Chương 63: Nghe lời người lớn đi nhóc
Nhược Mộng
24/09/2023
Không hiểu sao chỉ cần đứng trước mặt Đường Tiểu Nhu thì hắn lại hóa thân thành một tên nhóc thất thường sáng nắng chiều mưa, tính ra trong mối quan hệ này, hắn không cho người ta được chỗ dựa vững chắc còn phải để người ta săn sóc nữa!
Đường Tiểu Nhu thấy hắn rối rắm cũng không tiện trêu thêm:
“Được rồi, tôi đâu có trách cậu, chỉ nói cho cậu hiểu thôi. Em trai chưa hiểu chuyện thì phận làm chị phải bao dung.”
Nghe đến đây, Nam Cung Cảnh đen mặt:
“Chúng ta chỉ cách nhau hai tuổi!”
Hắn không muốn làm em trai của Đường Tiểu Nhu, bây giờ hắn còn thiếu sót, hắn biết, nhưng hắn có thể thay đổi và cố gắng hơn trong tương lai. Nếu cô đã chấp nhận việc gia đình hắn là mafia, vậy hắn có thể tiếp tục theo đuổi cô rồi!
Đường Tiểu Nhu vỗ nhẹ lên vai hắn, nói:
“Hai tuổi cũng là lớn hơn cậu rồi.”
Sức tiếp thu của cô tương đối khá, cho dù biết hắn là thiếu gia nhà Nam Cung cũng không đến nỗi kinh ngạc lắm. Một phần cô đã đoán được, một phần cô không quan tâm đến gia thế của người theo đuổi mình, cho nên vẫn giữ được bình tĩnh.
Nhưng mà, Tào Thực và đám người đang nghe lén thì không tốt như vậy. Họ thò đầu ra khỏi cửa đã được một lúc rồi, sau khi biết Nam Cung Cảnh là ai, họ trố mắt nhìn nhau sau đó đóng cửa trốn đi.
“Tôi vừa nghe cái gì vậy?”
“Không biết… Tôi nghĩ tai mình có vấn đề rồi!” Một người khác đỡ trán.
Tào Thực cho rằng bản thân gặp ảo giác, chứ không thể nào Nam Cung Cảnh, cái thằng nhóc ngu ngốc luôn bị họ trêu chọc bắt nạt lại là thiếu gia nhà giàu, còn giàu đến độ thay đổi được luật thi đấu ở trường đua Tử Thần.
Những người khác đều đã loáng thoáng nghe được tin tức Đường Tiểu Nhu muốn tham gia cuộc đua đó, bình thường không nhắc đến là vì sợ tọc mạch vào chuyện riêng của cô mà thôi.
Họ tụ lại một chỗ, người chống cằm, người gãi đầu, người nhăn nhó.
“Có ai biết thông tin gì về Nam Cung gia không?”
Tào Thực nghe có người hỏi thì mở máy tính lên tra ngay lập tức, vừa tìm kiếm vừa nói:
“Chỉ nghe sơ sơ. Cuộc đua năm nay được tài trợ bởi Nam Cung gia đấy, tôi biết Tử Thiêm, vị giám đốc trẻ tuổi đang nắm trong tay tập đoàn Nam Cung thôi. Về phần gia đình họ làm cái gì, trước giờ tôi cũng không tìm hiểu…”
Đâu ai rảnh rỗi mà lại đi tìm hiểu mấy thứ gốc gác của gia đình Nam Cung, trừ khi đặc biệt quan tâm đến họ hoặc có mục đích gì đó.
Tào Thực tra một lát, lắc đầu nói:
“Không thấy gì nhiều, chỉ biết họ có tập đoàn Nam Cung, sở hữu nhiều công ty và hoạt động trên nhiều lĩnh vực mà thôi...”
“Vậy Nam Cung Cảnh có phải đại gia không?” Một người tò mò hỏi.
“Cũng tính là vậy, đương nhiên, hắn là đại gia hàng thật giá thật đó! Cái này so với Châu gia còn trâu bò hơn!”
Một đám kích động bàn tán với nhau, sau đó đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa thì im bặt. Tào Thực nghiêng đầu ra nhìn, thấy Đường Tiểu Nhu đã trở lại cùng Nam Cung Cảnh. Thiếu niên đi phía sau cô và hơi cúi đầu, lỗ tai đỏ ửng lên. Chắc có lẽ cũng biết bản thân vừa rồi bất ngờ bỏ ra ngoài là một việc rất kỳ cục.
