Chương 16: Máu Mũi Cũng Chảy Ra Rồi!
Ngũ Ngũ
28/05/2021
Lập tức, không khí xung quanh hoàn toàn yên tĩnh!
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lại ở chỗ Trần Hoàng Thiên, có ngờ vực, có khó hiểu, có kinh ngạc, cũng có kinh hoàng.
Đặc biệt là những người hiểu rõ Trần Hoàng Thiên như Chu Tử Hào, Chu Thành, Dương Ninh Văn, Đường Ngọc Dao, giờ khắc này trong mắt tất cả bọn họ đều là vẻ không dám tin tưởng vào những gì đang xảy ra.
Cậu Ngô ngông cuồng tự cao tự đại, nhìn thấy Trần Hoàng Thiên vậy mà lại giống như đàn em gặp đại ca, còn gọi Trần Hoàng Thiên là anh Trần?
Trời ạ! Chuyện này là thật hay giả vậy?
Bọn họ cũng không dám tin tưởng vào những gì mà mắt và tai của mình cảm nhận được.
Nhưng chuyện tiếp theo sau đó, càng khiến cho ánh mắt mọi người bùng nổ.
Chỉ thấy sắc mặt Trần Hoàng Thiên u ám, đưa tay tát một cái thật mạnh trên mặt Ngô Vĩ Khang.
Bạch!
Tiếng động như sấm nổ, lại cực kỳ sướng tai.
Đầu Ngô Vĩ Khang như bị lệch sang một bên, đưa tay bụm mặt lại, đầu óc ong ong.
Mọi người ở đó thấy cảnh này, càng thêm ngơ ra, không hiểu nổi.
Anh ấy vậy mà lại dám đánh cậu Ngô một bạt tai!
Dương Ninh Văn và Đường Ngọc Dao sợ hãi hoảng hốt che miệng lại, ánh mắt nhìn Trần Hoàng Thiên chất đầy khiếp sợ cùng chấn động.
Cái tên này điên rồi!
Người ta cũng khách sáo gọi anh ta là anh Trần như vậy rồi, làm sao anh ta lại còn đánh người ta nữa?
"Vừa rồi cậu đã làm cho vợ tôi sợ rồi, có biết không?" Trần Hoàng Thiên lạnh lùng quát lớn với Ngô Vĩ Khang.
Chu Tử Hào nghe xong, phủi đất đứng lên, xông tới Trần Hoàng Thiên quát: "Con mẹ nó mày điên rồi! Cậu Ngô nhận lầm người cũng đã gọi mày bằng hai chữ anh Trần rồi, mày còn tưởng rằng mày thật sự giỏi giang đến độ không cần biết trời cao đất giày nữa, ngay cả cậu Ngô cũng dám đánh, tao hỏi mày, có phải mày muốn chết rồi không?"
Lời này vừa được thốt ra, trái tim Dương Ninh Văn lập tức như muốn vọt lên cổ họng.
Cô cũng cảm thấy chắc chắn Ngô Vĩ Khang là nhận lầm người. Một người con rể vô dụng ai nấy đều đòi đánh làm sao có thể được một cậu ấm nhà cực kỳ giàu gọi bằng anh?
Nhưng không ngờ, Ngô Vĩ Khang lấy lại tinh thần, liền giơ chân đạp cho Chu Tử Hào một cái lăn ra đất, dữ tợn quát anh ta: "Mày muốn chết sao, dám nói với anh Trần như vậy. Con mẹ nó chứ, ông đây đạp chết mày!"
Anh ta hung tợn đạp cho Chu Tử Hào mấy cái, sau đó cười hì hì, xông tới trước mặt Trần Hoàng Thiên cùng Dương Ninh Văn cúi đầu khom lưng nói: "Xin lỗi anh Trần! Xin lỗi chị dâu! Là do em đường đột, không suy nghĩ, xin anh Trần và chị dâu tha thứ!"
Dứt lời, anh ta cúi người thật sâu, đầu cũng không dám ngẩng đầu lên nữa.
Dương Ninh Văn cũng đang há miệng to, đầy sững sờ, chỉ cảm thấy nghi ngờ cuộc đời quá.
Về phần mấy người Đường Ngọc Dao, Chu Tử Hào, Chu Thành, tất cả cũng đều ngây ra như phỗng, sợ hãi muốn chết!
Đây là con rể vô dụng trong truyền thuyết sao?
Đây rỡ ràng chính là một vị quan to chức lớn đó!
"Đứng lên đi."Trần Hoàng Thiên thản nhiên nói: "Lần sau chớ có làm như vậy nữa."
"Về sau em chắc chắn sẽ mở to mắt ra mà nhìn, ở những nơi nào có anh Trần, em cam đoan sẽ cụp đuôi làm người." Ngô Vĩ Khang trịnh trọng quả quyết nói, sau đó mới dám đứng thẳng dậy.
