Cường Nữu Đích Qua Dã Điềm

Chương 1

Lê Hoa Yên Vũ

20/01/2017

CHƯƠNG 1

Cuối thu, gió cuốn lấy những chiếc lá khô tan hoang dưới tàng cây, thả bay tán loạn. Giữa cánh rừng rộng lớn, gió Bắc gào thét, lá vàng rơi lả tả

Đứng dậy nhìn sắc trời đã muốn tối đen, hắn lộ ra nụ cười hàm hậu, khuôn mặt anh tuấn chất phác bởi vì nụ cười này mà thêm tươi sáng. Một tay gánh bó củi, tay kia xách sọt lá cây, khe khẽ ngâm một điệu hát dân gian vui tươi, hắn nhanh chân trở về thôn, nghĩ đến biểu muội Lan Hoa Nhi nhất định đã chuẩn bị bánh bột ngô nóng hổi, nước miếng hắn chảy cả ra, năm nay mùa màng tốt, một mẫu thu hoạch được hơn mười cân lương thực, chứ không làm gì có bánh bột ngô mà ăn.

Thôn Tam Lí nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, tính ra cũng có một ngàn người, bốn phía đều là rừng xanh núi cao, tục ngữ nói sống dựa núi sẽ vững chắc, hơn nữa hiện giờ thiên hạ thái bình, quốc phú dân an, theo lí mà nói cuộc sống sẽ rất sung túc, thế nhưng dù thôn dân cần mẫn siêng năng làm việc, gạo cũng ít khi có mà ăn, tất cả đều bởi vì trong núi có một bọn thổ phỉ hung hãn.

Ai cũng không biết hang ổ bọn thổ phỉ đó chính xác ở đâu, chỉ nghe nói bọn chúng có đến mấy chục cái sào huyệt khổng lồ trải dài mấy trăm dặm núi rừng. Ở đây núi cao hoàng đế xa, tất cả đều do bọn thổ phỉ nắm quyền, mỗi nhà đều phải nộp đủ số những gì bọn chúng yêu cầu, tỷ như một năm phải cống bao nhiêu lương thực, bao nhiêu củi, bao nhiêu gà vịt vân vân, ngày hai mươi mỗi tháng đều phải đem mấy thứ được yêu cầu xuống núi để bọn thổ phỉ tới lấy. Nhà nhà khổ không nói nổi, đã phải nộp thuế cho triều đình, còn phải biếu cho thổ phỉ. May mà hai năm liền triều đình giảm thuế, mới còn được hấp hối, nếu không đã chết từ lâu.

Lý Đại Hỉ về đến nhà, quăng bó củi vào trong góc, nơi đó đã muốn thành một cái núi nhỏ củi khô, hắn nhe răng cười, lộ ra hàm răng trắng bóng. Lan Hoa Nhi không biết tới gần hồi nào, đột nhiên lên tiếng: “Đại Hỉ ca, thật tốt quá, nhiêu đó củi chẳng những đủ để nộp, còn dư một ít để chúng ta dùng nữa.”

Lý Đại Hỉ gật gật đầu: “Đúng vậy. Đáng tiếc núi lớn đều bị chiếm, chỉ còn cánh rừng ở chân núi vào được, nếu không chắc chắn sẽ kiếm được nhiều củi hơn. Bọn thổ phỉ chết tiệt, nếu không lo cho ngươi cùng Nhị Thúc, còn có mọi người trong thôn, ta đã đi liều mạng với bọn chúng, ta không muốn tiếp tục ngậm uất ức nữa.”

Lan Hoa Nhi vội vàng che miệng hắn lại, trái phải nhìn nhìn, nhỏ giọng nói: “Đại Hỉ ca, lời này ở nhà trộm nói không sao, nhưng để người ngoài nghe được là chết, ta nghe Vương đại nương ở phía đông thôn nói, nhà Hồ Nhị mặt rổ hai ngày nay rất nhộn nhịp, trong trong ngoài ngoài thu dọn, bảo là phải nghênh đón một đại nhân vật từ trên núi xuống, Đại Hỉ ca ngươi nghĩ xem, người từ trên núi xuống, không phải thổ phỉ thì là ai? Cho nên ngươi làm ơn có gì cứ để trong bụng, đừng có dùng ánh mắt giống như gặp kẻ thù này nhìn người ta, nếu đụng phải bọn họ sẽ rất thảm.”

