Chương 13: Chỉ là đánh nhau thôi, lên đồn thì lên đồn
Nhược Mộng
24/09/2023
Đấm ngã Châu Kha vẫn chưa khiến Nam Cung Cảnh hết tức giận, hắn lao tới túm cổ áo rồi dùng đầu gối đè lên ngực anh ta mà nói:
“Nếu còn để tao nghe được mày cùng đám bạn ô hợp này có ý nghĩ xấu với bất kỳ cô gái nào nữa, tao sẽ đánh bể trứng của mày! Tao không đùa đâu!”
Nam Cung Cảnh ghét nhất cái bọn bên ngoài lịch sự, văn nhã nhưng trong suy nghĩ, trong tư tưởng lại xấu xa, mục ruỗng như Châu Kha. Chỉ thích giảng đạo lý cho người khác mà không xem xem bản thân là người thế nào!
Sự việc trong nhà vệ sinh nhanh chóng khiến người bên ngoài chú ý, dần dà, có rất nhiều vị khách tiến tới vây quanh lối vào. Ngay cả quản lý và nhân viên của Loyal cũng bị đả động, phải chạy tới để giải quyết.
Nam Cung Cảnh đấm thêm một cái thật mạnh vào mặt Châu Kha rồi mới tức giận đi ra ngoài, khi thấy họ nhìn mình bằng ánh mắt dè bỉu, khó chịu, hắn cũng lười giải thích.
Đúng lúc hắn định chuồn êm thì một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong đám đông:
“Có chuyện gì vậy?”
Nam Cung Cảnh ngẩng đầu lên, phát hiện Đường Tiểu Nhu cũng ở trong đám người, cô đang hỏi hắn...
Thấy Nam Cung Cảnh cứ đứng đờ ra ở đó, Đường Tiểu Nhu vội vàng nói:
“Tôi hỏi có chuyện gì? Sao cậu lại đánh nhau với Châu Kha?”
Mặc dù chỉ vừa đến thôi nhưng Đường Tiểu Nhu biết Châu Kha và bạn của anh ta vừa đi vệ sinh, thấy họ mãi chưa trở lại, cộng thêm nơi này đột nhiên ầm ĩ, cô lập tức xông tới. Kết quả nghe người khác bảo bên trong xảy ra tranh chấp.
Nam Cung Cảnh không lập tức rút điện thoại ra cho mọi người nghe đoạn ghi âm, bởi vì những câu chữ kia thật sự quá tiện, nghe nhức cả tai. Quan trọng hơn nó có thể ảnh hưởng đến cái nhìn của người khác về Đường Tiểu Nhu, hắn thật sự không hy vọng cô dính vào chuyện này.
Bên ngoài chen đầy người, quản lý và bảo vệ cũng phải vất vả lắm mới có thể tới gần, vừa đi vào vừa hô:
“Tránh đường một chút, xin lỗi, mời các vị lùi sang bên cạnh nhường đường cho chúng tôi!”
“Bảo vệ đến rồi, lui ra đi.” Một người ra hiệu cho bạn bè lùi về sau.
Chưa đầy một phút, họ đã tách ra thành một lối đi cho những anh chàng bảo vệ của Loyal.
Nam Cung Cảnh chủ động nói với họ:
“Tôi đánh nhau với ba tên cặn bã bên trong, các anh lôi chúng lên phòng quản lý đi, tôi sẽ đi cùng để giải quyết.”
Hắn bình tĩnh và thờ ơ khiến người khác phải lé mắt mà nhìn, phải biết ở tòa Loyal này mà gây sự thì chẳng khác gì tìm chết. Người đứng phía sau sẽ không tha cho hắn dễ dàng vậy đâu!
Một số người nhận biết Nam Cung Cảnh thì cười nhạt rồi thôi, chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu.
Đường Tiểu Nhu thấy thái độ của Nam Cung Cảnh như vậy đã có chút bất lực, cô cũng không quyền lực đến nỗi bảo vệ được hắn khỏi quản lý cấp cao của Loyal, chứ đừng nói gì đến người phía sau. Cô đi tới, nhỏ giọng nói với hắn:
“Cậu bị điên à?”
“Không điên, lát nữa có thời gian sẽ giải thích với chị sau.”
Hắn vẫn mạnh miệng như cũ, mà không chỉ mạnh miệng thôi đâu, vẻ mặt bình tĩnh của hắn là thật, chẳng giống đang giả vờ.