Sau đó anh ta xoay người, quát: "Mấy người còn ngơ ra đó làm gì, mau chào hỏi anh Trần cho tao!"
"Vâng vâng vâng."
Một đám thanh niên nam nữ theo cậu Kiệt đều tỉnh hồn ra, giống như lễ tân nhìn thấy khách quý vậy, đều cung kính cúi người xuống, đồng loạt nói một câu:
"Anh Trần."
"Ông trời ơi..! Ninh Vân, chồng cậu cũng quá có mặt mũi đi chứ!"Đường Ngọc Dao rốt cục không nhịn được kinh ngạc thốt lên.
Dương Ninh Văn cũng kinh ngạc không ít hơn cô ấy chút nào, nhưng trong lòng cô càng nghi ngờ nhiều hơn.
"Chẳng lẽ trước khi Trần Hoàng Thiên đến ở rể nhà mình, đã từng lăn lộn ở thế giới ngầm?" Cô lại nhìn kỹ Trần Hoàng Thiên lần nữa, thầm nghĩ trong lòng.
Cô cảm thấy khả năng này rất lớn, bởi vì cô từng nghe bố cô nhắc tới, Trần Hoàng Thiên được bố cô cứu ở ngoài đường về, lúc ấy đã bị người ta cắt đứt gân tay cùng gân chân.
Bởi vậy cô càng thêm chắc chắn rằng, Trần Hoàng Thiên đã từng lăn lộn trong thế giới ngầm, sau đó bị người ta báo thù.
Nghĩ như vậy, trong lòng cô lại tích tụ thêm phiền muộn.
Cái người này có khi nào còn có tiền án không nữa?
"Xem ra có thời gian mình phải đi cục điều tra anh ta một chút, xem thử có ghi chép nào về tiền án của anh ta không, nếu như có mấy tội giết người cưỡng dâm các kiểu nhất định phải ly hôn!" Trong lòng cô cực kỳ quả quyết.
Lúc này Ngô Vĩ Khang mới lên tiếng gọi phục vụ: "Phục vụ, đưa lên cho tôi mười bình rượu ngon nhất, tôi phải tiếp đãi anh Trần và chị dâu thật tốt!"
Rất nhanh sau đó, nữ quản lý của quầy rượu, tự mình dẫn theo mấy nhân viên phục vụ bưng rượu tới.
"Quản lý Lâm, gửi lại không thiếu một đồng nào tiền đã nhận của bàn này, tính hết vào phần của tôi." Ngô Vĩ Khang dặn dò rất hào phóng.
"Được, cậu Ngô, vậy tôi sẽ bảo thu ngân sắp xếp gửi lại tiền cho bàn này." Quản lý Lâm mỉm cười gật đầu.
Dương Ninh Văn nghe xong, tinh thần lập tức vực dậy suy nghĩ.
Một tỷ bảy mà Trần Hoàng Thiên chi ra còn có thể được trả lại sao?
"Chờ một chút đã, trả về tài khoản của vợ tôi đi." Trần Hoàng Thiên gọi quản lý Lâm lại, nói với Dương Ninh Văn: "Vợ ơi, em đưa số thẻ của em cho cô ấy đi."
"Hả? Trả về tài khoản của em á, không ổn lắm đâu? Vẫn là anh giữ mà dùng đi." Dương Ninh Văn rất muốn, nhưng lại ngại ngùng không lấy.
Trần Hoàng Thiên mỉm cười: "Em là vợ anh, có gì đâu mà không tốt? Không phải em vẫn muốn có một chiếc Panamera thuộc về mình sao? Hai ngày nữa chúng ta đi mua ngay."
Cô quả thật rất muốn có được một chiếc Panamera thuộc về mình, mà một tỷ bảy này vừa khéo lại đủ tiền đặt cọc, nhưng cô bây giờ đã mất việc, mua cũng đổ xăng không nổi, cho nên vẫn không mua thì hơn.
Nhưng Ngô Vĩ Khang lại ghi nhớ chuyện này trong lòng.
"Ha ha!"
Ngô Vĩ Khang cười nói: "Tới tới tới, anh Trần và chị dâu, mời ngồi, em tự phạt ba ly trước để xin lỗi anh chị, không, em cạn một bình trước để xin lỗi!"
Dứt lời, anh ta bảo nhân viên phục vụ mở hết rượu ra, sau đó cầm một bình Lafite lên dốc cạn.
Không còn cách nào khác, vì để khiến cho Trần Hoàng Thiên vui, một lần nữa thành lập quan hệ hợp tác với tập đoàn Cửu Long, anh ta chỉ có thể liều mạng mà thôi.
Nếu không, lát nữa về nhà, anh ta chắc chắn sẽ bị bố già đánh cho què chân.