Lý Đại Hỉ gật đầu, Lan Hoa Nhi lúc này mới buông tay ra: “Được rồi Đại Hỉ ca, đi ăn thôi, bánh bột ngô đang chờ ngươi kìa.” Hai người một trước một sau trở về phòng, Nhị Thúc đang ở trên giường ho khan, Lan Hoa Nhi nói: “Cha, Đại Hỉ ca có mang về một ít lá dương, đêm nay ta liền nấu cho cha uống, có thể sẽ bớt.” Vừa nói vừa bày đồ ăn lên bàn, Lý Đại Hỉ kêu lên vui vẻ: “A, có bánh khoai lang nữa, vẫn còn lớp mỡ này.” Vừa nói vừa nuốt nước miếng, bộ dáng thèm thuồng đến nhỏ dãi ba thước làm Nhị Thúc cùng Lan Hoa Nhi đều bật cười.

Bất tri bất giác đã qua vài ngày, khách nhân nhà Hồ Nhị mặt rổ đã sớm tới, bọn họ trở thành chủ đề bàn tán nóng hổi, bởi vì trong bọn họ có một thiếu niên thật sự rất xuất sắc, diện mạo tuấn tú xinh đẹp như vậy thôn dân ngay cả nằm mơ cũng không thấy, bất quá thiếu niên giơ tay nhấc chân, mặt mày hơi động đều mang theo một cỗ tà khí dày đặc, làm cho người ta không rét mà run, thầm nghĩ nhượng bộ lui binh.

Cho dù có một thiếu niên xinh đẹp như vậy ở thôn, mọi người vẫn hy vọng đám ôn thần này mau mau rời đi, mấy ngày nay, mọi người ở trên đường ngay cả nói cũng không dám nhiều lời, e sợ mình sẽ vô ý nói bậy, đáng tiếc đám người kia căn bản không biết mình làm người ta sợ hãi thế nào, vẫn ở lì ra đó.

Hôm nay Lý Đại Hỉ theo thường lệ kiếm củi xong liền về nhà, vừa tới đầu ngõ, đã thấy một đám quần áo hoa lệ đứng thành một vòng tròn, biết là bọn thổ phỉ, trong lòng khinh thường, xoay người nghĩ tránh bọn chúng, lại bỗng nhiên nghe được một tiếng kêu sợ hãi, rõ ràng là thanh âm của Lan Hoa Nhi, không khỏi hoảng hốt, vội vàng buông bó củi, cầm lấy đòn gánh chạy qua. Quả nhiên, Lan Hoa Nhi đang bị vây ở giữa, trước mặt là một thiếu niên tuấn dật phi phàm đang giở thói lưu manh trêu ghẹo. Lý Đại Hỉ tức giận gân xanh nổi đầy, cánh tay dùng lực đẩy bọn vây xung quanh ra, hộ ở trước Lan Hoa Nhi, đối thiếu niên giận dữ hét: “Ngươi làm gì? Cút ngay, nếu không ta đối ngươi không khách khí.”

Thiếu niên đang lúc đắc ý, thình lình nửa đường nhảy ra một tên Trình Giảo Kim, con ngươi đảo qua đảo lại cao thấp đánh giá Lý Đại Hỉ, cười lạnh: “Từ chỗ nào chui ra một tên thổ bao tử, dám quản chuyện của ta. Ta coi trọng nàng là phúc khí của nàng, ngươi lập tức cút, ta lưu lại cho ngươi một mạng.”

Lan Hoa Nhi liều mạng kéo Lý Đại Hỉ, nói nhỏ: “Đại Hỉ ca, đừng. . . . . . đừng đắc tội bọn họ. . . . . . Bọn họ. . . . . . là cái kia. . . . . .” Đáng tiếc Lý Đại Hỉ trong lòng một cỗ oán khí nghẹn đã lâu, làm sao nghe lọt chữ nào, mà cho dù có nghe mà nhân nhượng đi nữa, Lan Hoa Nhi cũng không thoát khỏi bọn họ.

Bởi vậy Lý Đại Hỉ hung hăng phun một ngụm nước miếng, trừng mắt nhìn thiếu niên, nói: “Phi, Lan Hoa Nhi được ngươi coi trọng là xui xẻo của nàng mới đúng, cho dù bộ dạng ngươi tốt, cũng không có khuê nữ nào nguyện ý lấy bọn thổ phỉ các ngươi.” Hắn mới vừa nói xong, tên tùy tùng cao lớn mặt mày hung tợn đi theo bên người thiếu niên liền vén tay áo lên quát: “Hắc, mẹ nó, đồ thổ bao tử ngươi muốn chết.”

