Chương 9: Con thuyền hữu nghị nghiêng ngả lảo đảo
Xuẩn Manh Tiểu Vĩ Ba
10/12/2023
Giọng của Thẩm Vọng thuộc kiểu trầm thấp, êm tai, rất dễ nhận biết.
Ngữ điệu bình thản quen thuộc, dù lạnh nhạt, nhưng trong tức khắc lại có thể xoa dịu bầu không khí cô đơn cùng với nỗi ấm ức đang cuồn cuộn trong lòng. Không khỏi khiến bản thân muốn lại gần mà dựa dẫm, tìm kiếm sự che chở.
Chiếc bóng đổ dài trên đường dần tiến lại gần.
Tống Cẩm Dư quay đầu lại, nhìn thấy không xa là thân hình cao xấp xỉ Thẩm Vọng, sáng sủa đẹp trai, cậu chàng với mái tóc màu nâu đậm lịch sự mỉm cười nhìn cô.
Cậu ta dùng khuỷu tay chọc vào vai Thẩm Vọng: "Cô gái nhỏ nhìn cậu kìa, Thẩm Vọng".
Thẩm Vọng: "..."
Tống Cẩm Dư: "..."
Chân Thẩm Vọng thật sự rất dài, 2 nam sinh sải những bước lớn, cho dù đi về phía cô cũng có vẻ vô cùng nhàn nhã.
"Bài tập hè làm xong cả chưa?". Tầm mắt rơi xuống khuôn mặt nhỏ, Thẩm Vọng cong cong khóe miệng hỏi.
Tống Cẩm Dư cười khẽ, gật đầu: "Ưm!... Làm xong rồi".
Giang Diễn đứng cạnh Thẩm Vọng toan mở miệng nói lời sâu xa.
Tống Cẩm Dư đã nhã nhặn nhìn cậu ta nói: "Cảm ơn cậu đã giúp đỡ tớ photo bài tập, buổi trưa mời cậu ăn cơm nha".
Giang Diễn nhếch miệng cười, làm sao cậu ta dám đồng ý đây.
Thẩm Vọng với khuôn mặt liệt của mình, lạnh lùng nhìn cô: "Không cần mời. Tôi mời rồi. Đừng khách sáo".
Tống Cẩm Dư: "..."
Giang Diễn: "..."
"Cũng phải cảm ơn cậu đã giúp đỡ tớ sắp xếp nhiều bài tập như vậy, để con thuyền nhỏ chở đầy tình hữu nghị thân ái của chúng ta... nói đi xa liền đi xa ha". Tống Cẩm Dư mỉm cười nói.
Thẩm Vọng nhìn thẳng phía trước: "Không phải". Xong lại chậm rãi nghiêng đầu: "Đơn giản chỉ là cảm thấy cậu vừa chuyển trường, bài tập quá ít, nghỉ hè sợ cậu sẽ lẻ loi chiếc bóng mà thôi"
Tống Cẩm Dư: "..."
Giang Diễn: "...". Đại ca à, cậu sau này sẽ bị cô gái nhỏ nhà hàng xóm treo lên đánh chết đó, cậu có biết hay không hả? Con thuyền tình bạn của hai người không chỉ nghiêng ngả lảo đảo thôi đâu, mà chìm luôn rồi, đều lạnh hết cả rồi.
"Giang Diễn", ba người sánh vai nhau đi về phía siêu thị, Thẩm Vọng kêu ra cái tên này, quay qua hỏi: "Cậu định tự giới thiệu, hay là tôi giúp cậu giới thiệu?".
"Tớ tự mình đến". Dùng hai bước đi vòng quanh Tống Cẩm Dư, Giang Diễn nghiêm túc chầm chậm nói: "Chị dâu, tớ tên Giang Diễn. Có xe, có nhà, có chó, có em gái. Chỉ cần cậu muốn, bất cứ lúc nào đều có thể cùng Thẩm Vọng đến nhà tớ, chơi với chó hay chơi với em gái tớ đều được".
Tống Cẩm Dư: "..."
Thẩm Vọng: "..."
"Tớ không phải bạn gái của cậu ấy". Tống Cẩm Dư giải thích.
"Ừ". Thẩm Vọng lên tiếng theo.
Giang Diễn toét miệng cười: "Tớ gọi chị dâu sớm rồi hả? Vậy để qua vài ngày nữa tớ lại gọi".
"Tống Cẩm Dư: "...". Người anh em, cái phong cách này của cậu là sao đấy? Cùng với Thẩm Vọng hoàn toàn không giống nhau a. Còn có, em gái cậu có biết cậu bí mật tự giới thiệu bản thân như thế này không?
Tống Cẩm Dư cùng với Thẩm Vọng, Giang Diễn đi đến siêu thị. Ôn Nghi San và Lạc Vũ đã mua nước xong, đang đứng đợi ở cửa.
"Nghi San, Tống Cẩm Dư khẳng định là tức giận rồi, chúng ta vừa nãy đáng lẽ nên chờ cô ấy".
