Chương 3: Bị khùng....?
Miu Đen
28/11/2024
Bệnh viện.
Trong không gian yên tĩnh...
Thỉnh thoảng, một vài tiếng động phát ra và tiếng leng xeng của xe đẩy .Tuy nhiên, trong không gian đầy yên ắng này, mọi tiếng động đều được khuếch đại lên rất nhiều...
Một căn phòng bệnh ở cuối hành lang, đèn mở sáng trưng .Không gian bị bao trùm, bởi mùi thuốc sát trùng và mùi nước giặt tẩy vải vóc.
Người nằm trong đó tay và chán đã được băng bó cẩn thận .
Người đang nằm trên giường, chợt nhíu chặt chân mày. Đầu khẽ nhích, rồi bất ngờ mở to đôi mắt.
Giật mình tỉnh lại lần thứ hai ... Bởi chưa thích nghi được với ánh sáng, nên vội lấy tay phải che mắt, bất ngờ bị đau. Khuôn mặt nhăn nhó nhíu chặt.
" Uưm ..".
Chịu không được, khẽ rên một tiếng.
Vì không ý thức được tay phải của mình đang bị thương , nên đã cử động mạnh làm cho vết thương bị kéo ra .
Nhắm mắt thở mạnh một cái, đau đến mặt cũng muốn biến dạng.
Ổn định lại nhịp thở, từ từ mở lần nữa .
Lần này cô mới thấy trước mắt cô, một màu trắng xoá .Cô suy nghĩ chẳng lẻ mình đã chết, đây phải chăng là địa phủ âm ti.
Lại nghĩ cảm thấy không đúng.
" Chắc cũng phải được lên thiên đường chứ ".
" Không đúng "
Cô khẽ liếc cách tay, đã được băng bó của mình.
" Rất đau ".
Khẽ động cái tay trái không bị thương, chống người ngồi dậy. Cô quan sát kỹ căn phòng.
Một căn phòng nhỏ đóng kín, rất sạch sẽ. Có bốn cái giường rất nhỏ ,cả bốn cái đều được bọc một lớp vải trắng tinh .
Không biết phải do bị thương hay không, đầu cô bắt ngờ đau dữ dội.
Hai tay ôm đầu.
Một loạt ký ức ca lạ, cứ ào ào chạy vào đầu cô như tên bắn .
Cô nghĩ mình đã chết nhưng vỗ tình sống lại, ở một thế giới xa lạ.Ký ức của thân thể này không mất đi, mà vẫn tồn tại.
Đưa tay trái sờ lên đầu, dần dần tiếp thu mọi chuyện đang xảy ra với mình.
Cô khẽ nhắm mắt lại, từ từ tiếp nhận những ký ức nữa quen thuộc này.
Qua một lúc lâu sau cô khẽ mở mắt ra, miệng cười nhạt.
Lúc này.
Cánh cửa vốn đang được kín, được người từ bên ngoài kéo ra .
Cô nhìn lên và tự nhiên nhận ra, đây là mẹ của thân thể này và bây giờ là mẹ cô, người thân duy nhất của cô.
Bà một tay cầm túi và phích nước , một tay kia kéo cửa ra bước vào rồi xoay người đóng cửa lại đi vào.
Bà ngước lên thấy người nằm trên giường đã tỉnh và ngồi dậy, nhìn mình bước vào.
" Tỉnh rồi à?"
Không thấy trả lời. Bà nhìn thấy cô vẫn còn đang nhìn mình, hơi ngợ ra . Không quan tâm nữa bà xách túi đi vào, đặt chúng lên tủ đầu giường cá nhân của cô.
Đặt xong bà quay lại nhìn cô, vẫn thấy cô đang nhìn mình. Từ nhiên bà hoang mang hỏi.
" Sao không trả lời mẹ ? ".
Bà khom người xuống, tay đặt lên hai vai của cô.
" Mẹ "
" Nhẹ tay thôi mẹ làm con đau đấy " Bị đụng đau vai phải, cô khẽ co người né ra sau ,thuận miệng nói chuyện với bà rất tự nhiên.
Bà thấy cô đáp lại nên cũng yên tâm.
" Rất đau à !. Mẹ Xin lỗi ".
" Sao không nằm xuống " .
Bà định đỡ cô nằm xuống thì mắt nhìn xuống cuối giường ,đồ bệnh nhân được gấp gọn gàng " Để mẹ thay đồ cho con ".
Bà vừa đụng đến chiếc cúc áo phía trên, thì cô đưa tay trái nắm chặt lại .Bà giật mình nhìn cô, thấy cô cũng đang nhìn mình, bà bối rối cũng không biết nói sao.
Bà bỗng nhiên thở dài một hơi, rồi bỏ tay ra "Để mẹ dìu con vào trong thay ".
Bà viện lấy tay không bị thương của cô, thấy cô nhích người khẽ động ngầm đồng ý cho bà dìu đi.
Lúc này cô cũng động người chuẩn bị xuống giường, miệng đang mím khẽ rên một tiếng .
" Ổn không ?".
Bà dừng lại nhìn cô, thấy cô cũng gật đầu thì tiếp tục dìu tiếp.Chân không bị thương ngoài da nhưng cũng bị va đập rất mạnh nên cũng rất đau, chắc cũng đã bầm lên hết rồi...
Thấy cửa nhà vệ sinh đóng lại, bà quay lại giường định kéo lại ga chải .Vừa cúi người, cầm cái chăn lên.
" Á aaa ".
Một tiếng la lớn bất ngờ trong phòng vệ sinh, truyền ra. Bà giật mình bỏ chăn đang gấp, chạy nhanh hướng nhà vệ sinh lo lắng kêu vào. "Sao rồi ?
".Mở cửa cho mẹ " .
Bà vừa đập cửa ,vừa nói vào trong.
Bên trong vội trả lời lại "k..không sao."
Hơi lắp bắp.
" Thật sự không sao chứ". Bà chưa tin lắm không sao sao lại la, bà nghi ngờ hỏi lại .
Thấy cô trả lời như vậy, nghĩ cô không muốn nói nên không ép ."Có gì thì kêu mẹ ".
Bà thở dài quay ra.
Trong phòng vệ sinh người vừa mới la xong tâm, tình vẫn chưa ổn định lắm, rất không ổn.
Cúc áo đã được mở hết, tay trái đang níu chặt hai bên tà áo tay run run lên. Không phải sợ, mà có vẽ đang rất kích động .
Nhìn đối diện tấm gương trên tường, đang phản chiếu hình ảnh của cô bây giờ.
Một đầu tóc dài sơ rối bù xù, đuôi tóc còn bị cháy vàng. Khuôn mặt hốc hác làn da vàng sạm hơi đen, cô nghĩ có cần đến nổi vậy không.
Nhưng không sao cô cứu được. Việc bây giờ của cô lúc này là, khẽ cúi đầu nhìn xuống dưới hơi hồi hộp.
Bàn tay trái khẽ run từ từ buông lỏng vạt áo khẽ kéo xuống , xuất hiện bên trong là cái ¹áo nịt ngực màu đen.
Cô giật mình nhớ tới ký ức của thân thể này, chợt lắc đầu.
Tay trái khẽ sờ lên kéo áo ngực ." Sao chặt thế này?".
Lần này tay trực tiếp đặt lên ngực, cảm nhận được cảm giác mềm mại quá tuyệt. Lấy tay kéo cổ áo căng ra, tim bất ngờ đập liên hồi.
Mặt đang hướng về gương từ từ cúi xuống.
" Á.... "
Lần này tiếng la to hơn lần trước . Người ở ngoài nghe xong, giật mình muốn khụy xuống , chạy vội đến trước cửa đập mạnh liên hồi.
" Rầm ...rầm rầm ".
" Hữu Hữu mở cửa ra..."
" Mở cửa ra cho mẹ ...."
Không nghe thấy ai trả lời, bà vừa hốt hoảng tông cửa chạy ra ngoài tìm Bác sĩ.....
Một lúc sau .
Hai mẹ con ngồi đối mặt với nhau , mẹ nhìn con con nhìn mẹ .
Bà cũng không biết ở đây đang diễn ta chuyện gì với đứa con gái của bà , khi thấy nó không mở của bà lo lắng chạy đi tìm bác sĩ .
Ai ngờ về đến nơi, thấy nó bình yên quần áo đã thay chỉnh tề. Ngồi trên giường, mặt bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra .
Bác sĩ cũng không nói gì, cũng đến kiểm. Bác sĩ nhìn qua bảo không sao ,xong khi tiễn bác sĩ đi ông quay lại nói câu .
Còn bị mấy phòng bệnh phía đối diện, chửi ồn ào mất trật tự...Bà chỉ biết lặng lẽ cúi người, xin lỗi rồi xấu hổ đóng của quay vào phòng.