“Mẹ nó, dám mắng Đương Gia chúng ta, chém hắn.”

Thiếu niên vung tay lên, ngăn lại đám tùy tùng đang hùng hổ, nhìn thẳng ánh mắt như muốn đốt cháy người ta của Lý Đại Hỉ, trong lòng rung động, lại cao thấp đánh giá hắn vài lần, thầm nghĩ: “Nam nhân này bộ dạng cũng được, nhưng tiếc là thổ bao tử, nếu không cũng hợp khẩu vị của ta.” Tiếp tục nhìn sang Lan Hoa Nhi sợ sệt núp sau Lý Đại Hỉ, hứng thú liền giảm.

Bất quá hiện tại nếu bỏ qua, sẽ khiến tiểu tử này nghĩ y sợ hắn. Còn đâu là mặt mũi. Chẳng những không thể, còn phải giáo huấn tiểu tử khờ này một chút, coi hắn còn dám nhìn y bằng ánh mắt đó không!? Ân, từ từ, hôm nay tạm tha, không làm khó hắn, sau này chậm rãi đùa hắn vậy.

“Hừ, tiểu tử, ngươi sẽ vì hành động hôm nay mà hối hận.” Thiếu niên cười lạnh một tiếng, xoay người ra lệnh cho đám tùy tùng: “Chúng ta đi.”

“Cái. . . . . . Cái gì? Đương Gia, buông tha bọn họ?” Đám tùy tùng bị quyết định lạ lùng của chủ tử làm sợ đến ngây người, nửa ngày mới hồi phục, đưa mắt nhìn nhau.

Sau đó liền thấy chủ tử bọn họ cong khóe miệng, lộ ra nụ cười tao nhã mà lãnh khốc: “Làm sao có thể? Yên tâm, ta đã nghĩ biện pháp, bảo đảm vài hôm nữa hắn sẽ tự đến cửa dập đầu quỳ lạy ta, ha hả.”



Mặc dù như vậy, đám ác nô hiểu rõ tính tình chủ tử cũng mẫn cảm nhận thấy, chủ tử lần này thật sự rất nương tay, chỉ cần cái tên thổ bao tử đó đến cửa dập đầu là xong, nếu bình thường, không khiến hắn sống không bằng chết, điên điên dại dại, sẽ không dừng tay. Bất quá tâm tư chủ tử bọn họ nào dám hỏi, coi như tên tiểu tử kia gặp may, chỉ cần đến cửa tạ tội là có thể tránh được một kiếp.

Nhìn thấy bọn họ đi xa dần, Lan Hoa Nhi thở phào nhẹ nhõm, nén giận nói: “Đại Hỉ ca, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, phải nhẫn nhịn một chút, chúng ta đắc tội không nổi bọn họ a, ngươi tại sao không nghe?” Lý Đại Hỉ cũng tức giận nói: “Đắc tội không nổi cũng phải đắc tội, không thấy bọn chúng làm gì ngươi sao, ta nếu không đến, còn không biết sẽ xảy ra cái gì, không phải bảo ngươi mấy ngày nay ở trong nhà, đừng tùy tiện ra ngoài ư? Ngươi tại sao không nghe?”

Lan Hoa Nhi thấp đầu, nhẹ giọng: “Nương A Ngũ ca bị bệnh, ta muốn đi xem, ai ngờ trở về lại gặp bọn họ.” Cô gái nhỏ nói tới đây, mặt liền ửng đỏ, Lý Đại Hỉ không khỏi nở nụ cười, hắn biết Lan Hoa Nhi cùng A Ngũ ở phía tây thôn âm thầm thân mật, tuy rằng bởi vì hai nhà bần cùng, còn chưa chính thức cầu hôn, nhưng Nhị Thúc cùng nương A Ngũ trong lòng đều biết rõ, hai lão nhân cũng thích hôn sự này, cho nên đều không phản đối, A Ngũ cùng Lan Hoa Nhi đều coi thân nhân người kia như là thân nhân của mình mà thường xuyên lui tới chiếu cố. Khó trách cô gái nhỏ này mạo hiểm ra khỏi nhà, nguyên lai là nương A Ngũ bị bệnh.

