Chương 20: Võ quán Thục Gia
Miu Đen
28/11/2024
Võ Đường Gia Thục.
Bên ngoài sân nhà, tiếng tập võ của các võ sinh vẫn không ngừng reo lên.
" hêy...."
Còn bên trong văn phòng trên lầu, một số cảnh sát tập trung lấy lời khai về vụ bắt cóc.
Khi đã lấy lời khai xong, cô bước ra khỏi phòng.
Hữu Vi đứng dựa vào lang can nhìn xuống sân tập rộng lớn, trên tủ tường bao nhiêu là cúp và huy chươn, bằng khen đủ loại của các võ sinh thi đấu dành được, còn có rất nhiều ảnh chụp các võ sinh khi đi thi đấu.
Hồi nãy trong văn phòng cô cũng đã chú ý, Thục Quân là một trong số đó. Nghĩ vậy lòng cô không khỏi cảm khái ." Thì ra đây là nơi Thục Quân sống ".
Cô bất cười " Ha ha...Giờ thì cô đã biết, tại sao mỗi lần cô gặp người ta, đều bị đánh cho không kịp chạy chưa".
Cô nhìn xuống sân tập, cười nhạt.
" Thật khờ khạo".
...
Nghe thấy tiếng bước chân người đi đến. Cô quay đầu lại nhìn, ra là anh trai cậu nhóc tiểu Hiên.
Cô xoay người khẽ gật đầu với anh ta. Anh gật đầu nhẹ đáp trả, đi đến phía cô rồi dừng lại.
Anh ta nhìn thoáng qua cách cửa văn phòng, rồi quay lại nhìn cô.
" Đã lấy lời khai xong?".
" Đã xong".Cô vừa gật đầu một cái, vừa đáp .
Cô nhìn anh hỏi. " Thằng bé đã tỉnh?".
Vừa nhắc đến tiểu Hiên, mặt anh như thả lỏng được một chút ." Thằng bé vừa mới tỉnh, tinh thần cũng rất ổn ". Nói đến đây anh khẽ cười.
Cô cười khen ngợi. " Rất bản lĩnh".
Anh cười tỏ ra biết ơn rồi nhìn cô." Hôm nay, thật sự gia đình chúng tôi, rất biết ơn cô".
" Cũng may, có cô phát hiện kịp thời. Nếu không... Giờ này, chúng tôi cũng không biết tìm kiếm thằng bé nơi nào "
" Việc nên làm, anh quá dễ ý rồi ". Cô khách sáo nói.
" Cô quá khiêm tốn rồi " Anh nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt rồi nghĩ, tuy còn rất nhỏ nhưng rất biết đạo lý. Dù đã giúp đờ người khác nhưng không hề yêu cầu này nọ, thật là một cô gái tốt.
Nghĩ vậy, anh lấy danh thiếp riêng của mình từ trong túi áo ra.
Tươi cười đưa cho cô." Cô cầm lấy đi, sau này có chuyện gì cần tôi giúp đỡ thì liên lạc với tôi".
" Bất cứ lúc nào ". Anh nhấn mạnh.
Cô đưa tay nhận lấy, mắt nhìn vào trong danh thiếp hơi kinh ngạc, rất nhanh cô bình thường trở lại. Cô nhìn anh gật đầu rồi bỏ danh thiếp vào trong ba lô.
Xong cô nhìn anh hơi do dự, muốn nói nhưng lại thôi. Nhìn thấy thái độ của cô, anh hơi chau mày nhưng cũng không nhịn được hỏi.
" Cô có gì muốn nói với tôi, xin cô cứ nói ".
Nghe anh ta nói vậy, cô nhìn thẳng vào anh rồi nói thẳng. "Anh đang có bệnh ".
Mắt anh hơi biến đổi, mang theo sự kinh ngạc nhiên nhìn cô .
" Cô!...".