Bầy giờ vào phòng rồi bà ,hơi thấp thỏm cô. Cô cũng nhìn bà.
Bà nhìn cô đánh giá một lượt , thấy có gì đó sai. Vừa nãy không phải còn là oai oái la sao ?...mà bây giơ mặt mày lại có vẽ hớn hở thế kia .
Thế là bà mở miệng " Con ....??".
Vừa mới nói thế là cô lấy được đà, không khép được miệng phá ra cười .
"Ha ha ha..."
Lần này không phải la nữa mà là cười nghiêng cười ngã giống như phát điên.Bà mẹ giật mình lần hai, chạy thật nhanh ra ngoài.
Bây giơ là một người ngồi, một người đứng. Người đứng có vẽ hơi xa cái giường, chính là bà , đang nhìn đánh giá con mình lần nữa.
"Nay !".
Cảm thấy như con mình sắp điên điên khùng khùng lần nữa, bà nhanh miệng chặn trước.
"IM NGAY CHO MẸ ".
Đúng là cô đang muốn cười nhưng bị mẹ quát, thì im lặng mím môi phùng má.
Bà thấy vậy nghĩ .Ừm còn biết nghe lời.
Nhưng khi thấy khóe mắt với khóe môi khẽ nhếch lên của cô. Bà bất giác rùng mình quay mặt đi chỗ khác, nghĩ đúng là bị khùng...
Bà hồi xưa đi học cùng hay thích coi tiểu thuyết, ngôn tình này nọ tự nhiên trong đầu có một ý nghĩ . Nghĩ là nói, bà quay lại nhìn thẳng vào cô .
" Này ! ".
Thấy cô vẫn nhìn mình , bà tự nhiên hỏi một câu mà chính mình, còn tưởng mình bị khùng theo.
" Cô là ai ?".
" Cô có phải là con gái của tôi, không đấy".
Nghe được câu hỏi, tim cô như giật thót lên. Một cái tay dấu trong chăn ,khẽ nằm chặt lại giữ bình tĩnh, đáp trả lời .
" Mẹ thử nói xem ?".Cô nở một nụ cười rảnh mảnh, nhìn bà.
" Ôi ! trời ơi ".Bà mẹ chỉ biết ôm chán bất lực.
Bà nghĩ đi đêm nhiều, đúng tháng bảy gặp ma mà.
Trong không gian yên tĩnh...
Thỉnh thoảng, một vài tiếng động phát ra và tiếng leng xeng của xe đẩy .Tuy nhiên, trong không gian đầy yên ắng này, mọi tiếng động đều được khuếch đại lên rất nhiều...
Một căn phòng bệnh ở cuối hành lang, đèn mở sáng trưng .Không gian bị bao trùm, bởi mùi thuốc sát trùng và mùi nước giặt tẩy vải vóc.
Người nằm trong đó tay và chán đã được băng bó cẩn thận .
Người đang nằm trên giường, chợt nhíu chặt chân mày. Đầu khẽ nhích, rồi bất ngờ mở to đôi mắt.
Giật mình tỉnh lại lần thứ hai ... Bởi chưa thích nghi được với ánh sáng, nên vội lấy tay phải che mắt, bất ngờ bị đau. Khuôn mặt nhăn nhó nhíu chặt.
" Uưm ..".
Chịu không được, khẽ rên một tiếng.
Vì không ý thức được tay phải của mình đang bị thương , nên đã cử động mạnh làm cho vết thương bị kéo ra .
Nhắm mắt thở mạnh một cái, đau đến mặt cũng muốn biến dạng.
Ổn định lại nhịp thở, từ từ mở lần nữa .
Lần này cô mới thấy trước mắt cô, một màu trắng xoá .Cô suy nghĩ chẳng lẻ mình đã chết, đây phải chăng là địa phủ âm ti.
Lại nghĩ cảm thấy không đúng.
" Chắc cũng phải được lên thiên đường chứ ".
" Không đúng "
Cô khẽ liếc cách tay, đã được băng bó của mình.
" Rất đau ".
Khẽ động cái tay trái không bị thương, chống người ngồi dậy. Cô quan sát kỹ căn phòng.
Một căn phòng nhỏ đóng kín, rất sạch sẽ. Có bốn cái giường rất nhỏ ,cả bốn cái đều được bọc một lớp vải trắng tinh .
Không biết phải do bị thương hay không, đầu cô bắt ngờ đau dữ dội.
Hai tay ôm đầu.
Một loạt ký ức ca lạ, cứ ào ào chạy vào đầu cô như tên bắn .