“Vậy lão nhân gia có bệnh nặng lắm không? Nhị Thúc hôm nay ho khan có nhiều không?” Hai huynh muội vừa nói chuyện, vừa đem bó củi cùng đòn gánh trở về. Giống như biết vận mệnh Lý Đại Hỉ từ hôm nay sẽ thay đổi, ánh tà dương bỗng biến thành một màu đỏ tươi như máu.

Chạng vạng hôm sau, Lý Đại Hỉ về đến nhà, lại ngoài ý muốn thấy trong căn nhà nhỏ một vị khách không mời mà đến —— tài chủ trong thôn Hồ Nhị mặt rổ. Hắn từ trước đến nay luôn căm ghét tên sài lang uống máu lột da người này, bởi vậy không nói tiếng nào ngoảnh mặt đi thẳng. Lại bị tên Hồ Nhị mặt rổ gọi lại, cười tủm tỉm nói: “Làm sao vậy Đại Hỉ, thấy ta mà làm ngơ thế kia? Ngươi cho là ta đến thu thuế à? Cũng không thèm hỏi thăm vài câu, ta hôm nay chính là vội tới nhà các ngươi báo tin vui.”

Lý Đại Hỉ trong lòng nói: con lang nhà ngươi cũng biết báo tin vui? Không chừng lại coi trọng cái gì của nhà chúng ta. Nhưng nhớ tới Nhị Thúc cùng Lan Hoa Nhi, hơn nữa còn phải đụng mặt con lang này dài dài, đành áp chế lửa giận, miễn cưỡng nở nụ cười: “A, phải không? Thật sự phiền toái Hồ lão gia đến đây rồi.”

Hồ Nhị mặt rổ hắc hắc cười: “Đại Hỉ, ngươi nói những lời này như người xa lạ a, ngươi còn chưa tin ta đi? Ta thật là vội tới chúc mừng các ngươi, vị Đương Gia trên núi kia coi trọng Lan Hoa Nhi nhà các ngươi, muốn cưới về làm thiếp, thế nào? Đây chính là phúc tám đời nhà các ngươi tu luyện mới có đó.” Nói xong đắc ý uống một ngụm nước, lại nói tiếp: “Ân, đồ cưới qua vài ngày sẽ đưa đến, ai nha, từ nay về sau chúng ta chính là người một nhà. Ha ha ha.”

Lý Đại Hỉ nghe xong ngây người, nửa ngày sau mới hét to một tiếng, xông lên nắm áo Nhị Hồ mặt rổ quát: “Ngươi nói cái gì? Ai coi trọng Lan Hoa Nhi? Là tên hỗn đản ngày hôm qua có phải không? Mẹ nó, ta đi liều mạng với hắn, hắn muốn cưới Lan Hoa Nhi làm thiếp, đừng có mơ.” Nói xong một tay kéo Hồ Nhị mặt rổ, một tay cầm cái cuốc đặt ở góc nhà chạy đi. Khí lực hắn khá lớn, Hồ Nhị mặt rổ ngày ngày sống an nhàn sung sướng, không phải đối thủ của hắn, bị hắn kéo thất tha thất thểu đi được vài bước, mới gân cổ hô: “Lão. . . . . . Lão Lý, ngươi. . . . . . không. . . . . . quản cháu ngươi. . . . . . Các ngươi cả nhà không muốn sống nữa phải không?”

Nhị Thúc Lý Đại Hỉ cũng bị biến cố đột nhiên tới này dọa cứng ngắc, nghe thấy tiếng la của Hồ Nhị mặt rổ, mới bừng tỉnh, vội vàng hô: “Đại Hỉ. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . . Dừng tay. . . . . . Khụ khụ khụ, Đại Hỉ. . . . . .” Nhị Thúc vừa nói vừa ho khan, Lý Đại Hỉ nghe thấy, trong lòng mặc dù vô cùng phẫn nộ, nhưng rốt cuộc đành phải nén giận buông Hồ Nhị mặt rổ ra, đến gần thay Nhị Thúc vỗ lưng: “Nhị Thúc, Lan Hoa Nhi không thể gả cho thổ phỉ a, đừng nói là làm thiếp, chính thất cũng không được, Nhị Thúc, ta đi tìm tên hỗn đản nói rõ. . . . . .”

