Chương 51: Trốn
Nhược Mộng
24/09/2023
Tào Thực đội một cái mũ đen và đeo thêm khẩu trang che kín mặt, hắn nhíu mày nói:
“Hôm nay Nam Cung Cảnh không tham gia, thiếu hắn thì em sẽ gặp nguy hiểm hơn đó, hay đợi tháng sau?”
“Không sao, dù gì cũng đến rồi.”
Sự kiêu ngạo của Đường Tiểu Nhu không cho phép cô lùi bước khi đã vào được tận bên trong. Cách công xưởng đổ nát nửa cây số là một đường đua khổng lồ cùng các chướng ngại vật trải khắp nơi, Đường Tiểu Nhu chậm rãi dừng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn lên. Nơi này vậy mà có rất nhiều fly cam! Trông như một đấu trường lớn có quy mô hơn hẳn cuộc đua chính thống, thật sự kinh khủng, rốt cuộc nơi này làm sao tồn tại suốt thời gian qua?
Đường Tiểu Nhu kinh ngạc, âm thanh ồn ào náo nhiệt vang lên bên tai. Có không ít tay đua đã tiến vào trong khu vực chờ, toàn thân trang bị đầy đủ, có đoàn đội đi theo kiểm tra các thiết bị trên xe, mỗi người đều rất cao lớn. May mắn Đường Tiểu Nhu cũng không phải quá thấp, nếu không họ sẽ phát hiện cô là nữ ngay.
Hạng nhất của cuộc thi này được trao một tấm huy chương bằng vàng thật, mỗi tháng một cái, số tiền mà họ phải bỏ ra không phải nhỏ. Từ hạng hai trở xuống không có bất kỳ phần thưởng gì cả, bởi vậy cạnh tranh cực kỳ gay gắt. Tim Đường Tiểu Nhu đập càng lúc càng nhanh, cô hít sâu một hơi, cố gắng trấn an bản thân.
Về phần Nam Cung Cảnh, lúc này hắn đang sốt ruột gần chết, bởi vì ba hắn vừa cho người vây quanh phòng trọ của hắn, một bước khó đi. Nam Cung Cảnh đứng bên cửa sổ thò đầu ra, lớn tiếng mắng:
“Là mấy chú mách ba tôi có phải không? Tiểu Nhu mà có mệnh hệ gì tôi sẽ liều mạng với mấy chú!”
Mấy ông chú già mặt mũi nhăn nhó, bắt đầu đùn đẩy trách nhiệm:
“Đều tại ông.”
“Tại ông đó!”
“Sao lại tại tôi chứ? Ông là người bảo tôi đem chuyện thiếu gia tham dự cuộc đua kia báo lên, bây giờ cậu ấy giận tôi rồi thấy chưa?”
Nghe hai người họ cãi cọ, ông chú đứng bên cạnh rít một hơi dài, phả thuốc lá vào mặt họ rồi bảo:
“Sao không nói là lỗi của cả hai?”
Ông ta vừa lên tiếng đã bị mắng phủ đầu:
“Ông có biết phu nhân không thích chúng ta hút thuốc không? Bỏ ngay! Còn dám lên mặt với bọn tôi à?”
“Khụ, ở bên ngoài thì…”
Thấy ông ta chuẩn bị mang cái văn mẫu "ở bên ngoài" ra dùng, hai người còn lại cắt ngang:
“Thì cái gì mà thì? Hút thuốc chính là hút thuốc!”
Bất đắc đĩ, người đàn ông già phải dập tắt điếu thuốc trên tay rồi hậm hực quay mặt đi chỗ khác. Bọn họ còn chưa thảo luận xong thì lại nghe thấy tiếng mắng chửi ầm ĩ của Nam Cung Cảnh:
“Có nghe không hả? Mấy chú không biết chuyện lần này quan trọng thế nào sao? Nếu Tiểu Nhu bị thương, tôi sẽ từ mặt mấy chú!“
Nếu dọa dẫm cùng bọn họ sống chết gì đó thì không hiệu quả, nhưng nghe Nam Cung Cảnh nghiêm túc bảo sẽ từ mặt họ, mấy ông chú đều hơi chột dạ. Họ quả thật có lỗi khi mách lẻo chuyện riêng của thiếu gia về nhà, nhưng mà cũng khó trách được, bởi cái chỗ kia quá mức nguy hiểm, không cẩn thận liền bị thương, thậm chí nặng hơn thì tàn tật suốt đời! Số người chết ở nơi đó vẫn còn là một con số bí ẩn.
