị Tư Ẩn, nhưng với năng lực của em có thể làm được Dị thếu phu nhân không? Em nhất định phải phụ chị nắm được anh ta, sau này chị sẽ không bạc đãi em."
Một khắc này tôi cảm thấy đáng thương cho Tống Tuyết, sinh ra trong hào môn không có tự do.
Tô ngưng: “Tại sao lại không nói chuyện? Rơi xuống nước đầu cũng biến thành ngốc rồi hay sao?”
Tôi: “Chị, em rất tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.