“Đại Hỉ, ngươi câm mồm.” Lý Nhị Thúc đột nhiên hét lớn, khiến Lý Đại Hỉ cùng Hồ Nhị mặt rổ giật nảy mình, sau lại ho khan vài tiếng, rồi mới tiếp tục nói: “Đương Gia coi trọng Lan Hoa Nhi, đây là. . . . . . nhà chúng ta. . . . . . phúc khí, Đại Hỉ, không cho ngươi. . . . . . làm việc ngốc, chuyện này ngươi đừng nhúng tay.” Lão nhân nói xong quay đầu đi, hiển nhiên đây đều là những lời trái lương tâm.

Nhưng Lý Đại Hỉ là người thành thật, còn tưởng Nhị Thúc hắn vì tiền mà muốn bán Lan Hoa Nhi đi.

Đang định phản bác, thình lình Lý Nhị Thúc lại quát to: “Được rồi, ta đã quyết định, Đại Hỉ không cần nói thêm gì nữa, tiễn Hồ lão gia trở về đi.”

Lý Đại Hỉ lòng tràn đầy phẫn nộ, lại nói không ra lời, trừng mắt nhìn Nhị Thúc hắn nửa ngày, mới dậm chân thở phì phì đi ra ngoài.

Hồ Nhị mặt rổ từ trong kinh hách phục hồi tinh thần lại, hừ lạnh một tiếng: “Lão Lý, không phải ta nhiều chuyện, nhưng ngươi nên quản giáo tốt cháu ngươi, chạng vạng ngày hôm qua ở ngoài đường dám đối Đương Gia hô to gọi nhỏ, nếu không phải Đương Gia tâm tình tốt, đã cho người đánh hắn đến đầu nở hoa, hôm nay lại đối ta động thủ, hừ hừ, cứ như vậy hắn sớm muộn gì cũng có chuyện lớn.” Nói xong phẫn nộ bỏ đi.

Đi ra cửa, thấy Lý Đại Hỉ hung hăng nhìn chằm chằm, Hồ Nhị tức giận chỉ vào Lý Đại Hỉ mắng: “Nhìn xem nhìn xem, hắc, ngươi vẫn như vậy, sao mà cho tới bây giờ vẫn không khôn ra chút nào. Ta thành thật nói với ngươi, mọi chuyện đều do ngày hôm qua ngươi đối Đương Gia bất kính, ngươi cho là ở trên núi không có con gái sao, nhìn lại Lan Hoa Nhi nhà các ngươi đi, tuy trong thôn có thể nói là đệ nhất đệ nhị, nhưng ở sơn trại thì nha đầu nhóm lửa còn đẹp hơn nàng, Đương Gia hắn vui vẻ nên đùa Lan Hoa Nhi nhà các ngươi hai ba câu, ngươi nghĩ Đương Gia sẽ thích nàng sao? Đều tại ngươi, làm Đương Gia tức giận, mới bảo ta tới cầu hôn, hắc hắc, ta nói tiểu tử ngươi nghe, Lan Hoa Nhi lên núi, chỉ có bị khinh rẻ, Đương Gia đâu có thật lòng muốn lấy nàng làm tiểu thiếp a, nếu hắn cao hứng, nói không chừng còn đem Lan Hoa Nhi thưởng cho huynh đệ ở địa phương xa xôi nào đó.”

Lý Đại Hỉ giận tím mặt, nắm tay mở ra lại nắm, nắm lại mở, đến mức nghe khớp xương kêu răng rắc, Hồ Nhị mặt rổ thấy tình thế không ổn, nghĩ thầm nên chuồn thôi, dù sao nhiệm vụ đã hoàn thành. Thế là khụ một tiếng, ba chân bốn cẳng vọt lẹ. Lý Đại Hỉ đứng tại chỗ thở hổn hển, cố gắng áp chế lửa giận, bước trở vào nhà, nhìn thấy Lan Hoa Nhi khóc đến lê hoa đái vũ, đối cha nói: “Cha, ta chết cũng không gả cho đầu lĩnh thổ phỉ kia, cha, ta không lấy chồng a, ô ô ô. . . . . .”

Lý Nhị Thúc thở dài, nghẹn ngào khuyên nhủ: “Đứa nhỏ a, đây là số mệnh, ngươi mà không đi, chỉ có thể chết, nếu bọn họ nổi giận. . . . . . sẽ giết sạch thôn chúng ta, bọn họ vốn không có lương tâm a, đứa nhỏ, nghe cha nói. . . . . . đem nước mắt nuốt vào. . . . . . trong bụng đi, đứa nhỏ, cha vô dụng, là cha vô dụng a, khụ khụ khụ. . . . . .”

