Chương 7: Không phải ba ruột
Xuẩn Manh Tiểu Vĩ Ba
07/12/2023
Ôn Nghi San "ò" một tiếng rồi gật đầu, nhoài người lên bàn cô hỏi: "Mã
số báo danh của cậu là bao nhiêu thế, lớp 7 là lớp trọng điểm, số báo
danh sắp xếp theo thành tích. Tớ là số 18".
Tống Cẩm Dư cười: "Tớ số 49".
"Lớp chúng tớ trước đây vốn dĩ có 48 người, hóa ra trực tiếp sắp xếp như vậy đó hả, quá không công bằng rồi". Ôn Nghi San tỏ vẻ bất bình thay cô, trên mặt lại thoáng hiện ra nét cười kì lạ.
Tống Cẩm Dư lấy ra giấy nháp, nhàn nhạt nói: "Ban đầu nếu sớm biết ở đây số báo danh tăng lên theo thành tích, thì tớ đã cùng cậu chuyển đến Trung học số 1 rồi. Không cần chuyển lưng chừng như vậy".
Ôn Nghi San giữ nguyên nụ cười khó hiểu trên khuôn mặt, giọng điệu không liên quan gì đến mình nói: "Có điều chuyển cũng đã chuyển rồi, chỉ mong cậu theo kịp tiến độ của bọn tớ".
"Trung học phổ thông không hơn Trung học cơ sở là mấy, giáo viên giảng bài như ngồi hỏa tiễn, lơ đãng một chút liền nghe không hiểu".
"À phải rồi, 9 ngày nữa có bài kiểm tra đầu năm học, cậu phải làm sao a?"
Ôn Nghi San vừa nói vừa quay người lại lấy sấp bài tập đã làm của mình: "Cậu có muốn cầm chép không?"
Tống Cẩm Dư chưa bao giờ yêu thương Thẩm Vọng như lúc này.
Khóe miệng cô trong vô thức liền cong cong, từ balo lấy ra sấp bài tập, nói: "Tớ làm rồi, là cái này phải không?".
Ôn Nghi San: "Cậu tìm ở đâu ra vậy? Đề của trường bọn tớ đều do tổ trưởng bộ môn ra, sẽ không đăng lên mạng".
Tống Cẩm Dư: "Thật ra tớ có quen được 1 người bạn, người đó giúp tớ".
Ôn Nghi San vội vàng bỏ bài tập của mình xuống, cầm lấy của Tống Cẩm Dư lên xem. Vừa nhìn liền không thể rời mắt khỏi nét chữ ngay ngắn, xinh đẹp của cô, bài tập thật sự đã làm xong. Ý cười trên mặt dần biến mất.
Mặc dù biết có khả năng là sao chép, nhưng người ta đều chép xong cả rồi, cô chép còn chưa xong đây này, bỗng dưng lại thấy chột dạ, hoảng hốt.
"Tống Cẩm Dư cậu lợi hại thật á". Ôn Nghi San miễn cưỡng cười, đem bài tập của cô trả lại: "Trường trung học phụ thuộc của cậu chăm chỉ hơn Trường trung học số 1 của tớ rồi. Mẹ tớ đặc biệt thích cậu, từ nhỏ mẹ tớ luôn nói: [nhìn Tống Cẩm Dư người ta xem, học tập hơn con, thi giải dương cầm hơn con, lại vừa lễ phép, vừa hiểu chuyện]. So với cậu, tớ ngoại trừ có một người ba ruột ra thì chẳng có gì tốt cả...".
Thanh âm Ôn Nghi San không lớn, nhưng bạn cùng bạn đang chép bài tập, bạn học trái phải xung quanh vừa vặn nghe thấy, đều quay đầu qua nhìn.
Bầu không khí cứ như vậy đình trệ 2 giây.
Tống Cẩm Dư kéo khóe miệng, mỉm cười ấm áp: "Cậu và mẹ cậu biết nhiều quá nhỉ, chủ đề nói chuyện cũng rất rộng đó".
Bản thân cô cũng mới biết được, người nuông chiều cô từ nhỏ đến lớn, ba Tống, không phải ba ruột của cô. Bởi lẽ ba Tống luôn giấu diếm chuyện này, luôn yêu chiều và dỗ dành cô.
"Cẩm Dư, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi cậu". Ôn Nghi San vội vã lại gần, nhỏ giọng nhận lỗi: "Tớ không phải cố ý đâu, thật sự không cố ý. Cậu đừng...".
