Chương 1: Bắt ngờ xuyên không...
Miu Đen
28/11/2024
Dạ Vương Sở năm thứ 25.
Đêm Ngày 15 tháng 7 âm lịch .
Ánh trăng quỷ dị, gió thổi lành lạnh ,một không khí làm người sợ hãi phải nỗi một tầng da gà , tưởng tượng đến thế giới u linh.Vậy mà ở nơi nào đó
Kinh thành nơi phồn hoa nhộn nhịp, đèn hoa giăng sáng cả một vùng. Người tới người lui như hội ,các gian hàng la liệt khắp trong cùng ngõ hẻm . Ồn ào với những tiếng rao , kêu la của người mua kẻ bán.
Chỉ có cuộc sống về đêm ở nơi đây mới chở nên nào nhiệt .Nơi đây cũng là nơi để các công tử tiểu thư , thế gia giao lưu vui chơi ...
Cũng lúc đó trong thanh lâu nỗi tiếng nhất kinh thành gọi là Dạ Nguyệt Lâu. Có cô nương tên Nguyệt Như,là tuyệt sắc giai nhân vẽ đẹp nghiêng nước nghiêng thành ,bán nghề không bán thân. Làm bao nam trai tráng hào kiệt , công tử thế gia người người thèm khát ,người người hâm mộ.
Tiếng nhạc du dương uyển chuyển như cướp đi hồn phách của người nghe.
Hôm nay cũng vì tiếng đàn này mà chật kín khắp các lối của thanh lâu.
Trên đài cao tấm sa mỏng được buông xuống . Phía sau là một nữ tử đang ngồi gảy đàn, nhìn từ bàn tay thon thả trắng noãn linh hoạt uyển chuyển, nhìn lên nữa tóc nàng đen dài mượt mà như thác, đầu được búi đơn giản và cài một cây trâm hoa mai . Da mặt trắng noãn , mày liễu cong cong, đôi mắt đen sáng như hồ ly , một sắc đẹp câu hồn người .
Nàng mang mạng tre mặt ,nên không ai thấy được đôi môi nàng bao nhiêu kiều diễm bao nhiêu ướt áp .
Những ngón tay nhẹ nhàng lướt trên dây đàn , bàn tay ngưng lại ,tiếng đàn kết.
Một trận pháo tay rầm rộ gọi tên nàng .
" Nguyệt Như...Nguyệt Như .
.....Nguyệt Như....."
Đúng người ngồi trên đài là tuyệt sắc giai nhân nỗi tiếng nhất Dạ Nguyệt Lâu ,Nguyệt Như.
Nguyệt Như nhíu mày, lộ vẻ chán ghét ngồi trên đài, mặt lạnh băng môi khẻ máy " ồn ào" không ai nghe thấy .
Khẽ mở đôi mắt ,mặt hơi ngước lên trên. Sau tấm sa nhìn lên trên lầu cao , thấy được sau tấm màng sa khách quý khẽ lay động như có người vừa thả xuống. Nguyệt Như môi nhếch khẽ, một lúc sau nàng đứng dậy ,thanh thoát bỏ vào trong.
Đứng trước cửa phòng, vừa nhắc tay lên để mở của thì có một nha hoàn ,chạy đến bên cạnh gọi nàng.
" Nguyệt Như cô nương" .
.."đợi đã ."
Dừng lại động tác mở cửa của mình mặt lạnh nhìn qua .
Nha hoàn đến trước mặt nàng, ngước lên nhìn. Người nàng mảnh mai, dáng người nàng lại rất cao .Vì thế nha hoàn chuẩn bị mở miệng ,đã bị khí tức của nàng làm cho sợ hãi.
Lại ngước nhìn thêm lần nữa, thấy được sự thiếu kiện nhẫn trên mặt nàng, vội vàng cúi đầu xuống rồi nói.
"...Từ Hoài công tử muốn gặp người .Đang đợi người ở lầu Vĩnh Nguyệt ."
Không hiểu sao, vừa nghe nói đến tên Từ Hoài , khí tức trên người nàng giảm bớt, trên môi còn khẽ mỉm cười.
Nha hoàn len lén ngược lên nhìn nàng, không hiểu vì sao bất ngờ đỏ mắt chạy đi.
"...."
Nàng xoay người ,ngước nhìn ánh trăng hôm nay có phần âm u quỷ dị.
Khẽ nhíu mày. Được một lúc nàng thở dài, đưa tay lên ngực .
" Giá như, được sống với chính mình thì hay biết mấy ".
Lời than thở của nàng như mang một nỗi buồn man mát, khó nói. Nàng cúi đầu thả tay xuống, thở dài một lần nữa như một người bất lực.
Nàng liếc nhìn về phía ánh trăng, rồi xoay người rồi đi.
Mây đen che khuất ánh trăng, một luồng gió lạnh bất ngờ thôi qua.
Lầu Vĩnh Nguyệt.
Trên lầu có hai người đang ngồi ,im lặng ngước nhìn ánh trăng.