Lý Đại Hỉ nghe đến đó, hiểu được Nhị Thúc là vì sợ liên lụy người khác nên mới đồng ý, hắn rốt cuộc nghe không nổi nữa, kêu lên: “Nhị Thúc, Lan Hoa Nhi, các ngươi yên tâm, họa là do ta làm, ta sẽ tự mình gánh, cho dù có chết, cũng không để Lan Hoa Nhi vào hố lửa.” Nói xong xoay người bước đi, Lý Nhị Thúc cùng Lan Hoa Nhi ở đằng sau gọi với theo nhiều lần không được, Lan Hoa Nhi bèn chạy đuổi theo, nhưng khi đến đầu ngõ, thì ngay cả bóng người cũng nhìn không thấy.

Dọc theo đường đi, Lý Đại Hỉ càng nghĩ càng giận: tên tiểu vương bát cao tử kia, nhìn cũng sáng sủa đẹp trai, nào ngờ thù dai thấy ớn, chỉ vì mấy câu nói, liền trút giận vào một khuê nữ trong sạch hiền lành, ta mà tìm được hắn, hắn thử không đáp ứng buông tha Lan Hoa Nhi coi, ta liền đánh cược mạng này, tẩn hắn một trận cho hả giận trước đã rồi tính sau.

Hắn vừa nghĩ vừa đi, một lòng một dạ nhắm hướng nhà Hồ Nhị mặt rổ, lại không thấy cách đó không xa, cái người bị hắn gọi là tiểu vương bát cao tử kia đang thảnh thơi đứng dựa tường, ánh tà dương cuối thu bao phủ toàn thân y, khiến y vốn đã như tiên hạ phàm giờ đây càng thêm chói mắt.



“Đại Hỉ? Ha hả, bộ dàng nổi giận đùng đùng như vậy, là muốn tới tìm ta liều mạng sao?” Gặp Lý Đại Hỉ tức giận xì khói đi lướt qua, hai mắt thẳng tắp nhìn về một hướng, Thẩm Thiên Lí cười thầm cái sự ngu ngơ của hắn, vươn một tay ra túm lấy áo hắn kéo đến trước mặt, Lý Đại Hỉ không có phòng bị, suýt nữa ngã sấp, lảo đảo mấy cái, vội vàng đứng thẳng dậy, chờ thấy rõ Thẩm Thiên Lí, hai hàm răng liền nghiến chặt: “Hảo tiểu tử, ta chính là muốn đi tìm ngươi, tên hỗn đản này.” Vừa nói, hắn vừa vung nắm tay muốn đánh Thẩm Thiên Lí.

“Sách sách, thật đúng là dễ xúc động.” Thẩm Thiên Lí thản nhiên lắc đầu, bàn tay xinh đẹp đưa ra nhẹ nhàng nắm lấy tay Lý Đại Hỉ, thế nhưng Lý Đại Hỉ dùng hết khí lực giãy dụa cũng rút tay không ra, ý tưởng tẩn y một trận thất bại, hắn kêu lên sợ hãi: “Ngươi. . . . . . Ngươi dùng tà thuật?”

Thẩm Thiên Lí vẫn nắm lấy bàn tay chai sần kia, cười nhạo: “Đồ ngốc, tà thuật cái gì, đây là võ công. Thổ bao tử không có kiến thức, toàn mê tín dị đoan.” Nói xong mới buông hắn ra, cười lạnh: “Bỏ đi, không vòng vo nữa, nói, có phải vì chuyện Lan Hoa Nhi nên đến tìm ta? Ngươi dự định làm gì? Ân?”

Vừa dứt lời, Lý Đại Hỉ liền rống to: “Phi, tiểu vương bát cao tử ngươi còn dám nhắc tới chuyện này, hôm nay nếu ngươi không chịu buông tha Lan Hoa Nhi, ta liền cùng ngươi liều mạng.” Hắn vừa định nhào tới, lại trong chớp mắt bị Thẩm Thiên Lí bắt lấy cằm, toàn thân nháy mắt đều không thể động đậy, đành phải dùng đôi mắt trừng đối phương.

Thẩm Thiên Lí nhìn cặp mắt trong suốt quật cường kia liên tục chuyển từ kinh ngạc qua sợ hãi đến phẫn hận, không cam lòng đủ loại biểu tình, trong lòng ngứa ngáy, thầm nghĩ ánh mắt nhiệt tình như vậy, không biết khi nào thì mới có thể tối tăm, thời điểm trên giường bị người ta áp có trở nên trống rỗng hay không?

