Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy

Chương 189: Vị Giác Của Loài Người

Mộng Kim

25/07/2021

Hướng Lăng Khiêm: “Thân thể bị bỏng ba mươi phần trăm, trước mắt ở bệnh viện để tiếp nhận điều trị. Truyền thông nói em không rõ tung tích, anh cứ nghĩ em xảy ra chuyện rồi, chẳng lẽ em không muốn trở về nhà họ Tống trước sao?”

Anh ấy nói liên tiếp rất nhiều, tôi nhận định quan hệ của anh ấy và Tống Tuyết không đơn giản, hoặc có thể nói là bạn từ nhỏ.

Hướng Lăng Khiêm: “Anh quên mất, quan hệ giữa em và nhà họ Tống không tốt. Chuyện của em, em tự mình làm chủ là tốt.”

Tôi: “Cảm ơn anh.”

Hướng Lăng Khiêm: “Nói cảm ơn với anh làm gì?”

Tôi cười cười, không thể tiếp tục cùng anh ấy nói chuyện, nếu bị quản gia bắt gặp thì không hay. Mà nếu bị Hướng Lăng Khiêm nhìn ra sơ hở thì cũng không tốt. Vậy nên, tôi quay người đi tới một góc khác trong hoa viên.

Hướng Lăng Khiêm: “Tống Tuyết, em không giống lúc trước.”

Tôi cảm thấy căng thẳng, sau đó quay người cười nhẹ, nói.

Tôi: “Trong đám lửa đó, sống chết trong gang tấc, vào thời khắc nguy hiểm, con người khó tránh khỏi có thay đổi.”

Các câu rất ngắn, tôi không nói nhiều nữa, nói tới điểm dừng là tốt nhất, nói quá nhiều sẽ lộ tẩy mất, giấu đầu hở đuôi. Quả nhiên, Hướng Lăng Khiêm không tiếp tục hỏi mà quay người rời đi. Tôi chỉ nghe thấy tiếng động cơ ô tô, anh ấy đã rời khỏi rồi.

Tôi theo lời quản gia dặn dò, tiếp tục dọn dẹp hoa viên ở hậu viện, không dám bỏ qua góc nào, đợi khi màn đêm buông xuống tôi mới thu chổi về.



Khi tới nhà ăn thì đã qua giờ ăn, không có cơm, thức ăn cũng không có, tôi chỉ có thể quay về phòng của chính mình, bắt đầu rửa mặt. Đói một bữa cũng không sao, khi trước ở trong trường học có rất nhiều người giảm béo, các cô ấy cả nửa năm cũng không ăn tối.

Tôi nhìn gương cười cười, đi vào nhà vệ sinh tắm gội. Mỗi một phòng trong Tinh Thủy Loan đều trang bị máy nước nóng, khi tắm vô cùng thuận tiện, đợi khi tôi tắm xong mới chỉ qua có bốn mươi phút mà thôi.

Lúc tới phòng khách, có một tiếng động vang lên. bảo bảo đem theo hai cái màn thầu xuất hiện.

Tư Diễn: “Ma ma, con đem cho ma ma hai cái màn thầu.”

Tôi: “Ngoan, sao con biết ma ma chưa ăn cơm?”

Tư Diễn: “Hôm nay ma ma vẫn luôn quét dọn, không có ai gọi người đi ăn cơm. Con muốn đi gọi ma ma nhưng nửa đường lại bị Dung Khuynh gọi đi.”

Từ sau khi Dung Khuynh đưa tôi tới Tinh Thủy Loan, anh ta chưa từng xuất hiện lại. Anh ta đối với tôi vẫn hoài nghi như cũ, nhưng lại trốn tránh không gặp, có phải là muốn yên lặng quan sát tôi?

Tôi: “Bảo bảo, anh ta hỏi con chuyện gì?”

Tư Diễn: “Hỏi con sao lại nhìn ma ma chằm chằm, trước đây con ghét Tống Ngưng như vậy, ma ma hiện tại là em gái của cô ta.”

Tôi: “Lộ ra sơ hở rồi hay sao?”

Tư Diễn: “Không có, ma ma coi thường con rồi nha! Ha ha, chỉ là nhìn một cái thôi. Hơn nữa đây là ba ba sắp xếp, Dung Khuynh có thể nói gì chứ?”

Câu nói cuối cùng của bảo bảo nói tới điểm quan trọng rồi. Dị Tư Ẩn sắp xếp, Dung Khuynh có hoài nghi như thế nào thì cũng vô dụng, anh ta không thể chất vấn quyết định của chủ tử. Tôi xác định Dị Tư Ẩn đối với thân thể của tôi có hoài nghi, nhưng tuyệt đối không ngờ được tôi là Tô Tình Thiên. Anh ấy sớm đã quên mất tôi, tôi cũng sẽ không để anh ấy nhớ ra tôi.



Tôi tới Tinh Thủy Loan là có hai cái tư tâm. Thứ nhất là đứng nhìn Dị Tư Ẩn từ xa. Thứ hai là nhìn bảo bảo trưởng thành, có thể ở đây bao lâu thì ở bấy lâu.

Rồi cũng sẽ có một ngày tôi sẽ phải rời xa nơi này, dù sao đây cũng là thân thể của Tống Tuyết, tôi không thể mạnh mẽ chiếm lấy. Huống chi tôi cũng chưa chết, thân thể của tôi cần phải lấy lại, tất cả đợi sau khi Mã Nhĩ Thái Lăng xong việc của hắn.

Tư Diễn: “Ma ma, người đang nghĩ gì vậy?”

Tôi giương khóe miệng, nâng tay sờ đầu nhỏ của nó.

Tôi: “Bụng đói thôi.”

Nó lập tức đem hai cái màn thầu trong tay cho tôi, một đôi mắt mở rất to.

Tư Diễn: “Ma ma, màn thầu ngon không? Mùi vị như thế nào?”

Tôi vừa ăn vừa gật đầu, một cái màn thầu rau và một cái màn thầu đậu, trùng hợp đều là mùi vị mà tôi thích ăn.

Tôi: “Rất ngon, cái có nhân màu xanh lục là rau, màu đỏ là đậu. Cái trước thanh đạm, cái sau ngọt ngọt.”

Tư Diễn: “Ma ma, ngọt ngọt là mùi vị như thế nào?”

Nó nháy nháy mắt, bộ mặt nghiêm túc nhìn tôi hỏi, mà động tác ăn màn thầu của tôi dần dần dừng lại. Nó là quỷ, tuy rằng ngoại hình không khác gì những đứa trẻ con người bình thường. Nhưng là… nó không có vị giác, có lẽ chỉ biết mùi vị của máu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook