Chương 4: Tử Tế, Chung Tình.
Triệu Song Hà
19/11/2023
“Tịch Băng, tôi không thích em, dừng lại trò trẻ con này đi, tiếp tục thì người chịu thiệt và tổn thương vẫn mãi là em.”
Sắc mặt của cô trầm xuống, lồng ngực đau nhói, cảm thấy hơi thở của mình không còn lưu thông.
Vậy mà, Mục Quán Phi ác ôn, tàn nhẫn bồi thêm: “Dừng lại đi, hãy quên tôi và mở lòng với một nam nhân nào đó tốt hơn tôi.”
Đôi mắt của Tịch Băng đỏ ửng, lặng người mấy phút sau hai câu nói đó.
“Tại sao không thích?”
“Tôi đã có người yêu!”
Tịch Băng lắc đầu, đôi mắt lúc này ngân ngấn ánh nước, lên tiếng: “Anh nói dối, rõ ràng anh cũng có thích em, tại sao không dám thừa nhận? Không dũng cảm đối diện với tình cảm của mình? Luôn luôn phải che giấu? ”
“Vốn dĩ đó là sự thật, tôi đã có người yêu và không muốn làm điều gì phạm lỗi, còn em tin hay không thì tùy.”
Mọi thứ đã vượt quá sức chịu đựng của cô gái 23 tuổi, có trái tim cuồng nhiệt yêu anh nhưng nhận lại điều phũ phàng, sự ép buộc của ông Tịch khiến cô muốn gục ngã.
Tịch Băng chỉ muốn mọi người thấy cô cười đùa vui vẻ, mạnh mẽ, chứ chẳng muốn họ nhìn thấy cô khóc lóc thê thảm, yếu đuối.
Cô lạc lõng giữa thành phố đông đúc, chỉ trách người đông nhưng trái tim của cô chỉ rung động với một người.
Cuối cùng, cô không kiểm soát được cảm xúc của mình, ánh nước chứa đựng trong đôi mắt to tròn khẽ tuôn ra khỏi hàng mi.
“Anh không gạt em chứ?”
“Không.”
“Thực sự đã có người yêu?”
“Ừ.”
Tịch Băng cắn thật mạnh vào bờ môi dưới để kìm nén, nhưng cô không thể quản lý, nước mắt cứ lã chã rơi xuống khuôn mặt.
Cô xoay người bỏ đi, bước trong vô định thẳng bên lề đường.
Hình bóng của Tịch Băng đã xa, thu nhỏ hơn rất nhiều, thậm chí chốc lát nữa thôi sẽ biến mất trong màn đêm u tối và lạnh lẽo giữa đêm đông.
“Xin lỗi em, Tịch Băng!”
“Tôi còn rất nhiều điều phải làm, thanh xuân của em không thể hao phí vô ích vì một người không xứng.”
Mục Quán Phi lái xe theo hướng ngược lại, tâm trạng thậm chí còn tệ hơn cô rất nhiều.
Chạy được một đoạn, thế nhưng anh chẳng thể tiếp tục, lập tức tấp xe vào bên lề đường.
Ngoái đầu nhìn lại, lẩm bẩm một mình: “Liệu cô ấy có bắt taxi đi về hay không?”
Sau mấy phút đấu tranh, Mục Quán Phi quyết định quay xe rẻ sang bên đường, chạy ngược trở lại theo hướng của Tịch Băng.
Tịch Băng lang thang bước đi, ánh mắt mông lung vô hồn nhìn thẳng về trước, không còn quan tâm đến cảnh vật xung quanh hay mọi điều đang xảy ra, tâm trí chìm đắm vào những khổ lụy tương tư.
Mục Quán Phi từ phía sau nhìn thấy, nhưng anh chỉ lẳng lặng quan sát và âm thầm bảo vệ sợ kẻ xấu làm hại, trong lòng quyết tâm khiến cô bỏ cuộc.
Tịch Băng ngồi xuống chiếc ghế ven đường, cảm xúc lần nữa vỗ òa, ôm mặt bật khóc nức nở thê lương và nấc nghẹn từng cơn, nỗi đau này liệu ai thấu được?
Từng ngón tay cuộn lại thành nắm đấm, Mục Quán Phi siết chặt đến run run, sắc mặt của anh cũng khốn khổ không kém.
Chỉ là...khi anh đang mềm lòng định chạy tới thì có một chiếc xe ô tô lướt ngang, vượt lên và dừng lại bên đường, ngay trước vị trí của Tịch Băng.
Người bên trong nhanh chóng đi xuống, lo lắng mà vội vàng cởi chiếc áo vest khoác lên trên vai cho cô và ngồi xuống bên cạnh.
Tịch Băng lập tức dừng lại cơn nấc, nhưng nước mắt nhất thời chưa thể ngưng chảy. Vốn dĩ nghĩ người đó là Mục Quán Phi, nhưng khi ngẩng lên khiến cô hụt hẫng.
“Băng, sao em lại ngồi đây một mình?”