Nam Cung Cảnh đứng trên lầu nhìn xuống, thấy họ không phản ứng gì thì tức giận đập tay vào tường. Chỉ còn ba mươi phút nữa là bắt đầu cuộc đua, hắn không định ở đây mãi! Điện thoại đã bị tịch thu, cửa ngoài bị khóa, hắn tức tối mở cửa sổ.
Nhân lúc mấy ông chú còn đang bận rộn cãi cọ, Nam Cung Cảnh lén lút trèo ra. Hắn đã phải tốn một thời gian dài luyện tập chỉ để được ở bên cạnh bảo vệ Tiểu Nhu, sao bây giờ nói lùi là lùi?
Nghĩ đến việc để người mình yêu một thân một mình dấn thân vào nguy hiểm, tim hắn như ngừng đập, không chịu được nữa, hắn phải trốn đi thôi!
Nam Cung Cảnh thân thủ không kém bất kỳ một người nào ở Nam Cung gia, hắn đạp lên vách cửa sổ, lấy đà nhảy một cái. Ở trên không trung, thân hình cao lớn lộn ngược một vòng rồi mới rơi xuống, lúc tiếp đất lăn nhẹ một vòng, thành công ra khỏi căn phòng kia.
Ngay lúc ấy, một người vệ sĩ trông thấy hắn và kêu lên:
“Thiếu gia làm gì đó?”
Nam Cung Cảnh giật mình, bước chân lập tức nhanh hơn. Hắn không thể đi đường chính, chỉ đành trèo tường sang nhà bên cạnh, chớp mắt đã biến mất, động tác mau lẹ và gọn gàng vô cùng. Vốn dĩ mấy ông chú còn đang bàn xem có nên thả Nam Cung Cảnh ra hay không thì vừa vặn thấy hắn mất hút sau bờ tường, ai nấy đều hết hồn:
“Cái này không tính là chúng ta thất trách phải không?”
“Như vậy cũng tốt, đỡ bị phạt!”
Bọn họ cười hề hề, chậm rì rì đuổi theo Nam Cung Cảnh, một người trong số đó còn tốt bụng mang theo chiếc mô tô của hắn.
“Hôm nay Nam Cung Cảnh không tham gia, thiếu hắn thì em sẽ gặp nguy hiểm hơn đó, hay đợi tháng sau?”
“Không sao, dù gì cũng đến rồi.”
Sự kiêu ngạo của Đường Tiểu Nhu không cho phép cô lùi bước khi đã vào được tận bên trong. Cách công xưởng đổ nát nửa cây số là một đường đua khổng lồ cùng các chướng ngại vật trải khắp nơi, Đường Tiểu Nhu chậm rãi dừng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn lên. Nơi này vậy mà có rất nhiều fly cam! Trông như một đấu trường lớn có quy mô hơn hẳn cuộc đua chính thống, thật sự kinh khủng, rốt cuộc nơi này làm sao tồn tại suốt thời gian qua?
Đường Tiểu Nhu kinh ngạc, âm thanh ồn ào náo nhiệt vang lên bên tai. Có không ít tay đua đã tiến vào trong khu vực chờ, toàn thân trang bị đầy đủ, có đoàn đội đi theo kiểm tra các thiết bị trên xe, mỗi người đều rất cao lớn. May mắn Đường Tiểu Nhu cũng không phải quá thấp, nếu không họ sẽ phát hiện cô là nữ ngay.
Hạng nhất của cuộc thi này được trao một tấm huy chương bằng vàng thật, mỗi tháng một cái, số tiền mà họ phải bỏ ra không phải nhỏ. Từ hạng hai trở xuống không có bất kỳ phần thưởng gì cả, bởi vậy cạnh tranh cực kỳ gay gắt. Tim Đường Tiểu Nhu đập càng lúc càng nhanh, cô hít sâu một hơi, cố gắng trấn an bản thân.
Về phần Nam Cung Cảnh, lúc này hắn đang sốt ruột gần chết, bởi vì ba hắn vừa cho người vây quanh phòng trọ của hắn, một bước khó đi. Nam Cung Cảnh đứng bên cửa sổ thò đầu ra, lớn tiếng mắng:
“Là mấy chú mách ba tôi có phải không? Tiểu Nhu mà có mệnh hệ gì tôi sẽ liều mạng với mấy chú!”