Rất nhanh sau đó, anh ta đã uống cạn một bình, Ngô Vĩ Khang ợ một cái, thiếu chút nữa phun hết ra, lúc này mới che miệng, nói với đám người Kiệt Thiếu: "Các cậu nhanh lại kính rượu anh Trần với chị dâu đi, tôi đi nhà vệ sinh một chút."
Nói xong, anh ta che miệng hớt hải vội vã rời đi, kết quả còn chưa tới nhà vệ sinh, đã phun ra đầy đất.
"Tới tới tới, anh Trần và chị dâu, em kính hai người, hai người cứ tùy ý."
Đám người Kiệt Thiếu bắt đầu mời rượu, hai người bị một đám cậu ấm nhà giàu vây quanh, trở thành ngôi sao bắt mắt nhất cả hội trường, rất nhiều người thất vậy đều đố kỵ muốn chết.
Rất nhanh, Dương Ninh Văn đã nhận được tin nhắn một tỷ bảy vào tài khoản mình, khiến cho cô vui vẻ đến nỗi cũng uống được nhiều hơn.
Cứ vậy, bọn họ uống đến mười hai giờ đêm, Dương Ninh Văn cuối cùng thì say khướt ngã xuống trên ghế sa lon.
Trần Hoàng Thiên dịu dàng ôm lấy cô, nói với Ngô Vĩ Khang: "Tổng giám đốc Phương ở trên lầu."
Ngô Vĩ Khang nghe vậy kích động đến nỗi nước mắt cũng sắp trào ra, lập tức lập tức ném chìa khoá xe Bentley cùng thẻ ngân hàng cho Nhất Dương, dặn dò rằng: "Lái Bentley của tôi, đưa anh Trần cùng chị dâu đi Hỉ Lai Đăng, mở phòng tổng thống cho anh Trần cùng chị dâu ngủ."
"Vâng, cậu Ngô!"
Nhất Dương tiếp nhận chìa khóa xe và thẻ ngân hàng, dùng tay ra hiệu mời hai người.
Trần Hoàng Thiên gọi Đường Ngọc Dao, ôm Dương Ninh Văn rời đi.
Rất nhanh, bọn họ liền đến khách sạn Hỉ Lai Đăng, ở đó đã mở một phòng tổng thống và một phòng thương vụ. Sau khi bảo Nhất Dương rời đi, ba người mới lên lầu.
Ôm Dương Ninh Văn vào phòng tổng thống, Trần Hoàng Thiên nói với Đường Ngọc Dao: "Cô cùng Ninh Vân ngủ ở đây, chăm sóc thật tốt cho cô ấy, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi, tôi đi sang phòng thương vụ ngủ."
Nói xong, anh đưa cho cô ấy số điện thoại di động.
Đường Ngọc Dao lập tức che miệng cười một tiếng: "Cô ấy là vợ của anh, tự anh đi mà chăm sóc cô ấy, tôi cũng không biết chăm sóc đâu."
Nói xong, cô ấy liền cướp lấy thẻ phòng của phòng thương vụ trong tay Trần Hoàng Thiên, bước nhanh ra khỏi phòng.
Trần Hoàng Thiên vội vàng kêu lên: "Cô đừng đi mà, cô muốn đi thì trước hết phải cởi quần áo của Ninh Vân ra trước đã, đắp chăn cho cô ấy rồi thì mới được đi."
"Cơ hội tốt như vậy anh không quý trọng, còn muốn gọi tôi, quả nhiên là đồ vô dụng, tự mà làm đi." Nói xong, cô ấy liền đóng sầm cửa lại.
"CMN!"
Trần Hoàng Thiên không nhịn được mà chửi tục một câu.
"Ngày mai Ninh Vân, biết được là tôi cởi, không nổi giận lên với tôi mới lạ đó."
Anh rất bất đắc dĩ, nhìn dáng vẻ xinh đẹp ngọc ngà của Dương Ninh Văn, đầu nghĩ nhưng tay lại không dám, mãi đến tận khi có đốt ba cây hương cũng cháy hết rồi, anh mới có dũng khí, ngồi ở mép giường, bắt đầu mở khóa áo ngực của Dương Ninh Văn.
Kết quả vừa mới mở ra, đầu anh như bị sung huyết trong nháy mắt, chỉ cảm thấy mình chảy nước mũi, dùng tay lau một cái, vậy mà lại là máu tươi.
"Mẹ nó, máu mũi cũng chảy ra rồi!"
Anh liền hấp tấp chạy vào phòng vệ sinh, một hồi lâu sau mới ra ngoài, dùng khăn giấy bịt ngay lỗ mũi mình, mở một con mắt nhắm một con mắt, tiếp tục làm việc.
Mất trọn mười phút, anh mới cởi được áo sơ mi và quần jean của Dương Ninh Văn treo lên móc áo, sau đó lại chạy vào phòng vệ sinh, nửa giờ sau mới cầm khăn lông ướt ra, lau lau mặt cho Dương Ninh Văn.