Cô nghĩ mình đã chết nhưng vỗ tình sống lại, ở một thế giới xa lạ.Ký ức của thân thể này không mất đi, mà vẫn tồn tại.
Đưa tay trái sờ lên đầu, dần dần tiếp thu mọi chuyện đang xảy ra với mình.
Cô khẽ nhắm mắt lại, từ từ tiếp nhận những ký ức nữa quen thuộc này.
Qua một lúc lâu sau cô khẽ mở mắt ra, miệng cười nhạt.
Lúc này.
Cánh cửa vốn đang được kín, được người từ bên ngoài kéo ra .
Cô nhìn lên và tự nhiên nhận ra, đây là mẹ của thân thể này và bây giờ là mẹ cô, người thân duy nhất của cô.
Bà một tay cầm túi và phích nước , một tay kia kéo cửa ra bước vào rồi xoay người đóng cửa lại đi vào.
Bà ngước lên thấy người nằm trên giường đã tỉnh và ngồi dậy, nhìn mình bước vào.
" Tỉnh rồi à?"
Không thấy trả lời. Bà nhìn thấy cô vẫn còn đang nhìn mình, hơi ngợ ra . Không quan tâm nữa bà xách túi đi vào, đặt chúng lên tủ đầu giường cá nhân của cô.
Đặt xong bà quay lại nhìn cô, vẫn thấy cô đang nhìn mình. Từ nhiên bà hoang mang hỏi.
" Sao không trả lời mẹ ? ".
Bà khom người xuống, tay đặt lên hai vai của cô.
" Mẹ "
" Nhẹ tay thôi mẹ làm con đau đấy " Bị đụng đau vai phải, cô khẽ co người né ra sau ,thuận miệng nói chuyện với bà rất tự nhiên.
Bà thấy cô đáp lại nên cũng yên tâm.
" Rất đau à !. Mẹ Xin lỗi ".
" Sao không nằm xuống " .
Bà định đỡ cô nằm xuống thì mắt nhìn xuống cuối giường ,đồ bệnh nhân được gấp gọn gàng " Để mẹ thay đồ cho con ".
Bà vừa đụng đến chiếc cúc áo phía trên, thì cô đưa tay trái nắm chặt lại .Bà giật mình nhìn cô, thấy cô cũng đang nhìn mình, bà bối rối cũng không biết nói sao.
Bà bỗng nhiên thở dài một hơi, rồi bỏ tay ra "Để mẹ dìu con vào trong thay ".
Bà viện lấy tay không bị thương của cô, thấy cô nhích người khẽ động ngầm đồng ý cho bà dìu đi.
Lúc này cô cũng động người chuẩn bị xuống giường, miệng đang mím khẽ rên một tiếng .
" Ổn không ?".
Bà dừng lại nhìn cô, thấy cô cũng gật đầu thì tiếp tục dìu tiếp.Chân không bị thương ngoài da nhưng cũng bị va đập rất mạnh nên cũng rất đau, chắc cũng đã bầm lên hết rồi...
Thấy cửa nhà vệ sinh đóng lại, bà quay lại giường định kéo lại ga chải .Vừa cúi người, cầm cái chăn lên.
" Á aaa ".
Một tiếng la lớn bất ngờ trong phòng vệ sinh, truyền ra. Bà giật mình bỏ chăn đang gấp, chạy nhanh hướng nhà vệ sinh lo lắng kêu vào. "Sao rồi ?
".Mở cửa cho mẹ " .
Bà vừa đập cửa ,vừa nói vào trong.
Bên trong vội trả lời lại "k..không sao."
Hơi lắp bắp.
" Thật sự không sao chứ". Bà chưa tin lắm không sao sao lại la, bà nghi ngờ hỏi lại .
Thấy cô trả lời như vậy, nghĩ cô không muốn nói nên không ép ."Có gì thì kêu mẹ ".
Bà thở dài quay ra.
Trong phòng vệ sinh người vừa mới la xong tâm, tình vẫn chưa ổn định lắm, rất không ổn.
Cúc áo đã được mở hết, tay trái đang níu chặt hai bên tà áo tay run run lên. Không phải sợ, mà có vẽ đang rất kích động .
Nhìn đối diện tấm gương trên tường, đang phản chiếu hình ảnh của cô bây giờ.
Một đầu tóc dài sơ rối bù xù, đuôi tóc còn bị cháy vàng. Khuôn mặt hốc hác làn da vàng sạm hơi đen, cô nghĩ có cần đến nổi vậy không.
