Chương 22: Đi Ăn.
Triệu Song Hà
19/11/2023
Sau khi nói chuyện với Tịch Chi, dường như Tịch Băng phần nào thông ra vấn đề. Nhưng cô vẫn còn ấm ức, rõ ràng chỉ có một chiếc đồng hồ, chẳng lẽ từ đây đến già cô không được tặng thứ gì cho anh.
Tối hôm sau, Mục Quán Phi tiếp tục ở bệnh viện trực đêm, chỉ nhắn tin cho cô lúc không bận công việc.
Tịch Băng còn giận, nên trả lời vô cùng hờ hợt, thậm chí xem xong phải mấy chục phút sau mới phản hồi.
Lúc này, Mục Quán Phi từ căng tin mua ly cafe đi lên phòng làm việc. Bỗng dưng, điện thoại trong túi quần của anh run run, nghĩ là cô trả lời tin nhắn nên lập tức dừng bước và lấy xem.
Thế nhưng, không phải Tịch Băng, mà là một tài khoản xa lạ, vào xem thì thấy người đó chỉ gửi cho anh vỏn vẹn một hình ảnh.
Chân mày của Mục Quán Phi nhíu chặt, sắc mặt thực sự thay đổi sau khi xem xong.
Sau đó, ngón tay của anh lướt lướt chạm chạm vào màn hình điện thoại, và áp vào bên tai.
Phải đến hồi chuông ngân vang thứ ba, người được gọi mới nghe máy. “A lô.”
“Em đang ở đâu, sao không trả lời tin nhắn của anh? Định giận anh đến bao giờ?”
“Em đang ở nhà hàng.”
Rõ ràng Mục Quán Phi đã biết, nhưng vẫn giả vờ hỏi: “Đi ăn với ai?”
Tịch Băng không cần đắn đo suy nghĩ, sau câu hỏi cô đã lập tức trả lời: “Lý Khải!”
Và sau đó, hai bên đầu dây đều im lặng. Mất khoảng gần một phút, Mục Quán Phi mới lên tiếng: “Nhớ cẩn thận và đừng uống rượu, say xỉn lái xe nguy hiểm, khi nào về đến nhà nhắn tin cho anh.”
Tịch Băng cau có bực tức, chỉ muốn băm nát thịt và xương của Mục Quán Phi. Tại sao không ghen, không bảo cô về liền hoặc đi đến đón cô?
“Ừ.”
Tút tút tút.
Mục Quán Phi hạ cánh tay nhìn vào màn hình, sắc mặt của anh có thể nhận thấy anh đang không vui. Phải thôi, có mấy ai vui khi biết bạn gái ăn tối cùng vị hôn phu hụt, và còn trong lúc mối quan hệ của cả hai có vấn đề.
Bên đây, Tịch Băng không tránh khỏi khó chịu, nhưng sau đó thu lại dáng vẻ hiện tại, thần thái trở nên lạnh lùng và kiêu kỳ quay ngược trở lại bàn ăn.
“Là anh ta gọi cho em à?”
Tịch Băng uyển chuyển ngồi xuống chiếc ghế, đặt điện thoại lên bàn, nhìn người đàn ông đối diện gật đầu, trả lời: “Ừ.”
“Em đồng ý lời mời ăn tối của anh, khiến anh ngạc nhiên đấy Băng.”
Lý Khải dựa lưng về sau thành ghế, lắc lư ly rượu vang trên tay, ánh mắt nhìn cô vẫn đắm đuối và say mê như thuở nào.
Chiều nay, anh ta đến Tịch Thị bàn bạc công việc với ông Tịch và tình cờ gặp cô. Lúc ấy, mặc dù biết khả năng cô đồng ý không có, nhưng anh ta vẫn mời ăn tối. Đến khi Tịch Băng gật đầu, Lý Khải thực sự bất ngờ.
“Dù sao cũng nên một lần đối diện, một lần trực tiếp xin lỗi anh.”
Lý Khải trút rượu vào cổ họng, có thể thấy, sau câu trả lời của cô, anh ta có sự thất vọng.
Lý Khải từng hy vọng, Tịch Băng nhận ra anh ta hơn Mục Quán Phi rất nhiều điều.
Chỉ cần cô nhìn về phía Lý Khải anh, anh sẵn sàng bỏ qua mọi chuyện, bao dung cho cô.
“Nhưng mà cũng do anh sai trước, anh hợp tác với ba tôi và ép tôi kết hôn.”
“Băng, nếu lúc trước anh không qua lại với phụ nữ, em có thích anh không?”
“Nếu như tôi gặp anh trước khi tôi gặp anh ấy, tôi sẽ thích anh.”
Nói xong, Tịch Băng cầm dao và nĩa cắt bò bít tết, sau đó chậm rãi lên tiếng tiếp tục: “Nhưng cũng chưa chắc, anh không đẹp trai bằng anh ấy.”
