Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy
Chương 187: Xưng Hô Thân Thiết
Mộng Kim
25/07/2021
Anh ta bắt đầu từ bà vú của Tống Tuyết, tôi nên trả lời như thế nào đây? Nếu như thuận theo lời của anh ta, vạn nhất lời anh ta nói là lừa tôi, vậy thì tất cả chưa đánh đã tự đổ rồi.
Tôi không thể cúi đầu đáp lại, cũng không thể nói bà vú. Dung Khuynh là người thông minh. Cho nên, tôi chỉ có thể nói sang chuyện khác.
Tôi: “Dị thiếu dặn dò anh đưa tôi tới Tinh Thủy Loan, nhưng anh lại đưa tôi tới ngoại thành chất vấn các loại. Trừ Dị thiếu thì ai cũng không có quyền tra hỏi.”
Tôi rõ ràng nhìn thấy sự sửng sốt trong mắt Dung Khuynh. Nhưng chỉ trong nháy mắt đó anh ta liền khôi phục lại trạng thái bình thường, giẫm chân ga dưới chân, chuyển tay lái xe lên đường lớn.
Trên đường quay về Tinh Thủy Loan, anh ta không tiếp tục hỏi chuyện tôi nữa. Cho dù như thế nào thì sự nghi hoặc của anh ta cũng không bị tiêu trừ, nhưng anh ta cũng không chắc chắn.
Lần nữa tới Tinh Thủy Loan, ở đây tất cả đều như thường, cách bái trí vẫn giống như lần đầu tiên tôi tới đây. Một lần nữa bước vào đây, tâm tình của tôi toàn toàn đều thay đổi. Tôi bước từng bước chậm, cẩn thận đánh giá.
Dung Khuynh: “Sao vậy, Tống nhị tiểu thư chưa từng nhìn thấy cách trang trí theo phong cách châu âu sao? Tinh Thủy Loan chỉ là một nơi nho nhỏ mà Dị thiếu sống mà thôi.”
Tôi: “Tôi không có hiểu biết rộng như chị gái, để cho anh phải chê cười rồi. Xin hỏi, phòng của tôi nằm ở đâu?”
Dung Khuynh: “Đi theo tôi.”
Tôi đi theo anh ta tới hậu viện, nơi tôi ở là một căn phòng nhỏ, không nằm trong tòa nhà ba tầng ở phía trước.
Dung Khuynh: “Không cần phải chuẩn bị đồ ăn, Dị thiếu không ăn ở đây. Cô chỉ cần dọn dẹp, hậu viện bắt buộc cần phải giữ cho sạch sẽ, tòa nhà ba tầng không được phép bước vào. Còn có vấn đề gì cần hỏi không?”
Tôi: “Không có.”
Anh ta gật đầu sau đó rời đi, trước khi rời đi anh ta nhìn lướt qua phía sau đầu của tôi, trong mắt hiện lên một tia sáng tỏ.
Nơ con bướm mà Dị Tư Ẩn đặt sau đầu tôi rốt cuộc có tác dụng gì? Tôi suy nghĩ rất lâu, sau đó thì lựa chọn từ bỏ.
Bài trí trong phòng nhỏ ở hậu viện rất đơn giản, phòng tuy nhỏ nhưng đầy đủ giường, bàn, điều hòa… những thứ cần có thì đều có.
Tôi dọn dẹp sơ qua sau đó liền đi ra ngoài, từ phía sau hậu viện lấy ra một cái chổi, bắt đầu quét dọn. Người hầu trong Tnh Thủy Loan rất ít, lại có một quản gia mặc áo khoác ngoài màu đen, mặt không chút biểu tình. Tất cả những người khác đều trầm lặng, ít lời, không vui không nói. Trong mắt của bọn họ không tồn tại sự hiếu kì, cũng không thích đánh giá người khác.
Cho nên, cả một ngày của tôi đều trôi qua trong sự an tĩnh. Mã Nhĩ Thái Lăng cũng không tới, tôi không biết bên ngoài phát sinh những gì.
Đợi tới buổi tối, quản gia gọi tôi đi ăn cơm. Tất cả người hầu của Tinh Thủy Loan đều ăn cơm chung trong một nhà ăn ở hậu viện. Có cá, có thịt, cũng có rau và hoa quả. Phía trên là một màn hình tinh thể lỏng rất to đang phát tin tức.
