Chương 4: Đóng Băng!
Ngũ Ngũ
28/05/2021
Sáng sớm hôm sau, Trần Hoàng Thiên làm xong bữa sáng về đến phòng, Dương Ninh Vân vừa mới tắm nhanh, đi từ nhà tắm ra.
"Có chuyện gì sao?"
Trần Hoàng Thiên nhìn cô, Dương Ninh Vân nhàn nhạt hỏi.
"Là như vậy." Trần Hoàng Thiên nói: "Trước kia anh có một người bạn học, hiện giờ đang làm ở ngân hàng trung ương, hôm qua đến Lĩnh Hoa công tác, anh muốn tìm cậu ấy hỏi thăm chút, có thể giúp em vay tiền không, buổi trưa có thể không về nấu cơm được, em nói với mẹ một chút, anh nói bà ấy nhất định sẽ mắng."
"Được."
Dương Ninh Vân kiệm chữ như vàng đáp, cầm điện thoại di động lên, mở Zalo ra, gửi cho Trần Hoàng Thiên 6 triệu.
"Cái này..."
Trần Hoàng Thiên thấy thông báo chuyển khoản, thoáng không hiểu nổi.
"Em không trông đợi anh có thể giúp được em, nhưng anh là đàn ông, ra ngoài gặp bạn học không có tiền mời cơm thì mất hết thể diện, đừng có nói với mẹ em."
Dương Ninh Vân nói xong, đeo túi đi xuống lầu.
Trần Hoàng Thiên sững sờ suốt một phút đồng hồ, mới nhấn nhận tiền, trong lòng ấm áp.
Anh chỉ muốn mượn cớ trưa không về nấu cơm được, không nghĩ tới Dương Ninh Vân lại khiến anh ấm lòng đến vậy.
Mặc dù cô hơi lạnh nhạt, nhưng vẫn đối tốt với mình vô cùng.
...
Tập đoàn Cửu Đỉnh, nằm trong top 5 xí nghiệp dân doanh, kinh doanh các mảng đất đai sở hữu, đầu tư, thương mại, nhiên liệu, chuyển phát nhanh, khách sạn và nhiều lĩnh vực khác, trụ sở chính đặt ở thủ đô, các công ty chi nhánh trải rộng các tỉnh trên toàn quốc, thậm chí còn ra cả nước ngoài, đại cổ đông của tập đoàn Cửu Đỉnh chính là nhà họ Trần, giữ đến bảy mươi phần trăm cổ phần.
Lúc này, Trần Hoàng Thiên đã bước chân vào cao ốc Cửu Đỉnh.
"Xin chào, xin hỏi anh đến đây để nộp đơn sao?" Vừa vào đến cao ốc, đã có một nữ tiếp tân đi tới, lễ phép hỏi.
"Không phải, tôi tìm người phụ trách của các người ở đây." Trần Hoàng Thiên cười đáp.
"Tìm giám đốc Phương của chúng tôi sao?" Nữ tiếp tân cau mày, đánh giá Trần Hoàng Thiên từ đầu đến chân mấy lần, ngay tức khắc lộ vẻ ghét bỏ, nói: "Giám đốc Phương của chúng tôi rất bận rộn, không phải người nào cũng có thể gặp, nếu anh không đến đây để nộp đơn, thì mời đi ra ngoài."
Bằng năng lực phân biệt của cô ta, Trần Hoàng Thiên từ đầu đến chân xanh xanh tím tím, không hề bằng bảo an của tập đoàn Cửu Đỉnh thường ăn mặc cao quý, cái loại nghèo kiết hủ lậu này, còn muốn gặp giám đốc của chúng tôi sao?
"Vậy phiền cô gọi điện cho giám đốc, nói rằng Trần Hoàng Thiên đến tìm Lưu Bằng."
Khi Trần Hoàng Thiên vào cửa thì gọi điện cho Lưu Bằng, máy bận, cho nên chỉ có thể nhờ người phụ trách ở đây thông báo cho Lưu Bằng.
"Ở chỗ chúng tôi không có ai tên là Lưu Bằng, anh tìm nhầm chỗ rồi, nhanh đi ra ngoài, nếu không tôi gọi bảo an đấy." Nữ tiếp tân không nhịn được nói.
Trần Hoàng Thiên không nói gì.
Tập đoàn Cửu Đỉnh là sản nghiệp của nhà họ Trần, anh tìm lầm sao?
Lúc này, một thanh niên cầm ví Gucci đi tới, lên tiếng chào hỏi nữ tiếp tân: "Cô Thanh, đã lâu không gặp."
"Là cậu Ngô sao, quả thật đã lâu không gặp."
Nữ tiếp tân tươi cười, ngay tức khắc coi Trần Hoàng Thiên là không khí.
"Khoảng thời gian này đi công tác ở nước ngoài, mấy ngày trước mới vừa về, hôm nay tới đây gặp giám đốc Phương bàn về hạng mục hợp tác vài tỷ." Ngô Vĩ Khang màu mè nói.
"Cậu Ngô quả thật không hổ là thanh niên xuất chúng ở Giang Ninh!" Trương Thanh thoáng chốc cười tươi như hoa, sau đó liếc nhìn Trần Hoàng Thiên một cái: "Không như một số người, mặc quần áo bán đầy ở đường phố, còn muốn gặp giám đốc của chúng tôi."
Ngô Vĩ Khang nhìn sang, buồn cười nói: "Nghèo kiết hủ lậu như cậu ấy, còn muốn đi gặp giám đốc Phương, không phải cậu điên rồi đấy chứ?"
"Anh có thể gặp, vì sao tôi lại không thể?" Trần Hoàng Thiên hơi bực mình đáp lại.
Ngô Vĩ Khang bật cười: "Tập đoàn Cửu Đỉnh là đầu rồng của xí nghiệp dân doanh nước ta, tài sản vô số kể, giám đốc Phương là người phụ trách chi nhánh của tập đoàn tại Lĩnh Hoa, tài sản trong tay cũng nhiều không đếm xuể, thương vụ dưới tiền tỷ cũng không có tư cách tìm cô ấy nói chuyện, những thương vụ nào đầu tỷ cũng còn phải hẹn thời gian đàm phán trước, giống như tôi, có một hạng mục hơn 6 tỷ muốn hợp tác cùng tập đoàn Cửu Đỉnh, hẹn từ ba ngày trước, hôm nay mới được thông báo tới đây đàm phán, cậu có hẹn trước không?"
"Không." Trần Hoàng Thiên lắc đầu.
"Không thì cậu còn đứng đây làm gì, người nghèo như cậu, ngay cả tư cách để nộp đơn vào đây cũng không có, nhanh cút đi, đừng ở đây, mất mặt lắm." Ngô Vĩ Khang giơ ngón tay chỉ về phía cửa chính.
"Đúng đấy, mau cút đi, không thì tôi gọi bảo an thật đấy." Trương Thanh cũng tức giận nói.
Sắc mặt của Trần Hoàng Thiên giận dữ, lạnh lùng nói: "Có tin tôi đập vỡ chén cơm của hai người không?"
"Ha ha!"
Ngô Vĩ Khang và Trương Thanh, đều không nhịn được mà cười phá lên.
"Cậu nghĩ cậu là ai thế, một người nghèo kiết xác, cũng muốn đập chén cơm của tôi kia à, tài sản nhà tôi hàng chục tỷ đồng, chén cơm còn cứng hơn sắt thép đó, cậu đập được không?" Ngô Vĩ Khang giận dữ cười lại.
"Đúng đấy!" Trương Thanh phụ họa nói: "Đừng nói đập chén cơm của cậu Ngô, nếu anh có khả năng đó, anh đập chén cơm của tôi trước xem, nếu như không có ấy, thì đừng có làm màu ở đây, đây không phải là chỗ để anh làm màu!"
Nhưng không ngờ cô ta vừa dứt lời, một tiếng quát nhẹ vang lên.
"Anh ta không làm màu, đừng nói đập vỡ chén cơm của cô, ngay cả đập chén cơm của tôi, anh ta cũng làm được đấy!"
Lời nói vừa dứt, mọi người quay lại nhìn, chỉ thấy một cô gái vô cùng xinh đẹp, mặc trang phục công sở, đi giày cao gót, đôi chân thon dài bước tới.
Thân hình cô ta cao một mét bảy, mái tóc cuộn sóng xoăn nhẹ màu nâu ôm lấy khuôn mặt trái xoan, da dẻ hồng hào, thoa thêm chút phấn, dáng người hoàn hảo được bộ trang phục công sở tôn lên một cách tinh tế.
Có thể nói là cực phẩm!
Phương Thu Vân!
Trần Hoàng Thiên liếc mắt một cái là nhận ra.