Cô không đáp, mà nhìn thẳng vào cặp mắt hơi sưng của anh.
Thấy cô cứ nhìn chằm chằm mình, anh khẽ run nhẹ một cái. Không được tự nhiên nói. " Không có ".
" Tôi rất là khỏe ".
Thấy vẻ căng thẳng không được tự nhiên của anh, cô càng khẳng định nghi ngờ của mình là đúng, nhưng cô không ép anh.
Cô gật đầu.
Thấy cô gật đầu, anh nghĩ chắc cô nhóc này cũng là đoán bừa, thầm thở nhẹ ra một cái nhìn cô. " Vậy không có việc gì nữa, tôi còn có việc nên xin đi trước ".
" Có gì cần tôi giúp đỡ, thì cứ liên lạc với tôi ".
" Được! ". Cô trả lời
Anh gật đầu " Vậy hẹn gặp lại ".
....
Anh ta đi rồi. Cô nhìn qua cánh cửa đang đóng, rồi xoay người bước xuống sân tập.
Cô nhìn về phía Thục Quân đang đứng chỉ huy tập luyện cho các võ sinh, liền thong thả đi đến.
Tiếng hô đầy vẽ khí thế, đều đều, vang lên.
" Một....hai..ba......"
Thấy cô đi xuống một số nam võ sinh đang tập, liền mất tập trung động tác loạng choạng. Người thì nhìn cô đến quên luôn động tác, có người vừa tập vừa quay nhìn cô...Cô thấy vậy, cười đáp lại bọn họ coi như là chào hỏi. Thấy cô nở nụ cười với họ, một vài người mặt bất giác đỏ lên.
Một tiếng hô to vang lên .
" Tập trung"
" Tập nghiêm túc ".
Thục Quân quát lớn nhưng nhìn bọn họ vẫn không thấy đổi, quả không có tiền đồ. Bất đắc dĩ nhìn người gây họa kia đang đi tới phía mình, còn đang tươi cười nhìn mình. Thầm nghĩ, dù sao cô cũng có ơn cứu anh họ nhỏ của cô, cô không thế cứ thế mà trốn tránh được.
Thế nên Thục Quân nhìn về nhóm võ sinh không còn ý chí tập luyện kia , ho to.
" Giải lao, mọi người từ tập".
" Yeah ".
" Hoan hô ". tiếng võ sinh.
Tất cả giải tán đội, một số người do dự nhìn về phía cô.
Thục Quân đi về phía cô, tuy lúc đầu cô ấy còn hơi e ngại phải gặp mặt cô nhưng khi gặp lại lần này, cô ấy lại không có cảm ghét bỏ muốn lẫn trốn như mọi khi. Cô ấy cảm giác Hữu Vi bây giờ rất khác xưa, thay đổi hoàn hảo thành một con người khác.
Hai người đứng đối diện nhau.
Thục Quân chăm chú nhìn cô, ánh mắt mang theo sự kinh ngạc không hề che dấu. Cô không những trở nên xinh đẹp đến kinh diễm, mà chiều cao nay còn cao hơn cô.
Trước đây, dù Hữu Vi đứng trước mặt, thì Thục Quân không hề cảm thấy mình bị khí thế của cô chèn ép. Nhưng mà này thì khác, cô như một người không thế dễ dàng bị khinh dược, mạo phạm.Trong mắt Thục Quân bây giờ, cô giống như một nữ vương, cao cao tại thượng, đối với người xung quanh, cô không hề cao ngạo hay khó gần mà ngược lại, Hữu Vi bây giờ nhìn rất hòa đồng và gần gũi với người xung quanh. Không phải như người trước kia, Thục Quân chỉ muốn tránh càng xa còn tốt.
Cô nhìn Thục Quân, cho cô một cái cười tươi tắn.
Thục Quân tuy không được tự nhiên, nhưng cũng cười đáp lại, nói ".Lâu không gặp cậu ".