Đường Tiểu Nhu đưa tay đỡ trán, cảm thấy việc mời Nam Cung Cảnh đến đây thật là một quyết định sai lầm. Cô nói với hắn:
“Có chừng mực, đừng làm mọi việc rắc rối thêm.”
Dặn dò hắn xong, Đường Tiểu Nhu đưa mắt nhìn ra phía sau hắn. Lúc này bảo vệ đã vào trong nhà vệ sinh và đưa người ra ngoài, bởi vì Đường Tiểu Nhu là nữ nên không tiện tiến vào xem sao, giờ mới thấy thảm trạng của ba người. Trong đó, Châu Kha bị đấm sưng cả nửa bên mặt, tụ máu bầm, trông vết thương dường như rất nặng.
Đường Tiểu Nhu lo lắng tiến tới:
“Anh… Anh có ổn không?”
Lần đầu tiên thấy Châu Kha chật vật như thế, Đường Tiểu Nhu không biết nên làm gì. Dù sao cũng là bạn bè, cô hơi nhíu mày nhìn về phía Nam Cung Cảnh, có ý trách cứ.
Đường Tiểu Nhu quen biết Châu Kha mấy năm rồi, so với người mới gặp gỡ hai tháng là Nam Cung Cảnh thì cô vẫn nghiêng về phía anh ta hơn. Có lẽ Nam Cung Cảnh cũng biết rõ điều này nên hắn chẳng thèm nói gì thêm, chủ động đi phía sau bảo vệ.
Xung quanh tụ tập quá nhiều người, giải quyết ở tại chỗ không phải ý hay, vì vậy Đường Tiểu Nhu cũng theo sau họ, ở bên cạnh trông chừng Châu Kha. Bởi vì bị đánh quá mạnh và đang trong cơn say, Châu Kha phải tựa vào trên người của bảo vệ và gần như lê chân trên sàn nhà, được người ta đưa vào phòng quản lý.
Sau khi gọi bác sĩ tư ở tầng dưới lên kiểm tra cho ba người, quản lý mới quay sang xử lý việc đánh nhau.
Vị quản lý kia nhíu mày nói với Nam Cung Cảnh:
“Nếu không phải hôm nay có bữa tiệc quan trọng thì tôi đã trực tiếp áp giải cậu đưa lên đồn rồi.”
“Chỉ là đánh nhau thôi, lên đồn thì lên đồn!”
Dáng vẻ kia của hắn giống như đang thách thức và đang nói “ông đây cũng từng gặp trường hợp như vậy rồi”, khiến cho hai mắt Đường Tiểu Nhu tối sầm lại:
“Cảnh, chú ý cách cư xử!”
Cô sợ một khi chọc giận người quản lý của Loyal thì Nam Cung Cảnh sẽ gặp rắc rối nghiêm trọng hơn, nhưng câu nói ấy vào trong tai Nam Cung Cảnh chẳng khác gì đang mắng hắn. Hắn chưa bao giờ là người im lặng chịu ấm ức.
Nam Cung Cảnh móc điện thoại từ trong túi ra, nhìn về phía Châu Kha đang nằm trên sofa mà cười mỉa mai:
“Tiểu Nhu, chị có biết lý do tại sao em đánh thằng khốn đó không?”
Đường Tiểu Nhu sững lại, mím môi nhìn Nam Cung Cảnh. Rõ ràng cô cũng muốn biết nguyên nhân đằng sau.
Ngay cả quản lý cũng rất hứng thú với việc này, chuyện đánh nhau ở Loyal khá hiếm, người gây sự rồi còn bình tĩnh được như Nam Cung Cảnh lại càng hiếm hơn. Ừm, nhưng mà thằng nhóc này tên Nam Cung Cảnh? Nghĩ đến một khả năng, quản lý hơi dịu giọng:
“Cậu chứng minh được mình có lý thì tôi sẽ bỏ qua cho cậu.”
“Ồ?” Nam Cung Cảnh ngạc nhiên. “Tôi tưởng ông định đưa tôi lên đồn cảnh sát?”
“Khụ khụ…” Với điều kiện là cậu không có chỗ dựa chứ!
Quản lý trăm công nghìn việc, chưa chắc đã biết hết mặt mũi các vị tiểu thư, công tử trong thành phố này, bù lại ông có mắt nhìn người và giỏi phân tích. Từ sự ngạo mạn, tự tin của Nam Cung Cảnh, ông đoán có lẽ thằng nhóc này là họ hàng của Nam Cung gia. May mà ông còn chưa nặng lời!