Mỗi một giám đốc chi nhánh của tập đoàn Cửu Đỉnh, đều do nhà họ Trần dày công bồi dưỡng từ nhỏ, khi Phương Thu Vân 6 tuổi, cũng được chọn vào nhà họ Trần, đến lúc 18 tuổi thì được đưa ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, từ khi đó anh cũng chưa gặp lại, không nghĩ tới lại gặp mặt ở chi nhánh Lĩnh Hoa.
"Giám... Giám đốc."
Khuôn mặt của Trương Thanh tháng tái nhợt đi, cô ta không nghĩ tới, giám đốc lại đột nhiên xuất hiện.
"Đừng sợ."
Ngô Vĩ Khang nhẹ giọng an ủi một câu, sau đó chỉ tay về phía Trần Hoàng Thiên, cười hỏi: "Giám đốc Phương, cô biết cái tên nghèo kiết xác này sao?"
Phương Thu Vân nghe xong, sắc mặt thoáng chốc lạnh xuống: "Anh có biết người anh nói nghèo kiết xác, là sự tồn tại như thế nào không?"
Nụ cười của Ngô Vĩ Khang cứng đờ: "Tồn tại gì cơ?"
"Là sự tồn tại mà chỉ cần một câu nói có thể khiến cho làng du lịch nhà anh đóng băng!"
"Cái gì!"
Thân thể Ngô Vĩ Khang run lên bần bật: "Giám đốc Phương, Cô... Không đùa tôi chứ?"
"Tôi đùa anh làm gì!" Phương Thu Vân lạnh lùng nói: "Dựng cái tai chó của anh lên nghe cho kỹ đây, anh ta là cháu trai của chủ tịch tập đoàn Cửu Đỉnh chúng tôi, cậu ba nhà họ Trần, cũng là người thừa kế tập đoàn Cửu Đỉnh!"
Dứt lời, tròng mắt kinh ngạc rớt đầy đất.
Cái tên nghèo kiết xác trang phục cả người cộng lại không tới một triệu này, vậy mà lại mà công tử của tập đoàn Cửu Đỉnh tài sản nhiều như nước, việc này cũng quá điệu thấp đi?
Phịch!
Trương Thanh không chịu nổi áp lực trước, ngồi phịch xuống đất.
"Cậu... Trần..."
Ngô Vĩ Khang run lẩy bẩy, cuối cùng anh ta cũng không đứng được, hai chân mềm nhũn quỳ xuống, gào khóc: "Cậu Trần, tôi sai rồi, là tôi mắt chó coi thường người, cầu xin cậu bỏ qua cho tôi, đừng đóng băng làng du lịch của nhà tôi mà cậu Trần, bố tôi sẽ đánh chết tôi mất..."
Anh ta không chút nghi ngờ về thực lực của tập đoàn Cửu Đỉnh, phá đổ làng du lịch của nhà anh ta là việc dễ như trở bàn tay.
"Tôi chỉ là một tên nghèo kiết hủ lậu, đừng có xin tôi."
Trần Hoàng Thiên đi vòng qua anh ta, đến thang máy.
Phương Thu Vân hừ nói: "Xét thấy anh sỉ nhục người thừa kế của tập đoàn Cửu Đỉnh chúng tôi, bắt đầu từ hôm nay, tập đoàn Cửu Đỉnh đình chỉ toàn bộ hạng mục hợp tác với làng du lịch nhà anh, chỉ thị ngay lập tức có hiệu lực, cút đi."
"Đừng mà! Giám đốc Phương đừng mà! Làm như vậy làng du lịch nhà tôi sẽ sập tiệm mất!"
Ngô Vĩ Khang kêu khóc khàn cả giọng.
Phương Thu Vân không thèm để ý tới anh ta, nhìn về phía Trương Thanh: "Đến bộ tài vụ lãnh lương rồi cút đi."
Tiếp đó, cô sải bước đuổi theo Trần Hoàng Thiên.
"Mẹ nó, đúng là mắt tôi mù rồi, làm sao có thể coi cậu chủ nhà họ Trần có tài sản lớn như vậy thành một tên nghèo kiết xác chứ! Công việc một tháng được hơn hai chục triệu của tôi mất rồi, hu hu..."
Trương Thanh hối hận khóc lên.
"Tiền lương có hơn hai chục triệu chỉ là cái lông gà thôi, làng du lịch nhà tôi tổn thất phải vài chục tỷ, lần này về bố tôi chém tôi mất!"
...
Tầng cao nhất của cao ốc Cửu Đỉnh, bên trong phòng làm việc xa hoa, Trần Hoàng Thiên đứng trước cửa sổ sát đất, trông về phía cảnh tượng phồn hoa xa xa của thành phố Đông Đô, nhàn nhạt nói: "Tôi đã tới nhà người khác ở rể, sản nghiệp của nhà họ Trần tôi sẽ không thừa kế, giúp vợ tôi vay 30 tỷ, tôi có thể bỏ qua mối thù với nhà họ Trần."
"Cậu ba, lúc tới đây ông cụ đã nói rồi, cậu chịu đồng ý ly hôn thì tốt, không ly hôn cũng không sao, làm xong thủ tục thừa kế, những chuyện khác sau này hãy nói." Lưu Bằng đứng sau lưng Trần Hoàng Thiên nói.
"Tôi chắc chắn sẽ không ly hôn, tôi tới ở rể nhà người ta, sau này có con, sẽ mang họ của vợ tôi, ông ta không sợ tôi lúc đó, biến sản nghiệp của nhà họ Trần thành sản nghiệp của nhà họ Dương sao?" Trần Hoàng Thiên quay đầu lại, cười nhạt hỏi Lưu Bằng.
"Ông cụ nói, mọi thứ sau này rồi tình, trước tiên làm thủ tục thừa kế đã, nếu cậu ba không ký, đừng nói đến việc giúp vợ cậu vay 30 tỷ, ngay cả 30 triệu, tập đoàn Cửu Đỉnh cũng sẽ không giúp." Lưu Bằng nói.
Hai tay Trần Hoàng Thiên nắm chặt lại, tức giận nói: "Có phải ông ta ngấm ngầm mưu tính tôi, khủng hoảng của công ty vợ tôi, có phải do các người giở trò hay không?"
Lưu Bằng lắc đầu: "Ông cụ sao có thể mưu đồ với cậu, về phần nguy cơ của công ty vợ cậu, là do người khác giở trò, nếu cậu không ký vào giấy thừa kế, sợ rằng chưa đến mấy ngày, vợ của cậu, sẽ thành vợ của người khác."
Trần Hoàng Thiên im lặng.
Nghĩ lại câu nói kia của Dương Ninh Vân: "Ba ngày tiếp theo em đều có thể cho anh.", lòng anh vẫn đau như cắt.
Cô tuyệt vọng biết bao nhiêu mới nói ra lời như vậy.
Phải biết mình ở trong mắt cô chỉ là một tên vô dụng, thế nhưng cô thà giao thân thể cho anh trước, cũng không bằng lòng để lại cho Vương Minh, có thể tưởng tượng được cô không muốn gả cho Vương Minh bao nhiêu.
Cuối cùng, anh cắn răng hạ quyết định.
"Tôi ký."
"Thật tốt quá!" Lưu Bằng vui sướng, ngay tức khắc dùng tay làm dấu mời: "Ký thôi, cậu ba."
Trần Hoàng Thiên đi tới bàn làm việc, cầm bút viết xuống.
"Chúc mừng cậu ba đã thừa kế tài sản bạc tỉ của nhà họ Trần."
Nét mặt già nua của Lưu Bằng cười tươi như hoa cúc, mở hộp thuốc, lấy một ống tiêm ra, cười nói: "Cậu ba, để tôi lấy chút máu, đây là then chốt liên quan đến sự tồn vong của nhà họ Trần."
Trần Hoàng Thiên vén tay áo lên.
Anh không biết ông ngoại là người như thế nào, khiến cho người nhà họ Trần sợ hãi như vậy.
"Được rồi, cậu ba chú ý giữ gìn sức khoẻ!"
Lưu Bằng rút nửa ống máu, bơm vào trong ống đựng bằng thuỷ tinh, mang đồ và giấy thừa kế như chạy trốn rời khỏi sợ rằng Trần Hoàng Thiên đổi ý.
Bên ngoài phòng làm việc, ông ta lại dặn dò Phương Thu Vân: "Giấy thừa kế cậu ba đã ký rồi, nếu cậu ấy có dặn dò cái gì thì cô cứ làm theo, nhất định phải phục vụ cậu ấy thật tốt cho tôi, nếu không, tôi không tha cho cô đâu."
"Vâng, quản gia Lý."
Phương Thu Vân nghe lời.
"Tôi về thủ đô, đừng để ông cụ thất vọng."
Cuối cùng dặn dò một câu, Lưu Bằng nhấc bước rời đi.
"Có chuyện gì sao?"
Trần Hoàng Thiên nhìn cô, Dương Ninh Vân nhàn nhạt hỏi.
"Là như vậy." Trần Hoàng Thiên nói: "Trước kia anh có một người bạn học, hiện giờ đang làm ở ngân hàng trung ương, hôm qua đến Lĩnh Hoa công tác, anh muốn tìm cậu ấy hỏi thăm chút, có thể giúp em vay tiền không, buổi trưa có thể không về nấu cơm được, em nói với mẹ một chút, anh nói bà ấy nhất định sẽ mắng."
"Được."
Dương Ninh Vân kiệm chữ như vàng đáp, cầm điện thoại di động lên, mở Zalo ra, gửi cho Trần Hoàng Thiên 6 triệu.
"Cái này..."
Trần Hoàng Thiên thấy thông báo chuyển khoản, thoáng không hiểu nổi.
"Em không trông đợi anh có thể giúp được em, nhưng anh là đàn ông, ra ngoài gặp bạn học không có tiền mời cơm thì mất hết thể diện, đừng có nói với mẹ em."
Dương Ninh Vân nói xong, đeo túi đi xuống lầu.
Trần Hoàng Thiên sững sờ suốt một phút đồng hồ, mới nhấn nhận tiền, trong lòng ấm áp.
Anh chỉ muốn mượn cớ trưa không về nấu cơm được, không nghĩ tới Dương Ninh Vân lại khiến anh ấm lòng đến vậy.
Mặc dù cô hơi lạnh nhạt, nhưng vẫn đối tốt với mình vô cùng.
...
Tập đoàn Cửu Đỉnh, nằm trong top 5 xí nghiệp dân doanh, kinh doanh các mảng đất đai sở hữu, đầu tư, thương mại, nhiên liệu, chuyển phát nhanh, khách sạn và nhiều lĩnh vực khác, trụ sở chính đặt ở thủ đô, các công ty chi nhánh trải rộng các tỉnh trên toàn quốc, thậm chí còn ra cả nước ngoài, đại cổ đông của tập đoàn Cửu Đỉnh chính là nhà họ Trần, giữ đến bảy mươi phần trăm cổ phần.
Lúc này, Trần Hoàng Thiên đã bước chân vào cao ốc Cửu Đỉnh.
"Xin chào, xin hỏi anh đến đây để nộp đơn sao?" Vừa vào đến cao ốc, đã có một nữ tiếp tân đi tới, lễ phép hỏi.
"Không phải, tôi tìm người phụ trách của các người ở đây." Trần Hoàng Thiên cười đáp.
"Tìm giám đốc Phương của chúng tôi sao?" Nữ tiếp tân cau mày, đánh giá Trần Hoàng Thiên từ đầu đến chân mấy lần, ngay tức khắc lộ vẻ ghét bỏ, nói: "Giám đốc Phương của chúng tôi rất bận rộn, không phải người nào cũng có thể gặp, nếu anh không đến đây để nộp đơn, thì mời đi ra ngoài."
Bằng năng lực phân biệt của cô ta, Trần Hoàng Thiên từ đầu đến chân xanh xanh tím tím, không hề bằng bảo an của tập đoàn Cửu Đỉnh thường ăn mặc cao quý, cái loại nghèo kiết hủ lậu này, còn muốn gặp giám đốc của chúng tôi sao?
"Vậy phiền cô gọi điện cho giám đốc, nói rằng Trần Hoàng Thiên đến tìm Lưu Bằng."
Khi Trần Hoàng Thiên vào cửa thì gọi điện cho Lưu Bằng, máy bận, cho nên chỉ có thể nhờ người phụ trách ở đây thông báo cho Lưu Bằng.
"Ở chỗ chúng tôi không có ai tên là Lưu Bằng, anh tìm nhầm chỗ rồi, nhanh đi ra ngoài, nếu không tôi gọi bảo an đấy." Nữ tiếp tân không nhịn được nói.
Trần Hoàng Thiên không nói gì.
Tập đoàn Cửu Đỉnh là sản nghiệp của nhà họ Trần, anh tìm lầm sao?
Lúc này, một thanh niên cầm ví Gucci đi tới, lên tiếng chào hỏi nữ tiếp tân: "Cô Thanh, đã lâu không gặp."