Nhưng không sao cô cứu được. Việc bây giờ của cô lúc này là, khẽ cúi đầu nhìn xuống dưới hơi hồi hộp.
Bàn tay trái khẽ run từ từ buông lỏng vạt áo khẽ kéo xuống , xuất hiện bên trong là cái ¹áo nịt ngực màu đen.
Cô giật mình nhớ tới ký ức của thân thể này, chợt lắc đầu.
Tay trái khẽ sờ lên kéo áo ngực ." Sao chặt thế này?".
Lần này tay trực tiếp đặt lên ngực, cảm nhận được cảm giác mềm mại quá tuyệt. Lấy tay kéo cổ áo căng ra, tim bất ngờ đập liên hồi.
Mặt đang hướng về gương từ từ cúi xuống.
" Á.... "
Lần này tiếng la to hơn lần trước . Người ở ngoài nghe xong, giật mình muốn khụy xuống , chạy vội đến trước cửa đập mạnh liên hồi.
" Rầm ...rầm rầm ".
" Hữu Hữu mở cửa ra..."
" Mở cửa ra cho mẹ ...."
Không nghe thấy ai trả lời, bà vừa hốt hoảng tông cửa chạy ra ngoài tìm Bác sĩ.....
Một lúc sau .
Hai mẹ con ngồi đối mặt với nhau , mẹ nhìn con con nhìn mẹ .
Bà cũng không biết ở đây đang diễn ta chuyện gì với đứa con gái của bà , khi thấy nó không mở của bà lo lắng chạy đi tìm bác sĩ .
Ai ngờ về đến nơi, thấy nó bình yên quần áo đã thay chỉnh tề. Ngồi trên giường, mặt bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra .
Bác sĩ cũng không nói gì, cũng đến kiểm. Bác sĩ nhìn qua bảo không sao ,xong khi tiễn bác sĩ đi ông quay lại nói câu .
Còn bị mấy phòng bệnh phía đối diện, chửi ồn ào mất trật tự...Bà chỉ biết lặng lẽ cúi người, xin lỗi rồi xấu hổ đóng của quay vào phòng.
Bầy giờ vào phòng rồi bà ,hơi thấp thỏm cô. Cô cũng nhìn bà.
Bà nhìn cô đánh giá một lượt , thấy có gì đó sai. Vừa nãy không phải còn là oai oái la sao ?...mà bây giơ mặt mày lại có vẽ hớn hở thế kia .
Thế là bà mở miệng " Con ....??".
Vừa mới nói thế là cô lấy được đà, không khép được miệng phá ra cười .
"Ha ha ha..."
Lần này không phải la nữa mà là cười nghiêng cười ngã giống như phát điên.Bà mẹ giật mình lần hai, chạy thật nhanh ra ngoài.
Bây giơ là một người ngồi, một người đứng. Người đứng có vẽ hơi xa cái giường, chính là bà , đang nhìn đánh giá con mình lần nữa.
"Nay !".
Cảm thấy như con mình sắp điên điên khùng khùng lần nữa, bà nhanh miệng chặn trước.
"IM NGAY CHO MẸ ".
Đúng là cô đang muốn cười nhưng bị mẹ quát, thì im lặng mím môi phùng má.
Bà thấy vậy nghĩ .Ừm còn biết nghe lời.
Nhưng khi thấy khóe mắt với khóe môi khẽ nhếch lên của cô. Bà bất giác rùng mình quay mặt đi chỗ khác, nghĩ đúng là bị khùng...
Bà hồi xưa đi học cùng hay thích coi tiểu thuyết, ngôn tình này nọ tự nhiên trong đầu có một ý nghĩ . Nghĩ là nói, bà quay lại nhìn thẳng vào cô .
" Này ! ".
Thấy cô vẫn nhìn mình , bà tự nhiên hỏi một câu mà chính mình, còn tưởng mình bị khùng theo.
" Cô là ai ?".
" Cô có phải là con gái của tôi, không đấy".
Nghe được câu hỏi, tim cô như giật thót lên. Một cái tay dấu trong chăn ,khẽ nằm chặt lại giữ bình tĩnh, đáp trả lời .
" Mẹ thử nói xem ?".Cô nở một nụ cười rảnh mảnh, nhìn bà.
" Ôi ! trời ơi ".Bà mẹ chỉ biết ôm chán bất lực.
Bà nghĩ đi đêm nhiều, đúng tháng bảy gặp ma mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.