“Nếu còn để tao nghe được mày cùng đám bạn ô hợp này có ý nghĩ xấu với bất kỳ cô gái nào nữa, tao sẽ đánh bể trứng của mày! Tao không đùa đâu!”
Nam Cung Cảnh ghét nhất cái bọn bên ngoài lịch sự, văn nhã nhưng trong suy nghĩ, trong tư tưởng lại xấu xa, mục ruỗng như Châu Kha. Chỉ thích giảng đạo lý cho người khác mà không xem xem bản thân là người thế nào!
Sự việc trong nhà vệ sinh nhanh chóng khiến người bên ngoài chú ý, dần dà, có rất nhiều vị khách tiến tới vây quanh lối vào. Ngay cả quản lý và nhân viên của Loyal cũng bị đả động, phải chạy tới để giải quyết.
Nam Cung Cảnh đấm thêm một cái thật mạnh vào mặt Châu Kha rồi mới tức giận đi ra ngoài, khi thấy họ nhìn mình bằng ánh mắt dè bỉu, khó chịu, hắn cũng lười giải thích.
Đúng lúc hắn định chuồn êm thì một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong đám đông:
“Có chuyện gì vậy?”
Nam Cung Cảnh ngẩng đầu lên, phát hiện Đường Tiểu Nhu cũng ở trong đám người, cô đang hỏi hắn...
Thấy Nam Cung Cảnh cứ đứng đờ ra ở đó, Đường Tiểu Nhu vội vàng nói:
“Tôi hỏi có chuyện gì? Sao cậu lại đánh nhau với Châu Kha?”
Mặc dù chỉ vừa đến thôi nhưng Đường Tiểu Nhu biết Châu Kha và bạn của anh ta vừa đi vệ sinh, thấy họ mãi chưa trở lại, cộng thêm nơi này đột nhiên ầm ĩ, cô lập tức xông tới. Kết quả nghe người khác bảo bên trong xảy ra tranh chấp.
Nam Cung Cảnh không lập tức rút điện thoại ra cho mọi người nghe đoạn ghi âm, bởi vì những câu chữ kia thật sự quá tiện, nghe nhức cả tai. Quan trọng hơn nó có thể ảnh hưởng đến cái nhìn của người khác về Đường Tiểu Nhu, hắn thật sự không hy vọng cô dính vào chuyện này.
Bên ngoài chen đầy người, quản lý và bảo vệ cũng phải vất vả lắm mới có thể tới gần, vừa đi vào vừa hô:
“Tránh đường một chút, xin lỗi, mời các vị lùi sang bên cạnh nhường đường cho chúng tôi!”
“Bảo vệ đến rồi, lui ra đi.” Một người ra hiệu cho bạn bè lùi về sau.
Chưa đầy một phút, họ đã tách ra thành một lối đi cho những anh chàng bảo vệ của Loyal.
Nam Cung Cảnh chủ động nói với họ:
“Tôi đánh nhau với ba tên cặn bã bên trong, các anh lôi chúng lên phòng quản lý đi, tôi sẽ đi cùng để giải quyết.”
Hắn bình tĩnh và thờ ơ khiến người khác phải lé mắt mà nhìn, phải biết ở tòa Loyal này mà gây sự thì chẳng khác gì tìm chết. Người đứng phía sau sẽ không tha cho hắn dễ dàng vậy đâu!
Một số người nhận biết Nam Cung Cảnh thì cười nhạt rồi thôi, chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu.
Đường Tiểu Nhu thấy thái độ của Nam Cung Cảnh như vậy đã có chút bất lực, cô cũng không quyền lực đến nỗi bảo vệ được hắn khỏi quản lý cấp cao của Loyal, chứ đừng nói gì đến người phía sau. Cô đi tới, nhỏ giọng nói với hắn:
“Cậu bị điên à?”
“Không điên, lát nữa có thời gian sẽ giải thích với chị sau.”
Hắn vẫn mạnh miệng như cũ, mà không chỉ mạnh miệng thôi đâu, vẻ mặt bình tĩnh của hắn là thật, chẳng giống đang giả vờ.
Đường Tiểu Nhu đưa tay đỡ trán, cảm thấy việc mời Nam Cung Cảnh đến đây thật là một quyết định sai lầm. Cô nói với hắn:
“Có chừng mực, đừng làm mọi việc rắc rối thêm.”