Nói là ngắm trăng nhưng cảnh, không vào trong mắt. Vi mỗi người ,đều mang một mối tấm sự riêng.Người nhìn tôi đau buồn, tôi nhìn người một mảnh thê lương.
Gió thổi đêm nay thật lạnh, cái lạnh làm tâm con người khẽ động lại muốn đóng băng.
.....
Nàng thì nhìn trăng, còn Từ Hoài nhìn nàng.
Từ Hoài hắn là con trai lớn trưởng của tể tướng. Có vẽ ngoài khôi ngô, anh tuấn, phong lưu lỗi lạc xưa nay, đang sầu não khó mở miệng với người đối diện.
Nàng là bạn hắn, cũng là người hắn thương. Nhưng tình cảm này, mỗi người đều phải chôn giấu .
Mang theo bi thương ,cùng say đắm nhìn nàng. Hắn nhìn gió thổi lay lay tóc nàng ,làm tâm hắn muốn cào cấu run lên.
Lưu luyến không muốn rời mắt, bàn tay hắn khẽ nằm chặt . Miệng khẽ máy, phá vỡ sự im lặng.
" Dạ Phong ...ta"
Nghe hắn gọi đến cái tên này, nàng quay mặt lại nhìn hắn chằm chằm. Trong mắt chất chứa bao nhiêu đâu khổ cùng tình cảm .
Tay nàng khẽ run, cầm chắc ly rượu trong tay ngửa đầu lên uống cạn. Mắt vẫn hướng về phía Hắn, khẽ đặt ly rượu xuống bàn.
"Ta biết "
Kinh ngạc, hắn bất ngờ vươn người tới, cầm tay nàng. Nàng muốn rút tay lại ,nhưng hắn cầm quá chật.
" Ngươi ..!."
Đang muốn mở miệng nói chuyện, chợt thấy đầu hơi choáng váng. Nàng nhìn hắn như không thể tin.Lấy tay đỡ đầu, thì bất ngờ ngã lăn ra sàn.
Thấy nàng nhìn hắn ,hắn cũng khôn biết chuyện gì. Hoảng loạn rời khỏi ghế đỡ lấy nàng.
" Dạ Phong. ..Dạ Phong ..."
" Ngươi tỉnh ..." Hắn vỗ nhẹ lên mặt nàng mấy cái nhưng không thấy nàng, có dấu hiệu tỉnh lại.
Bất ngờ dưới lầu ồn ào có tiếng nhiều người chạy lên.....
" Thả người ra cho ta".Giọng một nữ cất lên.
Đêm Ngày 15 tháng 7 âm lịch .
Ánh trăng quỷ dị, gió thổi lành lạnh ,một không khí làm người sợ hãi phải nỗi một tầng da gà , tưởng tượng đến thế giới u linh.Vậy mà ở nơi nào đó
Kinh thành nơi phồn hoa nhộn nhịp, đèn hoa giăng sáng cả một vùng. Người tới người lui như hội ,các gian hàng la liệt khắp trong cùng ngõ hẻm . Ồn ào với những tiếng rao , kêu la của người mua kẻ bán.
Chỉ có cuộc sống về đêm ở nơi đây mới chở nên nào nhiệt .Nơi đây cũng là nơi để các công tử tiểu thư , thế gia giao lưu vui chơi ...
Cũng lúc đó trong thanh lâu nỗi tiếng nhất kinh thành gọi là Dạ Nguyệt Lâu. Có cô nương tên Nguyệt Như,là tuyệt sắc giai nhân vẽ đẹp nghiêng nước nghiêng thành ,bán nghề không bán thân. Làm bao nam trai tráng hào kiệt , công tử thế gia người người thèm khát ,người người hâm mộ.
Tiếng nhạc du dương uyển chuyển như cướp đi hồn phách của người nghe.
Hôm nay cũng vì tiếng đàn này mà chật kín khắp các lối của thanh lâu.
Trên đài cao tấm sa mỏng được buông xuống . Phía sau là một nữ tử đang ngồi gảy đàn, nhìn từ bàn tay thon thả trắng noãn linh hoạt uyển chuyển, nhìn lên nữa tóc nàng đen dài mượt mà như thác, đầu được búi đơn giản và cài một cây trâm hoa mai . Da mặt trắng noãn , mày liễu cong cong, đôi mắt đen sáng như hồ ly , một sắc đẹp câu hồn người .
Nàng mang mạng tre mặt ,nên không ai thấy được đôi môi nàng bao nhiêu kiều diễm bao nhiêu ướt áp .
Những ngón tay nhẹ nhàng lướt trên dây đàn , bàn tay ngưng lại ,tiếng đàn kết.
Một trận pháo tay rầm rộ gọi tên nàng .
" Nguyệt Như...Nguyệt Như .
.....Nguyệt Như....."
Đúng người ngồi trên đài là tuyệt sắc giai nhân nỗi tiếng nhất Dạ Nguyệt Lâu ,Nguyệt Như.