Mấy ông chú già mặt mũi nhăn nhó, bắt đầu đùn đẩy trách nhiệm:
“Đều tại ông.”
“Tại ông đó!”
“Sao lại tại tôi chứ? Ông là người bảo tôi đem chuyện thiếu gia tham dự cuộc đua kia báo lên, bây giờ cậu ấy giận tôi rồi thấy chưa?”
Nghe hai người họ cãi cọ, ông chú đứng bên cạnh rít một hơi dài, phả thuốc lá vào mặt họ rồi bảo:
“Sao không nói là lỗi của cả hai?”
Ông ta vừa lên tiếng đã bị mắng phủ đầu:
“Ông có biết phu nhân không thích chúng ta hút thuốc không? Bỏ ngay! Còn dám lên mặt với bọn tôi à?”
“Khụ, ở bên ngoài thì…”
Thấy ông ta chuẩn bị mang cái văn mẫu "ở bên ngoài" ra dùng, hai người còn lại cắt ngang:
“Thì cái gì mà thì? Hút thuốc chính là hút thuốc!”
Bất đắc đĩ, người đàn ông già phải dập tắt điếu thuốc trên tay rồi hậm hực quay mặt đi chỗ khác. Bọn họ còn chưa thảo luận xong thì lại nghe thấy tiếng mắng chửi ầm ĩ của Nam Cung Cảnh:
“Có nghe không hả? Mấy chú không biết chuyện lần này quan trọng thế nào sao? Nếu Tiểu Nhu bị thương, tôi sẽ từ mặt mấy chú!“
Nếu dọa dẫm cùng bọn họ sống chết gì đó thì không hiệu quả, nhưng nghe Nam Cung Cảnh nghiêm túc bảo sẽ từ mặt họ, mấy ông chú đều hơi chột dạ. Họ quả thật có lỗi khi mách lẻo chuyện riêng của thiếu gia về nhà, nhưng mà cũng khó trách được, bởi cái chỗ kia quá mức nguy hiểm, không cẩn thận liền bị thương, thậm chí nặng hơn thì tàn tật suốt đời! Số người chết ở nơi đó vẫn còn là một con số bí ẩn.
Nam Cung Cảnh đứng trên lầu nhìn xuống, thấy họ không phản ứng gì thì tức giận đập tay vào tường. Chỉ còn ba mươi phút nữa là bắt đầu cuộc đua, hắn không định ở đây mãi! Điện thoại đã bị tịch thu, cửa ngoài bị khóa, hắn tức tối mở cửa sổ.
Nhân lúc mấy ông chú còn đang bận rộn cãi cọ, Nam Cung Cảnh lén lút trèo ra. Hắn đã phải tốn một thời gian dài luyện tập chỉ để được ở bên cạnh bảo vệ Tiểu Nhu, sao bây giờ nói lùi là lùi?
Nghĩ đến việc để người mình yêu một thân một mình dấn thân vào nguy hiểm, tim hắn như ngừng đập, không chịu được nữa, hắn phải trốn đi thôi!
Nam Cung Cảnh thân thủ không kém bất kỳ một người nào ở Nam Cung gia, hắn đạp lên vách cửa sổ, lấy đà nhảy một cái. Ở trên không trung, thân hình cao lớn lộn ngược một vòng rồi mới rơi xuống, lúc tiếp đất lăn nhẹ một vòng, thành công ra khỏi căn phòng kia.
Ngay lúc ấy, một người vệ sĩ trông thấy hắn và kêu lên:
“Thiếu gia làm gì đó?”
Nam Cung Cảnh giật mình, bước chân lập tức nhanh hơn. Hắn không thể đi đường chính, chỉ đành trèo tường sang nhà bên cạnh, chớp mắt đã biến mất, động tác mau lẹ và gọn gàng vô cùng. Vốn dĩ mấy ông chú còn đang bàn xem có nên thả Nam Cung Cảnh ra hay không thì vừa vặn thấy hắn mất hút sau bờ tường, ai nấy đều hết hồn:
“Cái này không tính là chúng ta thất trách phải không?”
“Như vậy cũng tốt, đỡ bị phạt!”
Bọn họ cười hề hề, chậm rì rì đuổi theo Nam Cung Cảnh, một người trong số đó còn tốt bụng mang theo chiếc mô tô của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.