"Cẩm Dư mới không thèm so đo việc này đâu, yên tâm đi, cô ấy nhất định sẽ đến đây với tụi mình, chúng ta tiếp tục chờ".
Ôn Nghi San đang cùng Lạc Vũ nói chuyện thì ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua liền trông thấy Thẩm Vọng và Giang Diễn đẹp trai ngời ngời trong đám đông.
Một yên tĩnh lạnh lùng, một tươi sáng thoải mái. Là hai nhân vật nổi tiếng trong trường.
Ôn Nghi San bọn họ không cao, Tống Cẩm Dư cao 1m65 thấp thoáng trong đám bạn học cũng không dễ gì nhìn ra được.
"Wow, hôm nay làm sao vậy, trừ bỏ gặp được Lâm Tử Trần, lại còn gặp được Thẩm Vọng và Giang Diễn!". Ôn Nghi San âm thầm vui vẻ.
"Nghi San, tớ hình như trông thấy Tống Cẩm Dư!". Lạc Vũ kiễng chân ngó, quả nhiên nhìn được, cô gái đi giữa hai người Thẩm Vọng, Giang Diễn chính là Tống Cẩm Dư bị bọn họ ném lại trước đó. Cô ta chỉ tay nói.
Ôn Nghi San cũng cố gắng nhìn, sắc mặt phút chốc quay về điệu bộ khéo léo.
"Tống Cẩm Dư——". Cô ta cười khua khua tay
Vừa gọi xong, một bạn nam toan rời đi, quay đầu lại nâng mắt nhìn qua, Ôn Nghi San không thể nhịn được, kích động vỗ vai Lạc Vũ: "Lâm Tử Trần vừa mới nhìn tớ, Lạc Vũ, Lâm Tử Trần quay đầu lại nhìn tớ rồi!".
Tống Cẩm Dư đến chỗ Ôn Nghi San và Lạc Vũ cùng mua nước.
Vừa đến quầy thanh toán, liền phát hiện Thẩm Vọng và Giang Diễn, mỗi người phân biệt cầm đồ uống dinh dưỡng và coca đang đứng đợi ở cửa.
"Thanh toán chung đi". Lên tiếng là Thẩm Vọng.
Giang Diễn lập tức buông chai coca xuống.
Tống Cẩm Dư đang ngơ ngác cầm Dinh Dưỡng Khoái Tuyến* trong tay thì bị 1 đôi tay thon dài xinh đẹp lấy đi, vững vàng đặt lên quầy thanh toán.
Quét mã.
Trả tiền.
Đừng nói là Ôn Nghi San và Lạc Vũ. Con gái ra vào xung quang, đều trở thành chanh tinh hết rồi.
Ngữ điệu bình thản quen thuộc, dù lạnh nhạt, nhưng trong tức khắc lại có thể xoa dịu bầu không khí cô đơn cùng với nỗi ấm ức đang cuồn cuộn trong lòng. Không khỏi khiến bản thân muốn lại gần mà dựa dẫm, tìm kiếm sự che chở.
Chiếc bóng đổ dài trên đường dần tiến lại gần.
Tống Cẩm Dư quay đầu lại, nhìn thấy không xa là thân hình cao xấp xỉ Thẩm Vọng, sáng sủa đẹp trai, cậu chàng với mái tóc màu nâu đậm lịch sự mỉm cười nhìn cô.
Cậu ta dùng khuỷu tay chọc vào vai Thẩm Vọng: "Cô gái nhỏ nhìn cậu kìa, Thẩm Vọng".
Thẩm Vọng: "..."
Tống Cẩm Dư: "..."
Chân Thẩm Vọng thật sự rất dài, 2 nam sinh sải những bước lớn, cho dù đi về phía cô cũng có vẻ vô cùng nhàn nhã.
"Bài tập hè làm xong cả chưa?". Tầm mắt rơi xuống khuôn mặt nhỏ, Thẩm Vọng cong cong khóe miệng hỏi.
Tống Cẩm Dư cười khẽ, gật đầu: "Ưm!... Làm xong rồi".
Giang Diễn đứng cạnh Thẩm Vọng toan mở miệng nói lời sâu xa.
Tống Cẩm Dư đã nhã nhặn nhìn cậu ta nói: "Cảm ơn cậu đã giúp đỡ tớ photo bài tập, buổi trưa mời cậu ăn cơm nha".
Giang Diễn nhếch miệng cười, làm sao cậu ta dám đồng ý đây.
Thẩm Vọng với khuôn mặt liệt của mình, lạnh lùng nhìn cô: "Không cần mời. Tôi mời rồi. Đừng khách sáo".
Tống Cẩm Dư: "..."
Giang Diễn: "..."
"Cũng phải cảm ơn cậu đã giúp đỡ tớ sắp xếp nhiều bài tập như vậy, để con thuyền nhỏ chở đầy tình hữu nghị thân ái của chúng ta... nói đi xa liền đi xa ha". Tống Cẩm Dư mỉm cười nói.