Sau đó, anh kéo cái ghế ngồi canh ở bên cạnh giường, dùng điện thoại của Dương Ninh Văn, gửi một tin nhắn Zalo, nói là đang ở nhà của Đường Ngọc Dao, bảo bà đừng quá lo lắng.
Không biết qua bao lâu sau, anh mới mơ mơ màng màng nằm bò ra trên trường mà ngủ quên mất.
...
Ngày hôm sau khi mặt trời đã lên cao, Dương Ninh Văn bị mắc tiểu quá mà tỉnh, vén chăn lên muốn đi vào phòng vệ sinh trong vô thức.
Kết quả vừa mới nhìn đã thấy Trần Hoàng Thiên ghé vào bên giường mà ngủ, còn mình thì chỉ mặc mỗi đồ lót. Ở đây dường như đang là khách sạn, nhớ lại tối hôm qua mình uống say, bị đưa đến khách sạn thuê phòng, sau đó anh ấy...
Nghĩ đến đoạn này, trong lòng cô bỗng nhiên căng thẳng.
Chỉ có điều rất nhanh cô đã gạt đi suy nghĩ kia, bởi vì thân thể của cô hiện tại không có gì khó chịu. Có thể xác định được anh không hề thừa dịp cô không tỉnh táo mà làm gì cô.
Nhưng về phần anh có làm loạn gì hay không, cô hoàn toàn không thể xác định được.
Thế là sau khi cô mặc xong quần áo vào, đi vệ sinh xong, ra ngoài, mới đánh thức Trần Hoàng Thiên dậy.
"Ninh Vân, em tỉnh rồi." Trần Hoàng Thiên day day đôi mắt đỏ kè của mình, nói.
Dương Ninh Văn nhàn nhạt hỏi: "Tối hôm qua là anh giúp tôi cởi quần áo đúng không?"
"Ặc...Là Ngọc Dao." Trần Hoàng Thiên nói dối, anh sợ Dương Ninh Văn nổi giận với anh.
Nhưng không ngờ, Dương Ninh Văn trừng mắt liếc anh một cái: "Thật là đồ bỏ đi, chuyện này mà còn phải nhờ Ngọc Dao giúp đỡ, nếu như để người khác biết được, không phải tôi sẽ bị người ta cười cho thối mặt sao."
Trần Hoàng Thiên lập tức im lặng, chỉ cảm thấy mình không hiểu nổi suy nghĩ của phụ nữ nữa.
" Điện thoại di động của tôi đâu?" Dương Ninh Văn lục tung giường lên.
"Ở chỗ anh."
"Đưa cho tôi."
"Không đưa."
Sắc mặt Dương Ninh Văn lạnh lẽo: "Anh muốn làm cái gì?"
"Hôm nay em không thể mở máy lên được." Trần Hoàng Thiên nói rất chân thành.
"Sợ tôi mà mở máy lên sẽ bị định vị, sau đó bị cảnh sát bắt giữ?" Dương Ninh Văn giận quá mà cười lên: "Vậy lúc anh hại tôi sao không nghĩ tới hậu quả lúc này đi?"
"Ninh Vân, tin tưởng anh, anh có hại ai đi nữa cũng sẽ không hại em." Vẻ mặt Trần Hoàng Thiên rất chân thành: "Đã kết hôn ba năm qua, anh chưa từng yêu cầu em làm bất cứ chuyện gì, chỉ hy vọng hôm nay em có thể nghe lời anh một lần, cứ ở yên đây đừng đi đâu hết, để cho người hàm oan hãm hại chúng ta trả giá một chút."
"Ý của anh là thẻ vàng là thật, hôm nay chủ tịch ngân hàng Lư sẽ gọi tôi tới để cho vay, ông nội của tôi sẽ không liên lạc được với tôi, sẽ vội vội vàng vàng đi tìm tôi khắp nơi?" Dương Ninh Văn hỏi.
"Đúng vậy."Trần Hoàng Thiên gật đầu.
"Vậy tôi càng không thể nào ở lại đây, bất kể thẻ vàng là thật hay giả, tôi cũng chắc chắn phải trở về dối mặt với tất cả, đưa điện thoại đây cho tôi!" Thái độ của Dương Ninh Văn kiên định lạ thường.
Trần Hoàng Thiên không đưa điện thoại lại cho cô, mà lại móc ra hóa đơn thanh toán hai bình Lafite, cùng với hóa đơn check-in phòng tổng thống, nói: "Hai tờ hóa đơn này, cộng lại mất hơn hai tỷ tư, lát nữa anh và em lại phải trả thêm một số hóa đơn khác nữa, nếu như em mong muốn Dương Chí Văn thanh toán số tiền này, vậy thì em hãy nghe anh, cứ ở lại đây, ngày mai em sẽ có thể bắt anh ta thanh toán tiền đền bù, lấy tiền đó mà đi mua Panamera.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lại ở chỗ Trần Hoàng Thiên, có ngờ vực, có khó hiểu, có kinh ngạc, cũng có kinh hoàng.