"Cậu xin lỗi cái gì?" Tống Cẩm Dư cầm bút, ngòi bút tinh xảo treo lơ lửng trên đề bài kiểm tra, nâng mắt lên nhìn về hướng cô ta.
".... Cậu không để bụng thì tốt rồi". Ôn Nghi San giống như thật sự hối lỗi, nói: "Tan học tớ mời cậu uống nước, được không? Cậu khẳng định đối với trường học chưa quen thuộc, tớ đưa cậu đi dạo, giới thiệu cho cậu một chút. Cậu đừng tức giận mà".
Tống Cẩm Dư không để ý cô ta nữa.
Cùng với tiếng chuông vào học vang lên, giáo viên bước vào, lớp học vốn đang ồn ào với đủ loại âm thanh liền triệt để im lặng.
Ôn Nghi San đối với cô vô cùng niềm nở. Giờ ra chơi đưa cô đi nhận biết phòng nước, nhà vệ sinh của khu dạy học. Giới thiệu cho cô biết về sự phân bố ban, lớp cùng với văn phòng giáo viên.
Lúc đi lấy nước, cô đi ngang qua lớp 10 liền hướng vào bên trong nhìn một chút, không thấy Thẩm Vọng. Mà cũng phải nói, Thẩm Vọng luôn không thể giải thích được đem đến cho người khác cảm giác đáng tin, muốn dựa dẫm vào anh.
Tuy rằng tính cách anh có chút chọc người, độc mồm độc miệng, lại còn đưa cả đống bài tập cho cô, nhưng sự tử tế, lịch thiệp, lễ phép, tất cả đều có đủ. Thậm chí đôi khi thể hiện ra khả năng hàm dưỡng đáng ngưỡng mộ. Đó là những điều mà một đứa trẻ trong gia đình bình thường khó có được.
· Tên nữ chính ban đầu mình dịch nhầm là Ngọc, nhưng mà chương sau đề cập tên của cô đồng âm với Cá nên mình chỉnh lại cho đúng là Dư.
· Ban đầu do chưa biết nhau nên mình để xưng hô nam nữ chính là Anh-tôi, sau này chắc sẽ đổi thành cậu tôi.
· Hàm dưỡng: bao gồm tu dưỡng, biết kềm chế, tiết chế bản thân
Tống Cẩm Dư cười: "Tớ số 49".
"Lớp chúng tớ trước đây vốn dĩ có 48 người, hóa ra trực tiếp sắp xếp như vậy đó hả, quá không công bằng rồi". Ôn Nghi San tỏ vẻ bất bình thay cô, trên mặt lại thoáng hiện ra nét cười kì lạ.
Tống Cẩm Dư lấy ra giấy nháp, nhàn nhạt nói: "Ban đầu nếu sớm biết ở đây số báo danh tăng lên theo thành tích, thì tớ đã cùng cậu chuyển đến Trung học số 1 rồi. Không cần chuyển lưng chừng như vậy".
Ôn Nghi San giữ nguyên nụ cười khó hiểu trên khuôn mặt, giọng điệu không liên quan gì đến mình nói: "Có điều chuyển cũng đã chuyển rồi, chỉ mong cậu theo kịp tiến độ của bọn tớ".
"Trung học phổ thông không hơn Trung học cơ sở là mấy, giáo viên giảng bài như ngồi hỏa tiễn, lơ đãng một chút liền nghe không hiểu".
"À phải rồi, 9 ngày nữa có bài kiểm tra đầu năm học, cậu phải làm sao a?"
Ôn Nghi San vừa nói vừa quay người lại lấy sấp bài tập đã làm của mình: "Cậu có muốn cầm chép không?"
Tống Cẩm Dư chưa bao giờ yêu thương Thẩm Vọng như lúc này.
Khóe miệng cô trong vô thức liền cong cong, từ balo lấy ra sấp bài tập, nói: "Tớ làm rồi, là cái này phải không?".
Ôn Nghi San: "Cậu tìm ở đâu ra vậy? Đề của trường bọn tớ đều do tổ trưởng bộ môn ra, sẽ không đăng lên mạng".
Tống Cẩm Dư: "Thật ra tớ có quen được 1 người bạn, người đó giúp tớ".