Lý Khải mỉm cười, nói: “Anh thấy cũng bình thường mà, không thể hơn anh được.”
“Đó là anh thấy thôi, còn tôi thấy anh ấy không bình thường.”
“Băng, em có biết anh thích em điểm gì không? Chính là dù em mắng anh, anh cũng cảm thấy rất buồn cười, đem đến cho anh một cảm giác mà anh chưa từng có với bất kỳ người phụ nữ nào.”
Tịch Băng bỏ miếng thịt bò vào miệng nhai nhai nhóp nhép, nhướn mày tỏ vẻ cao ngạo, nhìn Lý Khải nói: “Rồi anh sẽ gặp thôi, dù sao cũng mới 26 tuổi, chưa già lắm đâu.”
Sau đó, Tịch Băng cầm lấy ly rượu vang định uống, nhưng đột nhiên cô dè chừng dừng lại và tiếp tục ăn tiếp, thú thật thì cô đang sợ trong rượu có thứ gì đó.
“Sao không uống, sợ à?”
“Anh ấy không cho tôi uống rượu.”
Những điều muốn nói, Tịch Băng đã nói xong, thế nên sau khi xong phần ăn của mình, cô xin phép ra về trước.
Ngâm mình trong bồn tắm, Tịch Băng ngẫm nghĩ tới lời dặn dò của Mục Quán Phi, nhưng cô vẫn muốn chọc cho anh ghen, đợi đến một hai giờ khuya cô nhắn cũng đâu có muộn.
Ha ha.
Ra ngoài, Tịch Băng tiến hành skincare buổi tối và sấy tóc cho khô. Lúc này, điện thoại của cô lại vang “ting ting”, âm thanh thông báo mỗi khi có tin nhắn.
[Em về chưa?]
Năm phút không nhận được tin nhắn phản hồi, người đàn ông bên kia đã mất kiên nhẫn và lo lắng gọi điện cho cô.
Ring ring.
Tịch Băng bật cười sảng khoái, tủm tỉm nói một mình: “Ghen rồi đúng không...haha...”
Đợi đến khi cuộc gọi gần tắt, cô mới nghe máy: “A lô.”
“Em về chưa?”
“Chưa.”
“Trễ rồi, em về đi.”
Tịch Băng mím môi nhịn cười, sau đó nói: “Em còn hẹn với bạn đến quán bar, về nhà chán lắm, với ngày mai đi công tác rồi.”
Mục Quán Phi im lặng, phải hơn một phút mới lên tiếng: “Ừ, nhưng đừng uống nhiều quá.”
Tối hôm sau, Mục Quán Phi tiếp tục ở bệnh viện trực đêm, chỉ nhắn tin cho cô lúc không bận công việc.
Tịch Băng còn giận, nên trả lời vô cùng hờ hợt, thậm chí xem xong phải mấy chục phút sau mới phản hồi.
Lúc này, Mục Quán Phi từ căng tin mua ly cafe đi lên phòng làm việc. Bỗng dưng, điện thoại trong túi quần của anh run run, nghĩ là cô trả lời tin nhắn nên lập tức dừng bước và lấy xem.
Thế nhưng, không phải Tịch Băng, mà là một tài khoản xa lạ, vào xem thì thấy người đó chỉ gửi cho anh vỏn vẹn một hình ảnh.
Chân mày của Mục Quán Phi nhíu chặt, sắc mặt thực sự thay đổi sau khi xem xong.
Sau đó, ngón tay của anh lướt lướt chạm chạm vào màn hình điện thoại, và áp vào bên tai.
Phải đến hồi chuông ngân vang thứ ba, người được gọi mới nghe máy. “A lô.”
“Em đang ở đâu, sao không trả lời tin nhắn của anh? Định giận anh đến bao giờ?”
“Em đang ở nhà hàng.”
Rõ ràng Mục Quán Phi đã biết, nhưng vẫn giả vờ hỏi: “Đi ăn với ai?”
Tịch Băng không cần đắn đo suy nghĩ, sau câu hỏi cô đã lập tức trả lời: “Lý Khải!”
Và sau đó, hai bên đầu dây đều im lặng. Mất khoảng gần một phút, Mục Quán Phi mới lên tiếng: “Nhớ cẩn thận và đừng uống rượu, say xỉn lái xe nguy hiểm, khi nào về đến nhà nhắn tin cho anh.”
Tịch Băng cau có bực tức, chỉ muốn băm nát thịt và xương của Mục Quán Phi. Tại sao không ghen, không bảo cô về liền hoặc đi đến đón cô?
“Ừ.”
Tút tút tút.
Mục Quán Phi hạ cánh tay nhìn vào màn hình, sắc mặt của anh có thể nhận thấy anh đang không vui. Phải thôi, có mấy ai vui khi biết bạn gái ăn tối cùng vị hôn phu hụt, và còn trong lúc mối quan hệ của cả hai có vấn đề.