"Là cậu Ngô sao, quả thật đã lâu không gặp."
Nữ tiếp tân tươi cười, ngay tức khắc coi Trần Hoàng Thiên là không khí.
"Khoảng thời gian này đi công tác ở nước ngoài, mấy ngày trước mới vừa về, hôm nay tới đây gặp giám đốc Phương bàn về hạng mục hợp tác vài tỷ." Ngô Vĩ Khang màu mè nói.
"Cậu Ngô quả thật không hổ là thanh niên xuất chúng ở Giang Ninh!" Trương Thanh thoáng chốc cười tươi như hoa, sau đó liếc nhìn Trần Hoàng Thiên một cái: "Không như một số người, mặc quần áo bán đầy ở đường phố, còn muốn gặp giám đốc của chúng tôi."
Ngô Vĩ Khang nhìn sang, buồn cười nói: "Nghèo kiết hủ lậu như cậu ấy, còn muốn đi gặp giám đốc Phương, không phải cậu điên rồi đấy chứ?"
"Anh có thể gặp, vì sao tôi lại không thể?" Trần Hoàng Thiên hơi bực mình đáp lại.
Ngô Vĩ Khang bật cười: "Tập đoàn Cửu Đỉnh là đầu rồng của xí nghiệp dân doanh nước ta, tài sản vô số kể, giám đốc Phương là người phụ trách chi nhánh của tập đoàn tại Lĩnh Hoa, tài sản trong tay cũng nhiều không đếm xuể, thương vụ dưới tiền tỷ cũng không có tư cách tìm cô ấy nói chuyện, những thương vụ nào đầu tỷ cũng còn phải hẹn thời gian đàm phán trước, giống như tôi, có một hạng mục hơn 6 tỷ muốn hợp tác cùng tập đoàn Cửu Đỉnh, hẹn từ ba ngày trước, hôm nay mới được thông báo tới đây đàm phán, cậu có hẹn trước không?"
"Không." Trần Hoàng Thiên lắc đầu.
"Không thì cậu còn đứng đây làm gì, người nghèo như cậu, ngay cả tư cách để nộp đơn vào đây cũng không có, nhanh cút đi, đừng ở đây, mất mặt lắm." Ngô Vĩ Khang giơ ngón tay chỉ về phía cửa chính.
"Đúng đấy, mau cút đi, không thì tôi gọi bảo an thật đấy." Trương Thanh cũng tức giận nói.
Sắc mặt của Trần Hoàng Thiên giận dữ, lạnh lùng nói: "Có tin tôi đập vỡ chén cơm của hai người không?"
"Ha ha!"
Ngô Vĩ Khang và Trương Thanh, đều không nhịn được mà cười phá lên.
"Cậu nghĩ cậu là ai thế, một người nghèo kiết xác, cũng muốn đập chén cơm của tôi kia à, tài sản nhà tôi hàng chục tỷ đồng, chén cơm còn cứng hơn sắt thép đó, cậu đập được không?" Ngô Vĩ Khang giận dữ cười lại.
"Đúng đấy!" Trương Thanh phụ họa nói: "Đừng nói đập chén cơm của cậu Ngô, nếu anh có khả năng đó, anh đập chén cơm của tôi trước xem, nếu như không có ấy, thì đừng có làm màu ở đây, đây không phải là chỗ để anh làm màu!"
Nhưng không ngờ cô ta vừa dứt lời, một tiếng quát nhẹ vang lên.
"Anh ta không làm màu, đừng nói đập vỡ chén cơm của cô, ngay cả đập chén cơm của tôi, anh ta cũng làm được đấy!"
Lời nói vừa dứt, mọi người quay lại nhìn, chỉ thấy một cô gái vô cùng xinh đẹp, mặc trang phục công sở, đi giày cao gót, đôi chân thon dài bước tới.
Thân hình cô ta cao một mét bảy, mái tóc cuộn sóng xoăn nhẹ màu nâu ôm lấy khuôn mặt trái xoan, da dẻ hồng hào, thoa thêm chút phấn, dáng người hoàn hảo được bộ trang phục công sở tôn lên một cách tinh tế.
Có thể nói là cực phẩm!
Phương Thu Vân!
Trần Hoàng Thiên liếc mắt một cái là nhận ra.