" Cậu thay đổi quá lớn".
" Cậu không nói thì tôi cũng không nhận ra cậu là Hữu Vi đâu, cứ như là một người khác ". Hơi nhíu mày cô ấy lại suy nghĩ, tại sao chỉ trong vài tháng nghĩ hè ngắn ngửi như vây, mà Hữu Vi cô lại thay đổi đến kinh ngạc như vây.
" Cậu đi phẫu thuật à! ". Thục Quân mang suy luận của mình ra hỏi.
" Chắc do các bác sĩ, y tá trong bệnh viện chăm sóc tôi quá kỹ, nên mới nhanh chóng thay đổi như vây ".Cô cười nhạt, lại mượn danh nghĩa người khác ra làm cái cớ cho mình.
" Bác sĩ...!! ". Thục Quân nghi hoặc cùng khó hiểu.
Cô bật cười trả lời. " Cái đêm hôm liên hoan cuối năm, tôi bị tai nạn giao thông. Phải đưa vào ở trong đó mấy ngày, được mọi người trong bệnh viện quan tâm, về còn được mẹ bồi dưỡng thêm nên cũng trắng trẻo mập mạp ra".
Nghe cô nói, Thục Quân tin một phần. Ngoại hình thay đổi, nhưng con khí chất cùng tính cách con người làm sao nói thay đổi là thay đổi. Trừ phi, cô cố tỏ ra mình là người như vậy hoặc là di chứng do tai nạn. Nói đến bị thương, cô ấy liền chú ý lên đầu của cô.
Thấy Thục Quân nhìn lên trán mình, cô liền đưa tay lên trán xoa xoa nhẹ.
" Đầu bị chấn thương nhẹ, không ảnh hưởng gì nhiều, đã khỏi".
" Hình như sau khi bị thương ở đầu, tôi lại thấy mình thông minh hơn trước thì phải ".Cô còn vui vẻ nói đùa thêm một câu.
Thục Quân nghe xong bật cười ." Nói như cậu, thì ai cũng muốn đập đầu cho chấn thương ".
" Ha ha.."Cô cũng hùa cười theo .
Một lúc sau.
Cô nghiêm túc nhìn Thục Quân" Chuyện lúc trước, tôi hay làm phiền đến cậu".
" Cho tôi xin lỗi ".
Thục Quân bị cô xin lỗi thì hơi bất ngờ, kinh ngạc nhìn cô." Cậu ...".
Một lần nữa, cô cúi đầu một cái, chân thành nói lời xin lỗi. " Thật sự xin lỗi cậu "
Cô không muốn giải thích, hay nói gì nhiều thêm về chuyện này. Dù sao chuyện này cũng là chuyện của người trước kia, chuyện trước kia là quá khứ còn chuyện tiếp diễn sau này sẻ là của cô. Cô bây giờ, chỉ muốn thật lòng mình nói một câu xin lỗi với cô ấy thôi.
Thục Quân nhìn cô như thế, thầm thở nhẹ nhàng một cái như chút bỏ được một phần phiền não. Kéo nhẹ vành môi nhìn cô, nói một câu. " Thôi bỏ hết đi, tôi cũng không dư hơi để nó trong lòng".
" Cậu đã thành tâm xin lỗi tôi như vậy, tôi còn không bỏ qua cho cậu, thành ra tôi là người nhỏ mọn ".
Thục Quân cười rồi nhìn cô nói tiếp." Dù sao, cậu cũng là người có ơn cứu anh họ nhỏ của tôi".
"Tôi bỏ qua cho cậu".
Cô ngẫng đầu đứng thẳng dậy, nhìn cô ấy cười thật tươi. " Cảm ơn cậu "
Thục Quân nheo mắt nhìn cô, nở một nụ cười mà đã thấy chói mắt kia thế kia, liền mở miệng nói đùa." Bây giờ, cậu định lấy mỹ nhân kế quyến rũ tôi, đấy à !".