Thẩm Vọng nhìn thẳng phía trước: "Không phải". Xong lại chậm rãi nghiêng đầu: "Đơn giản chỉ là cảm thấy cậu vừa chuyển trường, bài tập quá ít, nghỉ hè sợ cậu sẽ lẻ loi chiếc bóng mà thôi"
Tống Cẩm Dư: "..."
Giang Diễn: "...". Đại ca à, cậu sau này sẽ bị cô gái nhỏ nhà hàng xóm treo lên đánh chết đó, cậu có biết hay không hả? Con thuyền tình bạn của hai người không chỉ nghiêng ngả lảo đảo thôi đâu, mà chìm luôn rồi, đều lạnh hết cả rồi.
"Giang Diễn", ba người sánh vai nhau đi về phía siêu thị, Thẩm Vọng kêu ra cái tên này, quay qua hỏi: "Cậu định tự giới thiệu, hay là tôi giúp cậu giới thiệu?".
"Tớ tự mình đến". Dùng hai bước đi vòng quanh Tống Cẩm Dư, Giang Diễn nghiêm túc chầm chậm nói: "Chị dâu, tớ tên Giang Diễn. Có xe, có nhà, có chó, có em gái. Chỉ cần cậu muốn, bất cứ lúc nào đều có thể cùng Thẩm Vọng đến nhà tớ, chơi với chó hay chơi với em gái tớ đều được".
Tống Cẩm Dư: "..."
Thẩm Vọng: "..."
"Tớ không phải bạn gái của cậu ấy". Tống Cẩm Dư giải thích.
"Ừ". Thẩm Vọng lên tiếng theo.
Giang Diễn toét miệng cười: "Tớ gọi chị dâu sớm rồi hả? Vậy để qua vài ngày nữa tớ lại gọi".
"Tống Cẩm Dư: "...". Người anh em, cái phong cách này của cậu là sao đấy? Cùng với Thẩm Vọng hoàn toàn không giống nhau a. Còn có, em gái cậu có biết cậu bí mật tự giới thiệu bản thân như thế này không?
Tống Cẩm Dư cùng với Thẩm Vọng, Giang Diễn đi đến siêu thị. Ôn Nghi San và Lạc Vũ đã mua nước xong, đang đứng đợi ở cửa.
"Nghi San, Tống Cẩm Dư khẳng định là tức giận rồi, chúng ta vừa nãy đáng lẽ nên chờ cô ấy".
"Cẩm Dư mới không thèm so đo việc này đâu, yên tâm đi, cô ấy nhất định sẽ đến đây với tụi mình, chúng ta tiếp tục chờ".
Ôn Nghi San đang cùng Lạc Vũ nói chuyện thì ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua liền trông thấy Thẩm Vọng và Giang Diễn đẹp trai ngời ngời trong đám đông.
Một yên tĩnh lạnh lùng, một tươi sáng thoải mái. Là hai nhân vật nổi tiếng trong trường.
Ôn Nghi San bọn họ không cao, Tống Cẩm Dư cao 1m65 thấp thoáng trong đám bạn học cũng không dễ gì nhìn ra được.
"Wow, hôm nay làm sao vậy, trừ bỏ gặp được Lâm Tử Trần, lại còn gặp được Thẩm Vọng và Giang Diễn!". Ôn Nghi San âm thầm vui vẻ.
"Nghi San, tớ hình như trông thấy Tống Cẩm Dư!". Lạc Vũ kiễng chân ngó, quả nhiên nhìn được, cô gái đi giữa hai người Thẩm Vọng, Giang Diễn chính là Tống Cẩm Dư bị bọn họ ném lại trước đó. Cô ta chỉ tay nói.
Ôn Nghi San cũng cố gắng nhìn, sắc mặt phút chốc quay về điệu bộ khéo léo.
"Tống Cẩm Dư——". Cô ta cười khua khua tay
Vừa gọi xong, một bạn nam toan rời đi, quay đầu lại nâng mắt nhìn qua, Ôn Nghi San không thể nhịn được, kích động vỗ vai Lạc Vũ: "Lâm Tử Trần vừa mới nhìn tớ, Lạc Vũ, Lâm Tử Trần quay đầu lại nhìn tớ rồi!".
Tống Cẩm Dư đến chỗ Ôn Nghi San và Lạc Vũ cùng mua nước.
Vừa đến quầy thanh toán, liền phát hiện Thẩm Vọng và Giang Diễn, mỗi người phân biệt cầm đồ uống dinh dưỡng và coca đang đứng đợi ở cửa.
"Thanh toán chung đi". Lên tiếng là Thẩm Vọng.
Giang Diễn lập tức buông chai coca xuống.
Tống Cẩm Dư đang ngơ ngác cầm Dinh Dưỡng Khoái Tuyến* trong tay thì bị 1 đôi tay thon dài xinh đẹp lấy đi, vững vàng đặt lên quầy thanh toán.
Quét mã.
Trả tiền.
Đừng nói là Ôn Nghi San và Lạc Vũ. Con gái ra vào xung quang, đều trở thành chanh tinh hết rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.