Mỗi một giám đốc chi nhánh của tập đoàn Cửu Đỉnh, đều do nhà họ Trần dày công bồi dưỡng từ nhỏ, khi Phương Thu Vân 6 tuổi, cũng được chọn vào nhà họ Trần, đến lúc 18 tuổi thì được đưa ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, từ khi đó anh cũng chưa gặp lại, không nghĩ tới lại gặp mặt ở chi nhánh Lĩnh Hoa.
"Giám... Giám đốc."
Khuôn mặt của Trương Thanh tháng tái nhợt đi, cô ta không nghĩ tới, giám đốc lại đột nhiên xuất hiện.
"Đừng sợ."
Ngô Vĩ Khang nhẹ giọng an ủi một câu, sau đó chỉ tay về phía Trần Hoàng Thiên, cười hỏi: "Giám đốc Phương, cô biết cái tên nghèo kiết xác này sao?"
Phương Thu Vân nghe xong, sắc mặt thoáng chốc lạnh xuống: "Anh có biết người anh nói nghèo kiết xác, là sự tồn tại như thế nào không?"
Nụ cười của Ngô Vĩ Khang cứng đờ: "Tồn tại gì cơ?"
"Là sự tồn tại mà chỉ cần một câu nói có thể khiến cho làng du lịch nhà anh đóng băng!"
"Cái gì!"
Thân thể Ngô Vĩ Khang run lên bần bật: "Giám đốc Phương, Cô... Không đùa tôi chứ?"
"Tôi đùa anh làm gì!" Phương Thu Vân lạnh lùng nói: "Dựng cái tai chó của anh lên nghe cho kỹ đây, anh ta là cháu trai của chủ tịch tập đoàn Cửu Đỉnh chúng tôi, cậu ba nhà họ Trần, cũng là người thừa kế tập đoàn Cửu Đỉnh!"
Dứt lời, tròng mắt kinh ngạc rớt đầy đất.
Cái tên nghèo kiết xác trang phục cả người cộng lại không tới một triệu này, vậy mà lại mà công tử của tập đoàn Cửu Đỉnh tài sản nhiều như nước, việc này cũng quá điệu thấp đi?
Phịch!
Trương Thanh không chịu nổi áp lực trước, ngồi phịch xuống đất.
"Cậu... Trần..."
Ngô Vĩ Khang run lẩy bẩy, cuối cùng anh ta cũng không đứng được, hai chân mềm nhũn quỳ xuống, gào khóc: "Cậu Trần, tôi sai rồi, là tôi mắt chó coi thường người, cầu xin cậu bỏ qua cho tôi, đừng đóng băng làng du lịch của nhà tôi mà cậu Trần, bố tôi sẽ đánh chết tôi mất..."
Anh ta không chút nghi ngờ về thực lực của tập đoàn Cửu Đỉnh, phá đổ làng du lịch của nhà anh ta là việc dễ như trở bàn tay.
"Tôi chỉ là một tên nghèo kiết hủ lậu, đừng có xin tôi."
Trần Hoàng Thiên đi vòng qua anh ta, đến thang máy.
Phương Thu Vân hừ nói: "Xét thấy anh sỉ nhục người thừa kế của tập đoàn Cửu Đỉnh chúng tôi, bắt đầu từ hôm nay, tập đoàn Cửu Đỉnh đình chỉ toàn bộ hạng mục hợp tác với làng du lịch nhà anh, chỉ thị ngay lập tức có hiệu lực, cút đi."
"Đừng mà! Giám đốc Phương đừng mà! Làm như vậy làng du lịch nhà tôi sẽ sập tiệm mất!"
Ngô Vĩ Khang kêu khóc khàn cả giọng.
Phương Thu Vân không thèm để ý tới anh ta, nhìn về phía Trương Thanh: "Đến bộ tài vụ lãnh lương rồi cút đi."
Tiếp đó, cô sải bước đuổi theo Trần Hoàng Thiên.
"Mẹ nó, đúng là mắt tôi mù rồi, làm sao có thể coi cậu chủ nhà họ Trần có tài sản lớn như vậy thành một tên nghèo kiết xác chứ! Công việc một tháng được hơn hai chục triệu của tôi mất rồi, hu hu..."
Trương Thanh hối hận khóc lên.
"Tiền lương có hơn hai chục triệu chỉ là cái lông gà thôi, làng du lịch nhà tôi tổn thất phải vài chục tỷ, lần này về bố tôi chém tôi mất!"
...