Đặc biệt là những người hiểu rõ Trần Hoàng Thiên như Chu Tử Hào, Chu Thành, Dương Ninh Văn, Đường Ngọc Dao, giờ khắc này trong mắt tất cả bọn họ đều là vẻ không dám tin tưởng vào những gì đang xảy ra.
Cậu Ngô ngông cuồng tự cao tự đại, nhìn thấy Trần Hoàng Thiên vậy mà lại giống như đàn em gặp đại ca, còn gọi Trần Hoàng Thiên là anh Trần?
Trời ạ! Chuyện này là thật hay giả vậy?
Bọn họ cũng không dám tin tưởng vào những gì mà mắt và tai của mình cảm nhận được.
Nhưng chuyện tiếp theo sau đó, càng khiến cho ánh mắt mọi người bùng nổ.
Chỉ thấy sắc mặt Trần Hoàng Thiên u ám, đưa tay tát một cái thật mạnh trên mặt Ngô Vĩ Khang.
Bạch!
Tiếng động như sấm nổ, lại cực kỳ sướng tai.
Đầu Ngô Vĩ Khang như bị lệch sang một bên, đưa tay bụm mặt lại, đầu óc ong ong.
Mọi người ở đó thấy cảnh này, càng thêm ngơ ra, không hiểu nổi.
Anh ấy vậy mà lại dám đánh cậu Ngô một bạt tai!
Dương Ninh Văn và Đường Ngọc Dao sợ hãi hoảng hốt che miệng lại, ánh mắt nhìn Trần Hoàng Thiên chất đầy khiếp sợ cùng chấn động.
Cái tên này điên rồi!
Người ta cũng khách sáo gọi anh ta là anh Trần như vậy rồi, làm sao anh ta lại còn đánh người ta nữa?
"Vừa rồi cậu đã làm cho vợ tôi sợ rồi, có biết không?" Trần Hoàng Thiên lạnh lùng quát lớn với Ngô Vĩ Khang.
Chu Tử Hào nghe xong, phủi đất đứng lên, xông tới Trần Hoàng Thiên quát: "Con mẹ nó mày điên rồi! Cậu Ngô nhận lầm người cũng đã gọi mày bằng hai chữ anh Trần rồi, mày còn tưởng rằng mày thật sự giỏi giang đến độ không cần biết trời cao đất giày nữa, ngay cả cậu Ngô cũng dám đánh, tao hỏi mày, có phải mày muốn chết rồi không?"
Lời này vừa được thốt ra, trái tim Dương Ninh Văn lập tức như muốn vọt lên cổ họng.
Cô cũng cảm thấy chắc chắn Ngô Vĩ Khang là nhận lầm người. Một người con rể vô dụng ai nấy đều đòi đánh làm sao có thể được một cậu ấm nhà cực kỳ giàu gọi bằng anh?
Nhưng không ngờ, Ngô Vĩ Khang lấy lại tinh thần, liền giơ chân đạp cho Chu Tử Hào một cái lăn ra đất, dữ tợn quát anh ta: "Mày muốn chết sao, dám nói với anh Trần như vậy. Con mẹ nó chứ, ông đây đạp chết mày!"
Anh ta hung tợn đạp cho Chu Tử Hào mấy cái, sau đó cười hì hì, xông tới trước mặt Trần Hoàng Thiên cùng Dương Ninh Văn cúi đầu khom lưng nói: "Xin lỗi anh Trần! Xin lỗi chị dâu! Là do em đường đột, không suy nghĩ, xin anh Trần và chị dâu tha thứ!"
Dứt lời, anh ta cúi người thật sâu, đầu cũng không dám ngẩng đầu lên nữa.
Dương Ninh Văn cũng đang há miệng to, đầy sững sờ, chỉ cảm thấy nghi ngờ cuộc đời quá.
Về phần mấy người Đường Ngọc Dao, Chu Tử Hào, Chu Thành, tất cả cũng đều ngây ra như phỗng, sợ hãi muốn chết!
Đây là con rể vô dụng trong truyền thuyết sao?
Đây rỡ ràng chính là một vị quan to chức lớn đó!
"Đứng lên đi."Trần Hoàng Thiên thản nhiên nói: "Lần sau chớ có làm như vậy nữa."
"Về sau em chắc chắn sẽ mở to mắt ra mà nhìn, ở những nơi nào có anh Trần, em cam đoan sẽ cụp đuôi làm người." Ngô Vĩ Khang trịnh trọng quả quyết nói, sau đó mới dám đứng thẳng dậy.
Sau đó anh ta xoay người, quát: "Mấy người còn ngơ ra đó làm gì, mau chào hỏi anh Trần cho tao!"