“Tôi... tôi.”
Tịch Băng lắp bắp, dùng tay lau nước mắt và nước mũi tèm lem trên khuôn mặt, nhích ra xa Lý Khải.
“Vì không muốn kết hôn với anh ư?”
“Anh cũng biết tôi hoàn toàn không thích anh.”
Lý Khải khẽ cười, nói: “Biết chứ, thậm chí biết rõ người em thích là ai. Nhưng Băng, anh tuyệt đối không từ bỏ, nhất định sẽ cưới bằng được em.”
Tịch Băng cau mày, thái độ khó chịu đứng lên và lấy chiếc áo vest trên vai trả lại, lên tiếng: “Tôi không bao giờ đồng ý kết hôn với anh.”
Lý Khải cũng đứng dậy, nhận lấy áo vest, từ tốn hỏi lại: “Được không, Băng?”
“Anh nghĩ ba tôi có thể ép buộc được tôi à? Anh nhầm to rồi, Lý Khải!”
Lý Khải bật cười, nhưng sâu trong đáy lòng là sự tức giận khôn nguôi. Biết bao nhiêu cô gái khao khát và tìm mọi cách để được gả vào Lý Gia, có cả Tịch Tiểu Mễ, nhưng tại sao Tịch Băng một mực không muốn.
“Một bác sĩ mới tốt nghiệp thì hơn được anh sao?”
“Thứ tôi cần không phải là tiền.”
Nghe vậy, Lý Khải lập tức hỏi lại: “Vậy em cần điều gì?”
“Là tử tế, chung tình và hai điều đó anh không có.”
Anh ta nhếch môi, lần nữa hỏi cô: “Sao em biết anh không có?”
Lý Khải bước tới gần bên, đặt hai bàn tay to lớn xuống hai bên bả vai của Tịch Băng nhẹ nhàng nắm lấy, dịu dàng lên tiếng: “Chỉ cần em đồng ý gả cho anh, anh đảm bảo sẽ chung tình với một mình em. Em không thể nhìn quá khứ đánh giá con người của anh ở hiện tại. Từ khi gặp em, anh đã thay đổi.”
Tịch Băng hất tung hai bàn tay của anh ta, kiên định trả lời: “Không gả là không gả!”
Nói xong, cô vừa lườm anh ta vừa khom người lấy chiếc túi xách dưới ghế, sau đó chạy ra bắt taxi về nhà.
Lý Khải không hề nổi giận trước hành động và lời nói của cô, ngược lại khóe môi còn cong nhẹ, hai bàn tay ấy đút vào túi quần nhìn thẳng về trước, hướng có một nam nhân đang đứng quan sát nãy giờ.
Sắc mặt của cô trầm xuống, lồng ngực đau nhói, cảm thấy hơi thở của mình không còn lưu thông.
Vậy mà, Mục Quán Phi ác ôn, tàn nhẫn bồi thêm: “Dừng lại đi, hãy quên tôi và mở lòng với một nam nhân nào đó tốt hơn tôi.”
Đôi mắt của Tịch Băng đỏ ửng, lặng người mấy phút sau hai câu nói đó.
“Tại sao không thích?”
“Tôi đã có người yêu!”
Tịch Băng lắc đầu, đôi mắt lúc này ngân ngấn ánh nước, lên tiếng: “Anh nói dối, rõ ràng anh cũng có thích em, tại sao không dám thừa nhận? Không dũng cảm đối diện với tình cảm của mình? Luôn luôn phải che giấu? ”
“Vốn dĩ đó là sự thật, tôi đã có người yêu và không muốn làm điều gì phạm lỗi, còn em tin hay không thì tùy.”
Mọi thứ đã vượt quá sức chịu đựng của cô gái 23 tuổi, có trái tim cuồng nhiệt yêu anh nhưng nhận lại điều phũ phàng, sự ép buộc của ông Tịch khiến cô muốn gục ngã.
Tịch Băng chỉ muốn mọi người thấy cô cười đùa vui vẻ, mạnh mẽ, chứ chẳng muốn họ nhìn thấy cô khóc lóc thê thảm, yếu đuối.
Cô lạc lõng giữa thành phố đông đúc, chỉ trách người đông nhưng trái tim của cô chỉ rung động với một người.
Cuối cùng, cô không kiểm soát được cảm xúc của mình, ánh nước chứa đựng trong đôi mắt to tròn khẽ tuôn ra khỏi hàng mi.
“Anh không gạt em chứ?”
“Không.”
“Thực sự đã có người yêu?”
“Ừ.”
Tịch Băng cắn thật mạnh vào bờ môi dưới để kìm nén, nhưng cô không thể quản lý, nước mắt cứ lã chã rơi xuống khuôn mặt.
Cô xoay người bỏ đi, bước trong vô định thẳng bên lề đường.
Hình bóng của Tịch Băng đã xa, thu nhỏ hơn rất nhiều, thậm chí chốc lát nữa thôi sẽ biến mất trong màn đêm u tối và lạnh lẽo giữa đêm đông.