“Thế lửa rất lớn, đại bộ phận người không bị nguy hiểm tới tính mạng. Thân thể của Tống đại tiểu thư bị thương ba mươi phần trăm. Tống nhị tiểu thư không rõ tung tích.”
Ngay sau đó màn hình thay đổi, trong ngoài khách sạn lửa cháy hừng hực, nhân viên của đội phòng cháy chữa cháy vội vàng cứu hỏa.
“Dị gia và Tịch gia cùng một ngày mở họp báo, hai vị người thừa kế tự mình lên sân khấu.”
Động tác ăn cơm của tôi dừng lại. Dị Tư Ẩn và Tịch Hoa cùng một thời điểm, không cùng địa điểm cùng nhau mở cuộc họp báo. Dị Tư Ẩn là nửa người nửa quỷ, vậy Tịch Hoa thì sao? Nghi hoặc bộc phát, thế nên tôi là người ăn xong sau cùng. Ở đây, ai ăn xong sau cùng thì người đó rửa bát.
Đợi sau khi bọn họ rời đi hết, tôi bắt đầu thu dọn bát đũa. Vì vấn đề đang nghĩ trong đầu nên động tác dọn dẹp càng chậm.
Quỷ bảo: “Ma ma!”
Âm thanh của bảo bảo đột nhiên vang lên, dọa tôi một trận, bát suýt chút nữa thì rơi xuống sàn.
Tôi: “Bảo bảo, lần sau xuất hiện đừng có đột ngột như vậy.”
Nó chớp đôi mắt tròn, vẻ mặt ấm ức.
Quỷ bảo: “Oh, sau này con sẽ chú ý.”
Tôi nâng tay sờ sờ đầu của nó, nhẹ nhàng nói.
Tôi: “Cha con đã đặt tên cho con chưa?”
Quỷ bảo: “Cái gì gọi là tên?”
Động tác sờ đầu bảo bảo của tôi dừng lại. Dị Tư Ẩn thực không có trách nhiệm rồi, không đặt tên cho con!
Tôi: “Tên chính là cách xưng hô thân thiết. Bảo bảo, ma ma đặt cho con một cái tên nhé?”
Tôi không thể cúi đầu đáp lại, cũng không thể nói bà vú. Dung Khuynh là người thông minh. Cho nên, tôi chỉ có thể nói sang chuyện khác.
Tôi: “Dị thiếu dặn dò anh đưa tôi tới Tinh Thủy Loan, nhưng anh lại đưa tôi tới ngoại thành chất vấn các loại. Trừ Dị thiếu thì ai cũng không có quyền tra hỏi.”
Tôi rõ ràng nhìn thấy sự sửng sốt trong mắt Dung Khuynh. Nhưng chỉ trong nháy mắt đó anh ta liền khôi phục lại trạng thái bình thường, giẫm chân ga dưới chân, chuyển tay lái xe lên đường lớn.
Trên đường quay về Tinh Thủy Loan, anh ta không tiếp tục hỏi chuyện tôi nữa. Cho dù như thế nào thì sự nghi hoặc của anh ta cũng không bị tiêu trừ, nhưng anh ta cũng không chắc chắn.
Lần nữa tới Tinh Thủy Loan, ở đây tất cả đều như thường, cách bái trí vẫn giống như lần đầu tiên tôi tới đây. Một lần nữa bước vào đây, tâm tình của tôi toàn toàn đều thay đổi. Tôi bước từng bước chậm, cẩn thận đánh giá.
Dung Khuynh: “Sao vậy, Tống nhị tiểu thư chưa từng nhìn thấy cách trang trí theo phong cách châu âu sao? Tinh Thủy Loan chỉ là một nơi nho nhỏ mà Dị thiếu sống mà thôi.”
Tôi: “Tôi không có hiểu biết rộng như chị gái, để cho anh phải chê cười rồi. Xin hỏi, phòng của tôi nằm ở đâu?”
Dung Khuynh: “Đi theo tôi.”
Tôi đi theo anh ta tới hậu viện, nơi tôi ở là một căn phòng nhỏ, không nằm trong tòa nhà ba tầng ở phía trước.