Tầng cao nhất của cao ốc Cửu Đỉnh, bên trong phòng làm việc xa hoa, Trần Hoàng Thiên đứng trước cửa sổ sát đất, trông về phía cảnh tượng phồn hoa xa xa của thành phố Đông Đô, nhàn nhạt nói: "Tôi đã tới nhà người khác ở rể, sản nghiệp của nhà họ Trần tôi sẽ không thừa kế, giúp vợ tôi vay 30 tỷ, tôi có thể bỏ qua mối thù với nhà họ Trần."
"Cậu ba, lúc tới đây ông cụ đã nói rồi, cậu chịu đồng ý ly hôn thì tốt, không ly hôn cũng không sao, làm xong thủ tục thừa kế, những chuyện khác sau này hãy nói." Lưu Bằng đứng sau lưng Trần Hoàng Thiên nói.
"Tôi chắc chắn sẽ không ly hôn, tôi tới ở rể nhà người ta, sau này có con, sẽ mang họ của vợ tôi, ông ta không sợ tôi lúc đó, biến sản nghiệp của nhà họ Trần thành sản nghiệp của nhà họ Dương sao?" Trần Hoàng Thiên quay đầu lại, cười nhạt hỏi Lưu Bằng.
"Ông cụ nói, mọi thứ sau này rồi tình, trước tiên làm thủ tục thừa kế đã, nếu cậu ba không ký, đừng nói đến việc giúp vợ cậu vay 30 tỷ, ngay cả 30 triệu, tập đoàn Cửu Đỉnh cũng sẽ không giúp." Lưu Bằng nói.
Hai tay Trần Hoàng Thiên nắm chặt lại, tức giận nói: "Có phải ông ta ngấm ngầm mưu tính tôi, khủng hoảng của công ty vợ tôi, có phải do các người giở trò hay không?"
Lưu Bằng lắc đầu: "Ông cụ sao có thể mưu đồ với cậu, về phần nguy cơ của công ty vợ cậu, là do người khác giở trò, nếu cậu không ký vào giấy thừa kế, sợ rằng chưa đến mấy ngày, vợ của cậu, sẽ thành vợ của người khác."
Trần Hoàng Thiên im lặng.
Nghĩ lại câu nói kia của Dương Ninh Vân: "Ba ngày tiếp theo em đều có thể cho anh.", lòng anh vẫn đau như cắt.
Cô tuyệt vọng biết bao nhiêu mới nói ra lời như vậy.
Phải biết mình ở trong mắt cô chỉ là một tên vô dụng, thế nhưng cô thà giao thân thể cho anh trước, cũng không bằng lòng để lại cho Vương Minh, có thể tưởng tượng được cô không muốn gả cho Vương Minh bao nhiêu.
Cuối cùng, anh cắn răng hạ quyết định.
"Tôi ký."
"Thật tốt quá!" Lưu Bằng vui sướng, ngay tức khắc dùng tay làm dấu mời: "Ký thôi, cậu ba."
Trần Hoàng Thiên đi tới bàn làm việc, cầm bút viết xuống.
"Chúc mừng cậu ba đã thừa kế tài sản bạc tỉ của nhà họ Trần."
Nét mặt già nua của Lưu Bằng cười tươi như hoa cúc, mở hộp thuốc, lấy một ống tiêm ra, cười nói: "Cậu ba, để tôi lấy chút máu, đây là then chốt liên quan đến sự tồn vong của nhà họ Trần."
Trần Hoàng Thiên vén tay áo lên.
Anh không biết ông ngoại là người như thế nào, khiến cho người nhà họ Trần sợ hãi như vậy.
"Được rồi, cậu ba chú ý giữ gìn sức khoẻ!"
Lưu Bằng rút nửa ống máu, bơm vào trong ống đựng bằng thuỷ tinh, mang đồ và giấy thừa kế như chạy trốn rời khỏi sợ rằng Trần Hoàng Thiên đổi ý.
Bên ngoài phòng làm việc, ông ta lại dặn dò Phương Thu Vân: "Giấy thừa kế cậu ba đã ký rồi, nếu cậu ấy có dặn dò cái gì thì cô cứ làm theo, nhất định phải phục vụ cậu ấy thật tốt cho tôi, nếu không, tôi không tha cho cô đâu."
"Vâng, quản gia Lý."
Phương Thu Vân nghe lời.
"Tôi về thủ đô, đừng để ông cụ thất vọng."
Cuối cùng dặn dò một câu, Lưu Bằng nhấc bước rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.