Trong đầu nghĩ tới hình ảnh kia, tay nắm cằm Lý Đại Hỉ cũng không yên, nhẹ nhàng vuốt ve, ha hả cười nói: “Nha, nơi này chỉ có một chút lông tơ, còn không có râu, ân, không tồi, vẫn là không cần dài ra là tốt nhất, nếu dài ra, nên lập tức cạo hết.” Lý Đại Hỉ tức giận đến muốn giết người, nhưng ý có mà lực không đủ, hắn tức giận há mồm vừa định mắng, thì Thẩm Thiên Lí đã thu tay, lạnh lùng nói: “Được rồi, không đùa với đồ thổ bao tử ngươi nữa, nói, có muốn cứu Lan Hoa Nhi?”

Thái độ y trước sau không đồng nhất khiến Lý Đại Hỉ sửng sốt hồi lâu, nửa ngày mới ngơ ngác gật đầu, nhưng nhớ tới chính người trước mắt là thủ phạm muốn đẩy Lan Hoa Nhi vào hố lửa, đôi mắt lại đề phòng nhìn Thẩm Thiên Lí, thầm nghĩ không biết y đang giở trò gì? Cũng không thể thỏa hiệp.

Ai ngờ Thẩm Thiên Lí lại hòa ái nở nụ cười: “Ngoan, nghĩ muốn cứu là tốt rồi.” Y vòng quanh Lý Đại Hỉ vài vòng, từ từ nói: “Kỳ thật, ta cũng không phải người keo kiệt, bất quá hành động hôm trước của ngươi thật sự làm ta khó chịu, nếu ta không nghĩ biện pháp trừng phạt ngươi một chút, về sau còn như thế nào quản giáo huynh đệ dưới tay, ngươi nói có đúng không? Hiện giờ ta cũng nói thật cho ngươi biết, ta đây, cũng không phải thực lòng muốn cưới nữ nhân kia, ngươi nếu quỳ xuống dập đầu lạy ta ba cái, thành thành thật thật nhận sai, chuyện này coi như bỏ qua, ngươi thấy thế nào?”

“Phi, ngươi muốn ta dập đầu nhận sai với ngươi hả, kiếp sau đi.” Lý Đại Hỉ tức giận chộp lấy mộc côn ở chân tường, Thẩm Thiên Lí cười lạnh: “Ngu ngốc chính là ngu ngốc, đến bây giờ còn không biết tốt xấu.” Y cũng không khách khí. Một tay chụp lấy mộc côn, cổ tay dùng một chút lực, mộc côn liền biến thành tám khúc. Tay kia nắm thành quyền, “Phanh” một tiếng, đấm vào bụng Lý Đại Hỉ, làm hắn đau đến quỳ rạp xuống đất, thống khổ ôm bụng, nhưng vẫn mạnh miệng không chịu hô đau ra tiếng.

“Ta không có thời gian cùng ngươi dây dưa. Ngươi suy nghĩ đi, quỳ xuống nhận sai hay mặc cho muội muội ngươi bị ta chà đạp, ta đếm ba tiếng, nếu còn không dập đầu, ta lập tức sai người đi tặng lễ vật, đến lúc đó, đừng nói ngươi quỳ xuống dập đầu, cho dù tổ tông ta sống lại, ngươi cũng đừng mơ còn có cơ hội. Một. . . . . . Hai. . . . . .”

Không chờ đếm tới “Ba”, Lý Đại Hỉ đang bò trên mặt đất đột nhiên quỳ thẳng dậy, sau đó “Bang bang bang” đối y dập đầu ba cái, rầu rĩ nói: “Thẩm. . . . . . Đương Gia, ngày hôm trước. . . . . . Đều là. . . . . . ta sai, ta. . . . . . chịu tội. . . . . . , cầu ngài. . . . . . buông tha Lan Hoa Nhi.”

Lý Đại Hỉ vô cùng quật cường, ngay đến Nhị Thúc cũng nói không được hắn, lúc này vì Lan Hoa Nhi, không thể không hướng Thẩm Thiên Lí cúi đầu, trong lòng cũng phi thường khổ sở, nếu không cố gắng áp chế, cho dù chết cũng không chịu nhục thế này.