“Xin lỗi em, Tịch Băng!”
“Tôi còn rất nhiều điều phải làm, thanh xuân của em không thể hao phí vô ích vì một người không xứng.”
Mục Quán Phi lái xe theo hướng ngược lại, tâm trạng thậm chí còn tệ hơn cô rất nhiều.
Chạy được một đoạn, thế nhưng anh chẳng thể tiếp tục, lập tức tấp xe vào bên lề đường.
Ngoái đầu nhìn lại, lẩm bẩm một mình: “Liệu cô ấy có bắt taxi đi về hay không?”
Sau mấy phút đấu tranh, Mục Quán Phi quyết định quay xe rẻ sang bên đường, chạy ngược trở lại theo hướng của Tịch Băng.
Tịch Băng lang thang bước đi, ánh mắt mông lung vô hồn nhìn thẳng về trước, không còn quan tâm đến cảnh vật xung quanh hay mọi điều đang xảy ra, tâm trí chìm đắm vào những khổ lụy tương tư.
Mục Quán Phi từ phía sau nhìn thấy, nhưng anh chỉ lẳng lặng quan sát và âm thầm bảo vệ sợ kẻ xấu làm hại, trong lòng quyết tâm khiến cô bỏ cuộc.
Tịch Băng ngồi xuống chiếc ghế ven đường, cảm xúc lần nữa vỗ òa, ôm mặt bật khóc nức nở thê lương và nấc nghẹn từng cơn, nỗi đau này liệu ai thấu được?
Từng ngón tay cuộn lại thành nắm đấm, Mục Quán Phi siết chặt đến run run, sắc mặt của anh cũng khốn khổ không kém.
Chỉ là...khi anh đang mềm lòng định chạy tới thì có một chiếc xe ô tô lướt ngang, vượt lên và dừng lại bên đường, ngay trước vị trí của Tịch Băng.
Người bên trong nhanh chóng đi xuống, lo lắng mà vội vàng cởi chiếc áo vest khoác lên trên vai cho cô và ngồi xuống bên cạnh.
Tịch Băng lập tức dừng lại cơn nấc, nhưng nước mắt nhất thời chưa thể ngưng chảy. Vốn dĩ nghĩ người đó là Mục Quán Phi, nhưng khi ngẩng lên khiến cô hụt hẫng.
“Băng, sao em lại ngồi đây một mình?”
“Tôi... tôi.”
Tịch Băng lắp bắp, dùng tay lau nước mắt và nước mũi tèm lem trên khuôn mặt, nhích ra xa Lý Khải.
“Vì không muốn kết hôn với anh ư?”
“Anh cũng biết tôi hoàn toàn không thích anh.”
Lý Khải khẽ cười, nói: “Biết chứ, thậm chí biết rõ người em thích là ai. Nhưng Băng, anh tuyệt đối không từ bỏ, nhất định sẽ cưới bằng được em.”
Tịch Băng cau mày, thái độ khó chịu đứng lên và lấy chiếc áo vest trên vai trả lại, lên tiếng: “Tôi không bao giờ đồng ý kết hôn với anh.”
Lý Khải cũng đứng dậy, nhận lấy áo vest, từ tốn hỏi lại: “Được không, Băng?”
“Anh nghĩ ba tôi có thể ép buộc được tôi à? Anh nhầm to rồi, Lý Khải!”
Lý Khải bật cười, nhưng sâu trong đáy lòng là sự tức giận khôn nguôi. Biết bao nhiêu cô gái khao khát và tìm mọi cách để được gả vào Lý Gia, có cả Tịch Tiểu Mễ, nhưng tại sao Tịch Băng một mực không muốn.
“Một bác sĩ mới tốt nghiệp thì hơn được anh sao?”
“Thứ tôi cần không phải là tiền.”
Nghe vậy, Lý Khải lập tức hỏi lại: “Vậy em cần điều gì?”
“Là tử tế, chung tình và hai điều đó anh không có.”
Anh ta nhếch môi, lần nữa hỏi cô: “Sao em biết anh không có?”
Lý Khải bước tới gần bên, đặt hai bàn tay to lớn xuống hai bên bả vai của Tịch Băng nhẹ nhàng nắm lấy, dịu dàng lên tiếng: “Chỉ cần em đồng ý gả cho anh, anh đảm bảo sẽ chung tình với một mình em. Em không thể nhìn quá khứ đánh giá con người của anh ở hiện tại. Từ khi gặp em, anh đã thay đổi.”
Tịch Băng hất tung hai bàn tay của anh ta, kiên định trả lời: “Không gả là không gả!”
Nói xong, cô vừa lườm anh ta vừa khom người lấy chiếc túi xách dưới ghế, sau đó chạy ra bắt taxi về nhà.
Lý Khải không hề nổi giận trước hành động và lời nói của cô, ngược lại khóe môi còn cong nhẹ, hai bàn tay ấy đút vào túi quần nhìn thẳng về trước, hướng có một nam nhân đang đứng quan sát nãy giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.