Biết Thục Quân nói đùa, nên cô hùa theo." Chắc là vậy ".
Hai người nhìn nhau cười...mọi chuyện trước kia như được hóa giải
Họ nhìn ra sân tập.
Các võ sinh lớn nhỏ, người nhỏ nhất chắc khoảng năm sáu tuổi, người lớn nhất thì khoảng hơn hai mươi. Đang chia từng nhóm nhỏ, giúp đỡ nhau tập luyện.
Thục Quân trong đầu như nghĩ gì đó, quay đầu nhìn cô thuận miệng nói. " Cậu có muốn thử không ".
Cô di chuyển ánh mắt, đang nhìn từ sân tập qua Thục Quân, nhìn thoáng qua dây lưng đai đen của cô, hơi nhíu mày nghĩ chắc cũng phải là đẳng ba.
Thục Quân theo ánh mắt cô nhìn xuống đai lưng của mình, hơi dừng một chút liền hiểu ra. Thục Quân liền nghĩ đến trước kia, mỗi lần thấy cô, mình đều đánh cô ấy đến bầm dập như thế nào.
Xong lời vừa nói ra, Thục Quân liền xua tay bỏ ý định. " Thôi bỏ đi ".
Vậy mà nghe xong, cô lại nhìn Thục Quân cười nhạt một cái. Thục Quân thấy cô như vậy, liền cho là mình nghĩ đúng ...
Hai người nói chuyện một lúc, Cô nhìn thời gian không còn sớm nữa, nên chào tạm biệt Thục Quân ra về.
Vừa đi được một lúc, cách cửa trên lầu được mở ra. Hoắc Tử Dương hai tay đút túi quần, thông thả đi ra ngoài. Mắt liếc xung quanh, tìm người nhưng không thấy nghĩ cô đã đi nên mặt khẽ đanh lại.
Thả tay khỏi túi quần, chạy nhanh xuống lầu, chạy thật nhanh ra cửa đi mất...
Bên ngoài sân nhà, tiếng tập võ của các võ sinh vẫn không ngừng reo lên.
" hêy...."
Còn bên trong văn phòng trên lầu, một số cảnh sát tập trung lấy lời khai về vụ bắt cóc.
Khi đã lấy lời khai xong, cô bước ra khỏi phòng.
Hữu Vi đứng dựa vào lang can nhìn xuống sân tập rộng lớn, trên tủ tường bao nhiêu là cúp và huy chươn, bằng khen đủ loại của các võ sinh thi đấu dành được, còn có rất nhiều ảnh chụp các võ sinh khi đi thi đấu.
Hồi nãy trong văn phòng cô cũng đã chú ý, Thục Quân là một trong số đó. Nghĩ vậy lòng cô không khỏi cảm khái ." Thì ra đây là nơi Thục Quân sống ".
Cô bất cười " Ha ha...Giờ thì cô đã biết, tại sao mỗi lần cô gặp người ta, đều bị đánh cho không kịp chạy chưa".
Cô nhìn xuống sân tập, cười nhạt.
" Thật khờ khạo".
...
Nghe thấy tiếng bước chân người đi đến. Cô quay đầu lại nhìn, ra là anh trai cậu nhóc tiểu Hiên.
Cô xoay người khẽ gật đầu với anh ta. Anh gật đầu nhẹ đáp trả, đi đến phía cô rồi dừng lại.
Anh ta nhìn thoáng qua cách cửa văn phòng, rồi quay lại nhìn cô.
" Đã lấy lời khai xong?".
" Đã xong".Cô vừa gật đầu một cái, vừa đáp .
Cô nhìn anh hỏi. " Thằng bé đã tỉnh?".
Vừa nhắc đến tiểu Hiên, mặt anh như thả lỏng được một chút ." Thằng bé vừa mới tỉnh, tinh thần cũng rất ổn ". Nói đến đây anh khẽ cười.