Tào Thực thấy không thể trách Nam Cung Cảnh được, tuy trên mạng không có nhiều thông tin về Nam Cung gia, nhưng mà từ lời của hắn thì có thể biết được quyền uy khủng khiếp của gia đình hắn. Trong khi đám người họ còn ở đây phấn đấu vì một công ty mới mở, sứt đầu mẻ trán, thì gia đình người ta đã sở hữu cả tập đoàn rồi.
Vung tay, ngay cả trường đua Tử Thần nổi danh cũng phải nghiêng mình nghe lệnh. Càng nghĩ, Tào Thực càng sợ.
“Nam Cung Cảnh này.” Tào Thực gọi.
“Sao?”
Thấy hắn nhìn về phía mình, Tào Thực nuốt nước bọt:
“Hay là cậu đừng tham gia cuộc đua nữa.”
Nam Cung Cảnh không hiểu sao họ lại như vậy, hắn lắc đầu quả quyết:
“Không được!”
Một đám người lập tức nhảy vào khuyên ngăn, khung cảnh nhất thời trở nên lộn xộn.
“Tôi nói cậu, đừng có ham hố những thứ như vậy! Đua xe nguy hiểm lắm!”
“Đường Tiểu Nhu thì không cần nói, chúng tôi rất tin tưởng cô ấy, còn cậu quá nhỏ, không được mạo hiểm.”
Trong đầu họ lúc này chỉ có một ý nghĩ, ngộ nhỡ Nam Cung Cảnh tham gia mà té ngã gãy tay gãy chân gì đó, hay nghiêm trọng hơn bị chấn thương nặng, vậy dở cả cái công ty bé con này đi cũng không đủ đền!
Đường Tiểu Nhu nhạy bén phát hiện thái độ của bạn bè, cô hiểu rằng chuyện vừa nãy cô và Nam Cung Cảnh nói đã lọt vào tai họ. Còn Nam Cung Cảnh thì ngu ngơ:
“Tôi đâu còn nhỏ nữa! Có mỗi việc lái xe mô tô cũng không xong thì có thể làm gì? Không, đừng ngăn cản tôi, các người làm sao thế?”
Hắn bị mọi người đè ra thuyết giáo mà phát hoảng, vội vàng đưa mắt nhìn Đường Tiểu Nhu. Chỉ thấy cô bất lực lắc đầu, ý bảo cô không giúp được.
Tào Thực cũng rất nhiệt tình đi đến vỗ vỗ vai Nam Cung Cảnh:
“Nghe lời người lớn đi nhóc.”
Đường Tiểu Nhu thấy hắn rối rắm cũng không tiện trêu thêm:
“Được rồi, tôi đâu có trách cậu, chỉ nói cho cậu hiểu thôi. Em trai chưa hiểu chuyện thì phận làm chị phải bao dung.”
Nghe đến đây, Nam Cung Cảnh đen mặt:
“Chúng ta chỉ cách nhau hai tuổi!”
Hắn không muốn làm em trai của Đường Tiểu Nhu, bây giờ hắn còn thiếu sót, hắn biết, nhưng hắn có thể thay đổi và cố gắng hơn trong tương lai. Nếu cô đã chấp nhận việc gia đình hắn là mafia, vậy hắn có thể tiếp tục theo đuổi cô rồi!
Đường Tiểu Nhu vỗ nhẹ lên vai hắn, nói:
“Hai tuổi cũng là lớn hơn cậu rồi.”
Sức tiếp thu của cô tương đối khá, cho dù biết hắn là thiếu gia nhà Nam Cung cũng không đến nỗi kinh ngạc lắm. Một phần cô đã đoán được, một phần cô không quan tâm đến gia thế của người theo đuổi mình, cho nên vẫn giữ được bình tĩnh.
Nhưng mà, Tào Thực và đám người đang nghe lén thì không tốt như vậy. Họ thò đầu ra khỏi cửa đã được một lúc rồi, sau khi biết Nam Cung Cảnh là ai, họ trố mắt nhìn nhau sau đó đóng cửa trốn đi.
“Tôi vừa nghe cái gì vậy?”
“Không biết… Tôi nghĩ tai mình có vấn đề rồi!” Một người khác đỡ trán.
Tào Thực cho rằng bản thân gặp ảo giác, chứ không thể nào Nam Cung Cảnh, cái thằng nhóc ngu ngốc luôn bị họ trêu chọc bắt nạt lại là thiếu gia nhà giàu, còn giàu đến độ thay đổi được luật thi đấu ở trường đua Tử Thần.