Ôn Nghi San vội vàng bỏ bài tập của mình xuống, cầm lấy của Tống Cẩm Dư lên xem. Vừa nhìn liền không thể rời mắt khỏi nét chữ ngay ngắn, xinh đẹp của cô, bài tập thật sự đã làm xong. Ý cười trên mặt dần biến mất.
Mặc dù biết có khả năng là sao chép, nhưng người ta đều chép xong cả rồi, cô chép còn chưa xong đây này, bỗng dưng lại thấy chột dạ, hoảng hốt.
"Tống Cẩm Dư cậu lợi hại thật á". Ôn Nghi San miễn cưỡng cười, đem bài tập của cô trả lại: "Trường trung học phụ thuộc của cậu chăm chỉ hơn Trường trung học số 1 của tớ rồi. Mẹ tớ đặc biệt thích cậu, từ nhỏ mẹ tớ luôn nói: [nhìn Tống Cẩm Dư người ta xem, học tập hơn con, thi giải dương cầm hơn con, lại vừa lễ phép, vừa hiểu chuyện]. So với cậu, tớ ngoại trừ có một người ba ruột ra thì chẳng có gì tốt cả...".
Thanh âm Ôn Nghi San không lớn, nhưng bạn cùng bạn đang chép bài tập, bạn học trái phải xung quanh vừa vặn nghe thấy, đều quay đầu qua nhìn.
Bầu không khí cứ như vậy đình trệ 2 giây.
Tống Cẩm Dư kéo khóe miệng, mỉm cười ấm áp: "Cậu và mẹ cậu biết nhiều quá nhỉ, chủ đề nói chuyện cũng rất rộng đó".
Bản thân cô cũng mới biết được, người nuông chiều cô từ nhỏ đến lớn, ba Tống, không phải ba ruột của cô. Bởi lẽ ba Tống luôn giấu diếm chuyện này, luôn yêu chiều và dỗ dành cô.
"Cẩm Dư, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi cậu". Ôn Nghi San vội vã lại gần, nhỏ giọng nhận lỗi: "Tớ không phải cố ý đâu, thật sự không cố ý. Cậu đừng...".
"Cậu xin lỗi cái gì?" Tống Cẩm Dư cầm bút, ngòi bút tinh xảo treo lơ lửng trên đề bài kiểm tra, nâng mắt lên nhìn về hướng cô ta.
".... Cậu không để bụng thì tốt rồi". Ôn Nghi San giống như thật sự hối lỗi, nói: "Tan học tớ mời cậu uống nước, được không? Cậu khẳng định đối với trường học chưa quen thuộc, tớ đưa cậu đi dạo, giới thiệu cho cậu một chút. Cậu đừng tức giận mà".
Tống Cẩm Dư không để ý cô ta nữa.
Cùng với tiếng chuông vào học vang lên, giáo viên bước vào, lớp học vốn đang ồn ào với đủ loại âm thanh liền triệt để im lặng.
Ôn Nghi San đối với cô vô cùng niềm nở. Giờ ra chơi đưa cô đi nhận biết phòng nước, nhà vệ sinh của khu dạy học. Giới thiệu cho cô biết về sự phân bố ban, lớp cùng với văn phòng giáo viên.
Lúc đi lấy nước, cô đi ngang qua lớp 10 liền hướng vào bên trong nhìn một chút, không thấy Thẩm Vọng. Mà cũng phải nói, Thẩm Vọng luôn không thể giải thích được đem đến cho người khác cảm giác đáng tin, muốn dựa dẫm vào anh.
Tuy rằng tính cách anh có chút chọc người, độc mồm độc miệng, lại còn đưa cả đống bài tập cho cô, nhưng sự tử tế, lịch thiệp, lễ phép, tất cả đều có đủ. Thậm chí đôi khi thể hiện ra khả năng hàm dưỡng đáng ngưỡng mộ. Đó là những điều mà một đứa trẻ trong gia đình bình thường khó có được.
· Tên nữ chính ban đầu mình dịch nhầm là Ngọc, nhưng mà chương sau đề cập tên của cô đồng âm với Cá nên mình chỉnh lại cho đúng là Dư.
· Ban đầu do chưa biết nhau nên mình để xưng hô nam nữ chính là Anh-tôi, sau này chắc sẽ đổi thành cậu tôi.
· Hàm dưỡng: bao gồm tu dưỡng, biết kềm chế, tiết chế bản thân
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.