"Vâng vâng vâng."
Một đám thanh niên nam nữ theo cậu Kiệt đều tỉnh hồn ra, giống như lễ tân nhìn thấy khách quý vậy, đều cung kính cúi người xuống, đồng loạt nói một câu:
"Anh Trần."
"Ông trời ơi..! Ninh Vân, chồng cậu cũng quá có mặt mũi đi chứ!"Đường Ngọc Dao rốt cục không nhịn được kinh ngạc thốt lên.
Dương Ninh Văn cũng kinh ngạc không ít hơn cô ấy chút nào, nhưng trong lòng cô càng nghi ngờ nhiều hơn.
"Chẳng lẽ trước khi Trần Hoàng Thiên đến ở rể nhà mình, đã từng lăn lộn ở thế giới ngầm?" Cô lại nhìn kỹ Trần Hoàng Thiên lần nữa, thầm nghĩ trong lòng.
Cô cảm thấy khả năng này rất lớn, bởi vì cô từng nghe bố cô nhắc tới, Trần Hoàng Thiên được bố cô cứu ở ngoài đường về, lúc ấy đã bị người ta cắt đứt gân tay cùng gân chân.
Bởi vậy cô càng thêm chắc chắn rằng, Trần Hoàng Thiên đã từng lăn lộn trong thế giới ngầm, sau đó bị người ta báo thù.
Nghĩ như vậy, trong lòng cô lại tích tụ thêm phiền muộn.
Cái người này có khi nào còn có tiền án không nữa?
"Xem ra có thời gian mình phải đi cục điều tra anh ta một chút, xem thử có ghi chép nào về tiền án của anh ta không, nếu như có mấy tội giết người cưỡng dâm các kiểu nhất định phải ly hôn!" Trong lòng cô cực kỳ quả quyết.
Lúc này Ngô Vĩ Khang mới lên tiếng gọi phục vụ: "Phục vụ, đưa lên cho tôi mười bình rượu ngon nhất, tôi phải tiếp đãi anh Trần và chị dâu thật tốt!"
Rất nhanh sau đó, nữ quản lý của quầy rượu, tự mình dẫn theo mấy nhân viên phục vụ bưng rượu tới.
"Quản lý Lâm, gửi lại không thiếu một đồng nào tiền đã nhận của bàn này, tính hết vào phần của tôi." Ngô Vĩ Khang dặn dò rất hào phóng.
"Được, cậu Ngô, vậy tôi sẽ bảo thu ngân sắp xếp gửi lại tiền cho bàn này." Quản lý Lâm mỉm cười gật đầu.
Dương Ninh Văn nghe xong, tinh thần lập tức vực dậy suy nghĩ.
Một tỷ bảy mà Trần Hoàng Thiên chi ra còn có thể được trả lại sao?
"Chờ một chút đã, trả về tài khoản của vợ tôi đi." Trần Hoàng Thiên gọi quản lý Lâm lại, nói với Dương Ninh Văn: "Vợ ơi, em đưa số thẻ của em cho cô ấy đi."
"Hả? Trả về tài khoản của em á, không ổn lắm đâu? Vẫn là anh giữ mà dùng đi." Dương Ninh Văn rất muốn, nhưng lại ngại ngùng không lấy.
Trần Hoàng Thiên mỉm cười: "Em là vợ anh, có gì đâu mà không tốt? Không phải em vẫn muốn có một chiếc Panamera thuộc về mình sao? Hai ngày nữa chúng ta đi mua ngay."
Cô quả thật rất muốn có được một chiếc Panamera thuộc về mình, mà một tỷ bảy này vừa khéo lại đủ tiền đặt cọc, nhưng cô bây giờ đã mất việc, mua cũng đổ xăng không nổi, cho nên vẫn không mua thì hơn.
Nhưng Ngô Vĩ Khang lại ghi nhớ chuyện này trong lòng.
"Ha ha!"
Ngô Vĩ Khang cười nói: "Tới tới tới, anh Trần và chị dâu, mời ngồi, em tự phạt ba ly trước để xin lỗi anh chị, không, em cạn một bình trước để xin lỗi!"
Dứt lời, anh ta bảo nhân viên phục vụ mở hết rượu ra, sau đó cầm một bình Lafite lên dốc cạn.
Không còn cách nào khác, vì để khiến cho Trần Hoàng Thiên vui, một lần nữa thành lập quan hệ hợp tác với tập đoàn Cửu Long, anh ta chỉ có thể liều mạng mà thôi.
Nếu không, lát nữa về nhà, anh ta chắc chắn sẽ bị bố già đánh cho què chân.
Rất nhanh sau đó, anh ta đã uống cạn một bình, Ngô Vĩ Khang ợ một cái, thiếu chút nữa phun hết ra, lúc này mới che miệng, nói với đám người Kiệt Thiếu: "Các cậu nhanh lại kính rượu anh Trần với chị dâu đi, tôi đi nhà vệ sinh một chút."