Cô cười khen ngợi. " Rất bản lĩnh".
Anh cười tỏ ra biết ơn rồi nhìn cô." Hôm nay, thật sự gia đình chúng tôi, rất biết ơn cô".
" Cũng may, có cô phát hiện kịp thời. Nếu không... Giờ này, chúng tôi cũng không biết tìm kiếm thằng bé nơi nào "
" Việc nên làm, anh quá dễ ý rồi ". Cô khách sáo nói.
" Cô quá khiêm tốn rồi " Anh nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt rồi nghĩ, tuy còn rất nhỏ nhưng rất biết đạo lý. Dù đã giúp đờ người khác nhưng không hề yêu cầu này nọ, thật là một cô gái tốt.
Nghĩ vậy, anh lấy danh thiếp riêng của mình từ trong túi áo ra.
Tươi cười đưa cho cô." Cô cầm lấy đi, sau này có chuyện gì cần tôi giúp đỡ thì liên lạc với tôi".
" Bất cứ lúc nào ". Anh nhấn mạnh.
Cô đưa tay nhận lấy, mắt nhìn vào trong danh thiếp hơi kinh ngạc, rất nhanh cô bình thường trở lại. Cô nhìn anh gật đầu rồi bỏ danh thiếp vào trong ba lô.
Xong cô nhìn anh hơi do dự, muốn nói nhưng lại thôi. Nhìn thấy thái độ của cô, anh hơi chau mày nhưng cũng không nhịn được hỏi.
" Cô có gì muốn nói với tôi, xin cô cứ nói ".
Nghe anh ta nói vậy, cô nhìn thẳng vào anh rồi nói thẳng. "Anh đang có bệnh ".
Mắt anh hơi biến đổi, mang theo sự kinh ngạc nhiên nhìn cô .
" Cô!...".
Cô không đáp, mà nhìn thẳng vào cặp mắt hơi sưng của anh.
Thấy cô cứ nhìn chằm chằm mình, anh khẽ run nhẹ một cái. Không được tự nhiên nói. " Không có ".
" Tôi rất là khỏe ".
Thấy vẻ căng thẳng không được tự nhiên của anh, cô càng khẳng định nghi ngờ của mình là đúng, nhưng cô không ép anh.
Cô gật đầu.
Thấy cô gật đầu, anh nghĩ chắc cô nhóc này cũng là đoán bừa, thầm thở nhẹ ra một cái nhìn cô. " Vậy không có việc gì nữa, tôi còn có việc nên xin đi trước ".
" Có gì cần tôi giúp đỡ, thì cứ liên lạc với tôi ".
" Được! ". Cô trả lời
Anh gật đầu " Vậy hẹn gặp lại ".
....
Anh ta đi rồi. Cô nhìn qua cánh cửa đang đóng, rồi xoay người bước xuống sân tập.
Cô nhìn về phía Thục Quân đang đứng chỉ huy tập luyện cho các võ sinh, liền thong thả đi đến.
Tiếng hô đầy vẽ khí thế, đều đều, vang lên.
" Một....hai..ba......"
Thấy cô đi xuống một số nam võ sinh đang tập, liền mất tập trung động tác loạng choạng. Người thì nhìn cô đến quên luôn động tác, có người vừa tập vừa quay nhìn cô...Cô thấy vậy, cười đáp lại bọn họ coi như là chào hỏi. Thấy cô nở nụ cười với họ, một vài người mặt bất giác đỏ lên.
Một tiếng hô to vang lên .
" Tập trung"
" Tập nghiêm túc ".
Thục Quân quát lớn nhưng nhìn bọn họ vẫn không thấy đổi, quả không có tiền đồ. Bất đắc dĩ nhìn người gây họa kia đang đi tới phía mình, còn đang tươi cười nhìn mình. Thầm nghĩ, dù sao cô cũng có ơn cứu anh họ nhỏ của cô, cô không thế cứ thế mà trốn tránh được.