Dặn dò hắn xong, Đường Tiểu Nhu đưa mắt nhìn ra phía sau hắn. Lúc này bảo vệ đã vào trong nhà vệ sinh và đưa người ra ngoài, bởi vì Đường Tiểu Nhu là nữ nên không tiện tiến vào xem sao, giờ mới thấy thảm trạng của ba người. Trong đó, Châu Kha bị đấm sưng cả nửa bên mặt, tụ máu bầm, trông vết thương dường như rất nặng.
Đường Tiểu Nhu lo lắng tiến tới:
“Anh… Anh có ổn không?”
Lần đầu tiên thấy Châu Kha chật vật như thế, Đường Tiểu Nhu không biết nên làm gì. Dù sao cũng là bạn bè, cô hơi nhíu mày nhìn về phía Nam Cung Cảnh, có ý trách cứ.
Đường Tiểu Nhu quen biết Châu Kha mấy năm rồi, so với người mới gặp gỡ hai tháng là Nam Cung Cảnh thì cô vẫn nghiêng về phía anh ta hơn. Có lẽ Nam Cung Cảnh cũng biết rõ điều này nên hắn chẳng thèm nói gì thêm, chủ động đi phía sau bảo vệ.
Xung quanh tụ tập quá nhiều người, giải quyết ở tại chỗ không phải ý hay, vì vậy Đường Tiểu Nhu cũng theo sau họ, ở bên cạnh trông chừng Châu Kha. Bởi vì bị đánh quá mạnh và đang trong cơn say, Châu Kha phải tựa vào trên người của bảo vệ và gần như lê chân trên sàn nhà, được người ta đưa vào phòng quản lý.
Sau khi gọi bác sĩ tư ở tầng dưới lên kiểm tra cho ba người, quản lý mới quay sang xử lý việc đánh nhau.
Vị quản lý kia nhíu mày nói với Nam Cung Cảnh:
“Nếu không phải hôm nay có bữa tiệc quan trọng thì tôi đã trực tiếp áp giải cậu đưa lên đồn rồi.”
“Chỉ là đánh nhau thôi, lên đồn thì lên đồn!”
Dáng vẻ kia của hắn giống như đang thách thức và đang nói “ông đây cũng từng gặp trường hợp như vậy rồi”, khiến cho hai mắt Đường Tiểu Nhu tối sầm lại:
“Cảnh, chú ý cách cư xử!”
Cô sợ một khi chọc giận người quản lý của Loyal thì Nam Cung Cảnh sẽ gặp rắc rối nghiêm trọng hơn, nhưng câu nói ấy vào trong tai Nam Cung Cảnh chẳng khác gì đang mắng hắn. Hắn chưa bao giờ là người im lặng chịu ấm ức.
Nam Cung Cảnh móc điện thoại từ trong túi ra, nhìn về phía Châu Kha đang nằm trên sofa mà cười mỉa mai:
“Tiểu Nhu, chị có biết lý do tại sao em đánh thằng khốn đó không?”
Đường Tiểu Nhu sững lại, mím môi nhìn Nam Cung Cảnh. Rõ ràng cô cũng muốn biết nguyên nhân đằng sau.
Ngay cả quản lý cũng rất hứng thú với việc này, chuyện đánh nhau ở Loyal khá hiếm, người gây sự rồi còn bình tĩnh được như Nam Cung Cảnh lại càng hiếm hơn. Ừm, nhưng mà thằng nhóc này tên Nam Cung Cảnh? Nghĩ đến một khả năng, quản lý hơi dịu giọng:
“Cậu chứng minh được mình có lý thì tôi sẽ bỏ qua cho cậu.”
“Ồ?” Nam Cung Cảnh ngạc nhiên. “Tôi tưởng ông định đưa tôi lên đồn cảnh sát?”
“Khụ khụ…” Với điều kiện là cậu không có chỗ dựa chứ!
Quản lý trăm công nghìn việc, chưa chắc đã biết hết mặt mũi các vị tiểu thư, công tử trong thành phố này, bù lại ông có mắt nhìn người và giỏi phân tích. Từ sự ngạo mạn, tự tin của Nam Cung Cảnh, ông đoán có lẽ thằng nhóc này là họ hàng của Nam Cung gia. May mà ông còn chưa nặng lời!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.