Dung Khuynh: “Không cần phải chuẩn bị đồ ăn, Dị thiếu không ăn ở đây. Cô chỉ cần dọn dẹp, hậu viện bắt buộc cần phải giữ cho sạch sẽ, tòa nhà ba tầng không được phép bước vào. Còn có vấn đề gì cần hỏi không?”
Tôi: “Không có.”
Anh ta gật đầu sau đó rời đi, trước khi rời đi anh ta nhìn lướt qua phía sau đầu của tôi, trong mắt hiện lên một tia sáng tỏ.
Nơ con bướm mà Dị Tư Ẩn đặt sau đầu tôi rốt cuộc có tác dụng gì? Tôi suy nghĩ rất lâu, sau đó thì lựa chọn từ bỏ.
Bài trí trong phòng nhỏ ở hậu viện rất đơn giản, phòng tuy nhỏ nhưng đầy đủ giường, bàn, điều hòa… những thứ cần có thì đều có.
Tôi dọn dẹp sơ qua sau đó liền đi ra ngoài, từ phía sau hậu viện lấy ra một cái chổi, bắt đầu quét dọn. Người hầu trong Tnh Thủy Loan rất ít, lại có một quản gia mặc áo khoác ngoài màu đen, mặt không chút biểu tình. Tất cả những người khác đều trầm lặng, ít lời, không vui không nói. Trong mắt của bọn họ không tồn tại sự hiếu kì, cũng không thích đánh giá người khác.
Cho nên, cả một ngày của tôi đều trôi qua trong sự an tĩnh. Mã Nhĩ Thái Lăng cũng không tới, tôi không biết bên ngoài phát sinh những gì.
Đợi tới buổi tối, quản gia gọi tôi đi ăn cơm. Tất cả người hầu của Tinh Thủy Loan đều ăn cơm chung trong một nhà ăn ở hậu viện. Có cá, có thịt, cũng có rau và hoa quả. Phía trên là một màn hình tinh thể lỏng rất to đang phát tin tức.
“Thế lửa rất lớn, đại bộ phận người không bị nguy hiểm tới tính mạng. Thân thể của Tống đại tiểu thư bị thương ba mươi phần trăm. Tống nhị tiểu thư không rõ tung tích.”
Ngay sau đó màn hình thay đổi, trong ngoài khách sạn lửa cháy hừng hực, nhân viên của đội phòng cháy chữa cháy vội vàng cứu hỏa.
“Dị gia và Tịch gia cùng một ngày mở họp báo, hai vị người thừa kế tự mình lên sân khấu.”
Động tác ăn cơm của tôi dừng lại. Dị Tư Ẩn và Tịch Hoa cùng một thời điểm, không cùng địa điểm cùng nhau mở cuộc họp báo. Dị Tư Ẩn là nửa người nửa quỷ, vậy Tịch Hoa thì sao? Nghi hoặc bộc phát, thế nên tôi là người ăn xong sau cùng. Ở đây, ai ăn xong sau cùng thì người đó rửa bát.
Đợi sau khi bọn họ rời đi hết, tôi bắt đầu thu dọn bát đũa. Vì vấn đề đang nghĩ trong đầu nên động tác dọn dẹp càng chậm.
Quỷ bảo: “Ma ma!”
Âm thanh của bảo bảo đột nhiên vang lên, dọa tôi một trận, bát suýt chút nữa thì rơi xuống sàn.
Tôi: “Bảo bảo, lần sau xuất hiện đừng có đột ngột như vậy.”
Nó chớp đôi mắt tròn, vẻ mặt ấm ức.
Quỷ bảo: “Oh, sau này con sẽ chú ý.”
Tôi nâng tay sờ sờ đầu của nó, nhẹ nhàng nói.
Tôi: “Cha con đã đặt tên cho con chưa?”
Quỷ bảo: “Cái gì gọi là tên?”
Động tác sờ đầu bảo bảo của tôi dừng lại. Dị Tư Ẩn thực không có trách nhiệm rồi, không đặt tên cho con!
Tôi: “Tên chính là cách xưng hô thân thiết. Bảo bảo, ma ma đặt cho con một cái tên nhé?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.