Thế nên Thục Quân nhìn về nhóm võ sinh không còn ý chí tập luyện kia , ho to.
" Giải lao, mọi người từ tập".
" Yeah ".
" Hoan hô ". tiếng võ sinh.
Tất cả giải tán đội, một số người do dự nhìn về phía cô.
Thục Quân đi về phía cô, tuy lúc đầu cô ấy còn hơi e ngại phải gặp mặt cô nhưng khi gặp lại lần này, cô ấy lại không có cảm ghét bỏ muốn lẫn trốn như mọi khi. Cô ấy cảm giác Hữu Vi bây giờ rất khác xưa, thay đổi hoàn hảo thành một con người khác.
Hai người đứng đối diện nhau.
Thục Quân chăm chú nhìn cô, ánh mắt mang theo sự kinh ngạc không hề che dấu. Cô không những trở nên xinh đẹp đến kinh diễm, mà chiều cao nay còn cao hơn cô.
Trước đây, dù Hữu Vi đứng trước mặt, thì Thục Quân không hề cảm thấy mình bị khí thế của cô chèn ép. Nhưng mà này thì khác, cô như một người không thế dễ dàng bị khinh dược, mạo phạm.Trong mắt Thục Quân bây giờ, cô giống như một nữ vương, cao cao tại thượng, đối với người xung quanh, cô không hề cao ngạo hay khó gần mà ngược lại, Hữu Vi bây giờ nhìn rất hòa đồng và gần gũi với người xung quanh. Không phải như người trước kia, Thục Quân chỉ muốn tránh càng xa còn tốt.
Cô nhìn Thục Quân, cho cô một cái cười tươi tắn.
Thục Quân tuy không được tự nhiên, nhưng cũng cười đáp lại, nói ".Lâu không gặp cậu ".
" Cậu thay đổi quá lớn".
" Cậu không nói thì tôi cũng không nhận ra cậu là Hữu Vi đâu, cứ như là một người khác ". Hơi nhíu mày cô ấy lại suy nghĩ, tại sao chỉ trong vài tháng nghĩ hè ngắn ngửi như vây, mà Hữu Vi cô lại thay đổi đến kinh ngạc như vây.
" Cậu đi phẫu thuật à! ". Thục Quân mang suy luận của mình ra hỏi.
" Chắc do các bác sĩ, y tá trong bệnh viện chăm sóc tôi quá kỹ, nên mới nhanh chóng thay đổi như vây ".Cô cười nhạt, lại mượn danh nghĩa người khác ra làm cái cớ cho mình.
" Bác sĩ...!! ". Thục Quân nghi hoặc cùng khó hiểu.
Cô bật cười trả lời. " Cái đêm hôm liên hoan cuối năm, tôi bị tai nạn giao thông. Phải đưa vào ở trong đó mấy ngày, được mọi người trong bệnh viện quan tâm, về còn được mẹ bồi dưỡng thêm nên cũng trắng trẻo mập mạp ra".
Nghe cô nói, Thục Quân tin một phần. Ngoại hình thay đổi, nhưng con khí chất cùng tính cách con người làm sao nói thay đổi là thay đổi. Trừ phi, cô cố tỏ ra mình là người như vậy hoặc là di chứng do tai nạn. Nói đến bị thương, cô ấy liền chú ý lên đầu của cô.
Thấy Thục Quân nhìn lên trán mình, cô liền đưa tay lên trán xoa xoa nhẹ.
" Đầu bị chấn thương nhẹ, không ảnh hưởng gì nhiều, đã khỏi".
" Hình như sau khi bị thương ở đầu, tôi lại thấy mình thông minh hơn trước thì phải ".Cô còn vui vẻ nói đùa thêm một câu.
Thục Quân nghe xong bật cười ." Nói như cậu, thì ai cũng muốn đập đầu cho chấn thương ".