Nói xong, anh ta che miệng hớt hải vội vã rời đi, kết quả còn chưa tới nhà vệ sinh, đã phun ra đầy đất.
"Tới tới tới, anh Trần và chị dâu, em kính hai người, hai người cứ tùy ý."
Đám người Kiệt Thiếu bắt đầu mời rượu, hai người bị một đám cậu ấm nhà giàu vây quanh, trở thành ngôi sao bắt mắt nhất cả hội trường, rất nhiều người thất vậy đều đố kỵ muốn chết.
Rất nhanh, Dương Ninh Văn đã nhận được tin nhắn một tỷ bảy vào tài khoản mình, khiến cho cô vui vẻ đến nỗi cũng uống được nhiều hơn.
Cứ vậy, bọn họ uống đến mười hai giờ đêm, Dương Ninh Văn cuối cùng thì say khướt ngã xuống trên ghế sa lon.
Trần Hoàng Thiên dịu dàng ôm lấy cô, nói với Ngô Vĩ Khang: "Tổng giám đốc Phương ở trên lầu."
Ngô Vĩ Khang nghe vậy kích động đến nỗi nước mắt cũng sắp trào ra, lập tức lập tức ném chìa khoá xe Bentley cùng thẻ ngân hàng cho Nhất Dương, dặn dò rằng: "Lái Bentley của tôi, đưa anh Trần cùng chị dâu đi Hỉ Lai Đăng, mở phòng tổng thống cho anh Trần cùng chị dâu ngủ."
"Vâng, cậu Ngô!"
Nhất Dương tiếp nhận chìa khóa xe và thẻ ngân hàng, dùng tay ra hiệu mời hai người.
Trần Hoàng Thiên gọi Đường Ngọc Dao, ôm Dương Ninh Văn rời đi.
Rất nhanh, bọn họ liền đến khách sạn Hỉ Lai Đăng, ở đó đã mở một phòng tổng thống và một phòng thương vụ. Sau khi bảo Nhất Dương rời đi, ba người mới lên lầu.
Ôm Dương Ninh Văn vào phòng tổng thống, Trần Hoàng Thiên nói với Đường Ngọc Dao: "Cô cùng Ninh Vân ngủ ở đây, chăm sóc thật tốt cho cô ấy, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi, tôi đi sang phòng thương vụ ngủ."
Nói xong, anh đưa cho cô ấy số điện thoại di động.
Đường Ngọc Dao lập tức che miệng cười một tiếng: "Cô ấy là vợ của anh, tự anh đi mà chăm sóc cô ấy, tôi cũng không biết chăm sóc đâu."
Nói xong, cô ấy liền cướp lấy thẻ phòng của phòng thương vụ trong tay Trần Hoàng Thiên, bước nhanh ra khỏi phòng.
Trần Hoàng Thiên vội vàng kêu lên: "Cô đừng đi mà, cô muốn đi thì trước hết phải cởi quần áo của Ninh Vân ra trước đã, đắp chăn cho cô ấy rồi thì mới được đi."
"Cơ hội tốt như vậy anh không quý trọng, còn muốn gọi tôi, quả nhiên là đồ vô dụng, tự mà làm đi." Nói xong, cô ấy liền đóng sầm cửa lại.
"CMN!"
Trần Hoàng Thiên không nhịn được mà chửi tục một câu.
"Ngày mai Ninh Vân, biết được là tôi cởi, không nổi giận lên với tôi mới lạ đó."
Anh rất bất đắc dĩ, nhìn dáng vẻ xinh đẹp ngọc ngà của Dương Ninh Văn, đầu nghĩ nhưng tay lại không dám, mãi đến tận khi có đốt ba cây hương cũng cháy hết rồi, anh mới có dũng khí, ngồi ở mép giường, bắt đầu mở khóa áo ngực của Dương Ninh Văn.
Kết quả vừa mới mở ra, đầu anh như bị sung huyết trong nháy mắt, chỉ cảm thấy mình chảy nước mũi, dùng tay lau một cái, vậy mà lại là máu tươi.
"Mẹ nó, máu mũi cũng chảy ra rồi!"
Anh liền hấp tấp chạy vào phòng vệ sinh, một hồi lâu sau mới ra ngoài, dùng khăn giấy bịt ngay lỗ mũi mình, mở một con mắt nhắm một con mắt, tiếp tục làm việc.
Mất trọn mười phút, anh mới cởi được áo sơ mi và quần jean của Dương Ninh Văn treo lên móc áo, sau đó lại chạy vào phòng vệ sinh, nửa giờ sau mới cầm khăn lông ướt ra, lau lau mặt cho Dương Ninh Văn.