Bên đây, Tịch Băng không tránh khỏi khó chịu, nhưng sau đó thu lại dáng vẻ hiện tại, thần thái trở nên lạnh lùng và kiêu kỳ quay ngược trở lại bàn ăn.
“Là anh ta gọi cho em à?”
Tịch Băng uyển chuyển ngồi xuống chiếc ghế, đặt điện thoại lên bàn, nhìn người đàn ông đối diện gật đầu, trả lời: “Ừ.”
“Em đồng ý lời mời ăn tối của anh, khiến anh ngạc nhiên đấy Băng.”
Lý Khải dựa lưng về sau thành ghế, lắc lư ly rượu vang trên tay, ánh mắt nhìn cô vẫn đắm đuối và say mê như thuở nào.
Chiều nay, anh ta đến Tịch Thị bàn bạc công việc với ông Tịch và tình cờ gặp cô. Lúc ấy, mặc dù biết khả năng cô đồng ý không có, nhưng anh ta vẫn mời ăn tối. Đến khi Tịch Băng gật đầu, Lý Khải thực sự bất ngờ.
“Dù sao cũng nên một lần đối diện, một lần trực tiếp xin lỗi anh.”
Lý Khải trút rượu vào cổ họng, có thể thấy, sau câu trả lời của cô, anh ta có sự thất vọng.
Lý Khải từng hy vọng, Tịch Băng nhận ra anh ta hơn Mục Quán Phi rất nhiều điều.
Chỉ cần cô nhìn về phía Lý Khải anh, anh sẵn sàng bỏ qua mọi chuyện, bao dung cho cô.
“Nhưng mà cũng do anh sai trước, anh hợp tác với ba tôi và ép tôi kết hôn.”
“Băng, nếu lúc trước anh không qua lại với phụ nữ, em có thích anh không?”
“Nếu như tôi gặp anh trước khi tôi gặp anh ấy, tôi sẽ thích anh.”
Nói xong, Tịch Băng cầm dao và nĩa cắt bò bít tết, sau đó chậm rãi lên tiếng tiếp tục: “Nhưng cũng chưa chắc, anh không đẹp trai bằng anh ấy.”
Lý Khải mỉm cười, nói: “Anh thấy cũng bình thường mà, không thể hơn anh được.”
“Đó là anh thấy thôi, còn tôi thấy anh ấy không bình thường.”
“Băng, em có biết anh thích em điểm gì không? Chính là dù em mắng anh, anh cũng cảm thấy rất buồn cười, đem đến cho anh một cảm giác mà anh chưa từng có với bất kỳ người phụ nữ nào.”
Tịch Băng bỏ miếng thịt bò vào miệng nhai nhai nhóp nhép, nhướn mày tỏ vẻ cao ngạo, nhìn Lý Khải nói: “Rồi anh sẽ gặp thôi, dù sao cũng mới 26 tuổi, chưa già lắm đâu.”
Sau đó, Tịch Băng cầm lấy ly rượu vang định uống, nhưng đột nhiên cô dè chừng dừng lại và tiếp tục ăn tiếp, thú thật thì cô đang sợ trong rượu có thứ gì đó.
“Sao không uống, sợ à?”
“Anh ấy không cho tôi uống rượu.”
Những điều muốn nói, Tịch Băng đã nói xong, thế nên sau khi xong phần ăn của mình, cô xin phép ra về trước.
Ngâm mình trong bồn tắm, Tịch Băng ngẫm nghĩ tới lời dặn dò của Mục Quán Phi, nhưng cô vẫn muốn chọc cho anh ghen, đợi đến một hai giờ khuya cô nhắn cũng đâu có muộn.
Ha ha.
Ra ngoài, Tịch Băng tiến hành skincare buổi tối và sấy tóc cho khô. Lúc này, điện thoại của cô lại vang “ting ting”, âm thanh thông báo mỗi khi có tin nhắn.
[Em về chưa?]
Năm phút không nhận được tin nhắn phản hồi, người đàn ông bên kia đã mất kiên nhẫn và lo lắng gọi điện cho cô.
Ring ring.
Tịch Băng bật cười sảng khoái, tủm tỉm nói một mình: “Ghen rồi đúng không...haha...”
Đợi đến khi cuộc gọi gần tắt, cô mới nghe máy: “A lô.”
“Em về chưa?”
“Chưa.”
“Trễ rồi, em về đi.”
Tịch Băng mím môi nhịn cười, sau đó nói: “Em còn hẹn với bạn đến quán bar, về nhà chán lắm, với ngày mai đi công tác rồi.”
Mục Quán Phi im lặng, phải hơn một phút mới lên tiếng: “Ừ, nhưng đừng uống nhiều quá.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.