" Ha ha.."Cô cũng hùa cười theo .
Một lúc sau.
Cô nghiêm túc nhìn Thục Quân" Chuyện lúc trước, tôi hay làm phiền đến cậu".
" Cho tôi xin lỗi ".
Thục Quân bị cô xin lỗi thì hơi bất ngờ, kinh ngạc nhìn cô." Cậu ...".
Một lần nữa, cô cúi đầu một cái, chân thành nói lời xin lỗi. " Thật sự xin lỗi cậu "
Cô không muốn giải thích, hay nói gì nhiều thêm về chuyện này. Dù sao chuyện này cũng là chuyện của người trước kia, chuyện trước kia là quá khứ còn chuyện tiếp diễn sau này sẻ là của cô. Cô bây giờ, chỉ muốn thật lòng mình nói một câu xin lỗi với cô ấy thôi.
Thục Quân nhìn cô như thế, thầm thở nhẹ nhàng một cái như chút bỏ được một phần phiền não. Kéo nhẹ vành môi nhìn cô, nói một câu. " Thôi bỏ hết đi, tôi cũng không dư hơi để nó trong lòng".
" Cậu đã thành tâm xin lỗi tôi như vậy, tôi còn không bỏ qua cho cậu, thành ra tôi là người nhỏ mọn ".
Thục Quân cười rồi nhìn cô nói tiếp." Dù sao, cậu cũng là người có ơn cứu anh họ nhỏ của tôi".
"Tôi bỏ qua cho cậu".
Cô ngẫng đầu đứng thẳng dậy, nhìn cô ấy cười thật tươi. " Cảm ơn cậu "
Thục Quân nheo mắt nhìn cô, nở một nụ cười mà đã thấy chói mắt kia thế kia, liền mở miệng nói đùa." Bây giờ, cậu định lấy mỹ nhân kế quyến rũ tôi, đấy à !".
Biết Thục Quân nói đùa, nên cô hùa theo." Chắc là vậy ".
Hai người nhìn nhau cười...mọi chuyện trước kia như được hóa giải
Họ nhìn ra sân tập.
Các võ sinh lớn nhỏ, người nhỏ nhất chắc khoảng năm sáu tuổi, người lớn nhất thì khoảng hơn hai mươi. Đang chia từng nhóm nhỏ, giúp đỡ nhau tập luyện.
Thục Quân trong đầu như nghĩ gì đó, quay đầu nhìn cô thuận miệng nói. " Cậu có muốn thử không ".
Cô di chuyển ánh mắt, đang nhìn từ sân tập qua Thục Quân, nhìn thoáng qua dây lưng đai đen của cô, hơi nhíu mày nghĩ chắc cũng phải là đẳng ba.
Thục Quân theo ánh mắt cô nhìn xuống đai lưng của mình, hơi dừng một chút liền hiểu ra. Thục Quân liền nghĩ đến trước kia, mỗi lần thấy cô, mình đều đánh cô ấy đến bầm dập như thế nào.
Xong lời vừa nói ra, Thục Quân liền xua tay bỏ ý định. " Thôi bỏ đi ".
Vậy mà nghe xong, cô lại nhìn Thục Quân cười nhạt một cái. Thục Quân thấy cô như vậy, liền cho là mình nghĩ đúng ...
Hai người nói chuyện một lúc, Cô nhìn thời gian không còn sớm nữa, nên chào tạm biệt Thục Quân ra về.
Vừa đi được một lúc, cách cửa trên lầu được mở ra. Hoắc Tử Dương hai tay đút túi quần, thông thả đi ra ngoài. Mắt liếc xung quanh, tìm người nhưng không thấy nghĩ cô đã đi nên mặt khẽ đanh lại.
Thả tay khỏi túi quần, chạy nhanh xuống lầu, chạy thật nhanh ra cửa đi mất...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.