Nguyệt Như nhíu mày, lộ vẻ chán ghét ngồi trên đài, mặt lạnh băng môi khẻ máy " ồn ào" không ai nghe thấy .
Khẽ mở đôi mắt ,mặt hơi ngước lên trên. Sau tấm sa nhìn lên trên lầu cao , thấy được sau tấm màng sa khách quý khẽ lay động như có người vừa thả xuống. Nguyệt Như môi nhếch khẽ, một lúc sau nàng đứng dậy ,thanh thoát bỏ vào trong.
Đứng trước cửa phòng, vừa nhắc tay lên để mở của thì có một nha hoàn ,chạy đến bên cạnh gọi nàng.
" Nguyệt Như cô nương" .
.."đợi đã ."
Dừng lại động tác mở cửa của mình mặt lạnh nhìn qua .
Nha hoàn đến trước mặt nàng, ngước lên nhìn. Người nàng mảnh mai, dáng người nàng lại rất cao .Vì thế nha hoàn chuẩn bị mở miệng ,đã bị khí tức của nàng làm cho sợ hãi.
Lại ngước nhìn thêm lần nữa, thấy được sự thiếu kiện nhẫn trên mặt nàng, vội vàng cúi đầu xuống rồi nói.
"...Từ Hoài công tử muốn gặp người .Đang đợi người ở lầu Vĩnh Nguyệt ."
Không hiểu sao, vừa nghe nói đến tên Từ Hoài , khí tức trên người nàng giảm bớt, trên môi còn khẽ mỉm cười.
Nha hoàn len lén ngược lên nhìn nàng, không hiểu vì sao bất ngờ đỏ mắt chạy đi.
"...."
Nàng xoay người ,ngước nhìn ánh trăng hôm nay có phần âm u quỷ dị.
Khẽ nhíu mày. Được một lúc nàng thở dài, đưa tay lên ngực .
" Giá như, được sống với chính mình thì hay biết mấy ".
Lời than thở của nàng như mang một nỗi buồn man mát, khó nói. Nàng cúi đầu thả tay xuống, thở dài một lần nữa như một người bất lực.
Nàng liếc nhìn về phía ánh trăng, rồi xoay người rồi đi.
Mây đen che khuất ánh trăng, một luồng gió lạnh bất ngờ thôi qua.
Lầu Vĩnh Nguyệt.
Trên lầu có hai người đang ngồi ,im lặng ngước nhìn ánh trăng.
Nói là ngắm trăng nhưng cảnh, không vào trong mắt. Vi mỗi người ,đều mang một mối tấm sự riêng.Người nhìn tôi đau buồn, tôi nhìn người một mảnh thê lương.
Gió thổi đêm nay thật lạnh, cái lạnh làm tâm con người khẽ động lại muốn đóng băng.
.....
Nàng thì nhìn trăng, còn Từ Hoài nhìn nàng.
Từ Hoài hắn là con trai lớn trưởng của tể tướng. Có vẽ ngoài khôi ngô, anh tuấn, phong lưu lỗi lạc xưa nay, đang sầu não khó mở miệng với người đối diện.
Nàng là bạn hắn, cũng là người hắn thương. Nhưng tình cảm này, mỗi người đều phải chôn giấu .
Mang theo bi thương ,cùng say đắm nhìn nàng. Hắn nhìn gió thổi lay lay tóc nàng ,làm tâm hắn muốn cào cấu run lên.
Lưu luyến không muốn rời mắt, bàn tay hắn khẽ nằm chặt . Miệng khẽ máy, phá vỡ sự im lặng.
" Dạ Phong ...ta"
Nghe hắn gọi đến cái tên này, nàng quay mặt lại nhìn hắn chằm chằm. Trong mắt chất chứa bao nhiêu đâu khổ cùng tình cảm .
Tay nàng khẽ run, cầm chắc ly rượu trong tay ngửa đầu lên uống cạn. Mắt vẫn hướng về phía Hắn, khẽ đặt ly rượu xuống bàn.
"Ta biết "
Kinh ngạc, hắn bất ngờ vươn người tới, cầm tay nàng. Nàng muốn rút tay lại ,nhưng hắn cầm quá chật.
" Ngươi ..!."
Đang muốn mở miệng nói chuyện, chợt thấy đầu hơi choáng váng. Nàng nhìn hắn như không thể tin.Lấy tay đỡ đầu, thì bất ngờ ngã lăn ra sàn.
Thấy nàng nhìn hắn ,hắn cũng khôn biết chuyện gì. Hoảng loạn rời khỏi ghế đỡ lấy nàng.
" Dạ Phong. ..Dạ Phong ..."
" Ngươi tỉnh ..." Hắn vỗ nhẹ lên mặt nàng mấy cái nhưng không thấy nàng, có dấu hiệu tỉnh lại.
Bất ngờ dưới lầu ồn ào có tiếng nhiều người chạy lên.....
" Thả người ra cho ta".Giọng một nữ cất lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.