Những người khác đều đã loáng thoáng nghe được tin tức Đường Tiểu Nhu muốn tham gia cuộc đua đó, bình thường không nhắc đến là vì sợ tọc mạch vào chuyện riêng của cô mà thôi.
Họ tụ lại một chỗ, người chống cằm, người gãi đầu, người nhăn nhó.
“Có ai biết thông tin gì về Nam Cung gia không?”
Tào Thực nghe có người hỏi thì mở máy tính lên tra ngay lập tức, vừa tìm kiếm vừa nói:
“Chỉ nghe sơ sơ. Cuộc đua năm nay được tài trợ bởi Nam Cung gia đấy, tôi biết Tử Thiêm, vị giám đốc trẻ tuổi đang nắm trong tay tập đoàn Nam Cung thôi. Về phần gia đình họ làm cái gì, trước giờ tôi cũng không tìm hiểu…”
Đâu ai rảnh rỗi mà lại đi tìm hiểu mấy thứ gốc gác của gia đình Nam Cung, trừ khi đặc biệt quan tâm đến họ hoặc có mục đích gì đó.
Tào Thực tra một lát, lắc đầu nói:
“Không thấy gì nhiều, chỉ biết họ có tập đoàn Nam Cung, sở hữu nhiều công ty và hoạt động trên nhiều lĩnh vực mà thôi...”
“Vậy Nam Cung Cảnh có phải đại gia không?” Một người tò mò hỏi.
“Cũng tính là vậy, đương nhiên, hắn là đại gia hàng thật giá thật đó! Cái này so với Châu gia còn trâu bò hơn!”
Một đám kích động bàn tán với nhau, sau đó đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa thì im bặt. Tào Thực nghiêng đầu ra nhìn, thấy Đường Tiểu Nhu đã trở lại cùng Nam Cung Cảnh. Thiếu niên đi phía sau cô và hơi cúi đầu, lỗ tai đỏ ửng lên. Chắc có lẽ cũng biết bản thân vừa rồi bất ngờ bỏ ra ngoài là một việc rất kỳ cục.
Tào Thực thấy không thể trách Nam Cung Cảnh được, tuy trên mạng không có nhiều thông tin về Nam Cung gia, nhưng mà từ lời của hắn thì có thể biết được quyền uy khủng khiếp của gia đình hắn. Trong khi đám người họ còn ở đây phấn đấu vì một công ty mới mở, sứt đầu mẻ trán, thì gia đình người ta đã sở hữu cả tập đoàn rồi.
Vung tay, ngay cả trường đua Tử Thần nổi danh cũng phải nghiêng mình nghe lệnh. Càng nghĩ, Tào Thực càng sợ.
“Nam Cung Cảnh này.” Tào Thực gọi.
“Sao?”
Thấy hắn nhìn về phía mình, Tào Thực nuốt nước bọt:
“Hay là cậu đừng tham gia cuộc đua nữa.”
Nam Cung Cảnh không hiểu sao họ lại như vậy, hắn lắc đầu quả quyết:
“Không được!”
Một đám người lập tức nhảy vào khuyên ngăn, khung cảnh nhất thời trở nên lộn xộn.
“Tôi nói cậu, đừng có ham hố những thứ như vậy! Đua xe nguy hiểm lắm!”
“Đường Tiểu Nhu thì không cần nói, chúng tôi rất tin tưởng cô ấy, còn cậu quá nhỏ, không được mạo hiểm.”
Trong đầu họ lúc này chỉ có một ý nghĩ, ngộ nhỡ Nam Cung Cảnh tham gia mà té ngã gãy tay gãy chân gì đó, hay nghiêm trọng hơn bị chấn thương nặng, vậy dở cả cái công ty bé con này đi cũng không đủ đền!
Đường Tiểu Nhu nhạy bén phát hiện thái độ của bạn bè, cô hiểu rằng chuyện vừa nãy cô và Nam Cung Cảnh nói đã lọt vào tai họ. Còn Nam Cung Cảnh thì ngu ngơ:
“Tôi đâu còn nhỏ nữa! Có mỗi việc lái xe mô tô cũng không xong thì có thể làm gì? Không, đừng ngăn cản tôi, các người làm sao thế?”
Hắn bị mọi người đè ra thuyết giáo mà phát hoảng, vội vàng đưa mắt nhìn Đường Tiểu Nhu. Chỉ thấy cô bất lực lắc đầu, ý bảo cô không giúp được.
Tào Thực cũng rất nhiệt tình đi đến vỗ vỗ vai Nam Cung Cảnh:
“Nghe lời người lớn đi nhóc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.