Sau đó, anh kéo cái ghế ngồi canh ở bên cạnh giường, dùng điện thoại của Dương Ninh Văn, gửi một tin nhắn Zalo, nói là đang ở nhà của Đường Ngọc Dao, bảo bà đừng quá lo lắng.
Không biết qua bao lâu sau, anh mới mơ mơ màng màng nằm bò ra trên trường mà ngủ quên mất.
...
Ngày hôm sau khi mặt trời đã lên cao, Dương Ninh Văn bị mắc tiểu quá mà tỉnh, vén chăn lên muốn đi vào phòng vệ sinh trong vô thức.
Kết quả vừa mới nhìn đã thấy Trần Hoàng Thiên ghé vào bên giường mà ngủ, còn mình thì chỉ mặc mỗi đồ lót. Ở đây dường như đang là khách sạn, nhớ lại tối hôm qua mình uống say, bị đưa đến khách sạn thuê phòng, sau đó anh ấy...
Nghĩ đến đoạn này, trong lòng cô bỗng nhiên căng thẳng.
Chỉ có điều rất nhanh cô đã gạt đi suy nghĩ kia, bởi vì thân thể của cô hiện tại không có gì khó chịu. Có thể xác định được anh không hề thừa dịp cô không tỉnh táo mà làm gì cô.
Nhưng về phần anh có làm loạn gì hay không, cô hoàn toàn không thể xác định được.
Thế là sau khi cô mặc xong quần áo vào, đi vệ sinh xong, ra ngoài, mới đánh thức Trần Hoàng Thiên dậy.
"Ninh Vân, em tỉnh rồi." Trần Hoàng Thiên day day đôi mắt đỏ kè của mình, nói.
Dương Ninh Văn nhàn nhạt hỏi: "Tối hôm qua là anh giúp tôi cởi quần áo đúng không?"
"Ặc...Là Ngọc Dao." Trần Hoàng Thiên nói dối, anh sợ Dương Ninh Văn nổi giận với anh.
Nhưng không ngờ, Dương Ninh Văn trừng mắt liếc anh một cái: "Thật là đồ bỏ đi, chuyện này mà còn phải nhờ Ngọc Dao giúp đỡ, nếu như để người khác biết được, không phải tôi sẽ bị người ta cười cho thối mặt sao."
Trần Hoàng Thiên lập tức im lặng, chỉ cảm thấy mình không hiểu nổi suy nghĩ của phụ nữ nữa.
" Điện thoại di động của tôi đâu?" Dương Ninh Văn lục tung giường lên.
"Ở chỗ anh."
"Đưa cho tôi."
"Không đưa."
Sắc mặt Dương Ninh Văn lạnh lẽo: "Anh muốn làm cái gì?"
"Hôm nay em không thể mở máy lên được." Trần Hoàng Thiên nói rất chân thành.
"Sợ tôi mà mở máy lên sẽ bị định vị, sau đó bị cảnh sát bắt giữ?" Dương Ninh Văn giận quá mà cười lên: "Vậy lúc anh hại tôi sao không nghĩ tới hậu quả lúc này đi?"
"Ninh Vân, tin tưởng anh, anh có hại ai đi nữa cũng sẽ không hại em." Vẻ mặt Trần Hoàng Thiên rất chân thành: "Đã kết hôn ba năm qua, anh chưa từng yêu cầu em làm bất cứ chuyện gì, chỉ hy vọng hôm nay em có thể nghe lời anh một lần, cứ ở yên đây đừng đi đâu hết, để cho người hàm oan hãm hại chúng ta trả giá một chút."
"Ý của anh là thẻ vàng là thật, hôm nay chủ tịch ngân hàng Lư sẽ gọi tôi tới để cho vay, ông nội của tôi sẽ không liên lạc được với tôi, sẽ vội vội vàng vàng đi tìm tôi khắp nơi?" Dương Ninh Văn hỏi.
"Đúng vậy."Trần Hoàng Thiên gật đầu.
"Vậy tôi càng không thể nào ở lại đây, bất kể thẻ vàng là thật hay giả, tôi cũng chắc chắn phải trở về dối mặt với tất cả, đưa điện thoại đây cho tôi!" Thái độ của Dương Ninh Văn kiên định lạ thường.
Trần Hoàng Thiên không đưa điện thoại lại cho cô, mà lại móc ra hóa đơn thanh toán hai bình Lafite, cùng với hóa đơn check-in phòng tổng thống, nói: "Hai tờ hóa đơn này, cộng lại mất hơn hai tỷ tư, lát nữa anh và em lại phải trả thêm một số hóa đơn khác nữa, nếu như em mong muốn Dương Chí Văn thanh toán số tiền này, vậy thì em hãy nghe anh, cứ ở lại đây, ngày mai em sẽ có thể bắt anh ta thanh toán tiền đền bù, lấy tiền đó mà đi mua Panamera.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.