Thẩm Thiên Lí thấy hắn không do dự dập đầu nhận sai, thật ra cũng khá bất ngờ, thầm nghĩ: tiểu tử này ngày thường bướng bỉnh ngang ngược, thời khắc mấu chốt cũng hiểu được lí lẽ. Vừa lòng gật đầu: “Ân, không tồi, ngươi nếu thành tâm nhận sai, gia ta liền đại nhân đại lượng, không chấp nhặt thổ bao tử như ngươi, đứng lên đi.”

Lý Đại Hỉ khó khăn đứng dậy, oán hận trừng mắt nhìn y một cái, quay đầu bước đi, chợt nghe Thẩm Thiên Lí quát: “Quay lại đây.” Hắn đứng lại, hít sâu vài hơi, mới miễn cưỡng ngăn chặn cơn tức, nhẹ giọng hỏi: “Còn có chuyện gì sao?” Vừa dứt lời, cảm giác phía sau một cỗ lực mạnh mẽ lôi hắn trở về, đối diện ánh mắt Thẩm Thiên Lí.

“Hảo tiểu tử, đây là thái độ ngươi nhận sai đó hả? Dập đầu xong còn dám nhìn ta như thế!” Thẩm Thiên Lí bắt lấy cằm hắn, không biết vì sao, y cảm thấy vô cùng thích dùng động tác ám muội này để chế trụ người thoạt nhìn thuần phác có chút bổn bổn trước mắt: “Nói, về sau nhìn thấy gia nên dùng ánh mắt thế nào?”

“Ta không biết, ta nhìn ai cũng như vậy.” Lý Đại Hỉ không chút yếu thế, Thẩm Thiên Lí cười lạnh: “Ha hả, hảo tiểu tử, còn dám già mồm cãi cố, ngươi nhìn Nhị Thúc ngươi với loại ánh mắt phẫn hận không cam lòng này sao? Tâm tư của ngươi, toàn bộ đều viết ra mặt. Tiểu tử, ngươi nghe đây, ta không ép ngươi dùng ánh mắt sùng bái tôn kính nhìn ta, dù sao ngươi cũng làm không được, nhưng về sau thấy ta, phải vâng lời một chút biết không? Nếu lại dùng loại ánh mắt này nhìn gia, làm lòng ta ngứa ngáy, muốn khi dễ ngươi, hậu quả ngươi tự mình gánh vác.”

“Ta sinh ra mi mắt đã như vậy, không thấp xuống được.” Lý Đại Hỉ không phục, tiểu vương bát cao tử này khó chiều quá đi. Thẩm Thiên Lí mặt trầm xuống: “Tiểu tử, ngươi muốn đùa giỡn ta?” Hắn sốt ruột rống to: “Thấp không được là thấp không được, nếu ngươi có thể đem mi mắt hạ thấp xuống, ta liền theo ngươi học.”

Thẩm Thiên Lí mắt giật giật, nhìn đám tùy tùng phía sau đều là một bộ muốn cười không dám cười, nghẹn đến biểu tình trên mặt như bị nội thương, y nghiến răng vài cái, triệt để đầu hàng: “Quên đi quên đi, nói không được với đồ ngang ngược nhà ngươi, tóm lại ngươi về sau thấy ta thì cung kính một chút, mi mắt thấp hay không thấp gì cũng được, hiểu chưa? Nếu ta còn thấy ngươi bất kính, chẳng những Nhị Thúc ngươi gặp họa, trong thôn một người cũng chạy không thoát.” Hung tợn nói xong, y buông Lý Đại Hỉ ra, đối tùy tùng tiêu sái vung tay: “Tốt lắm, giáo huấn xong rồi, chúng ta trở về.”

Lý Đại Hỉ trừng mắt nhìn theo bóng dáng bọn họ, bỗng nhiên nhớ tới lời Thẩm Thiên Lí, lại vội vàng xoay người sang chỗ khác, sợ bị y thấy biểu tình không phục của mình, ngẫm nghĩ một chút, hôm nay thật sự rất không có cốt khí, thế nhưng lại quỳ gối dập đầu trước vương bát đản kia, nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, mình dập đầu mấy cái có mất mát gì, Lan Hoa Nhi cuối cùng an toàn rồi, điểm ấy mới là tối trọng yếu. Nghĩ đến đây, lại thoải mái đứng lên, nhìn xem sắc trời đã muốn đen, Nhị Thúc cùng Lan Hoa Nhi ở nhà chắc là đang sốt ruột chờ, hắn vội vàng dẹp hết tâm tư mà trở về.

.

. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cường Nữu Đích Qua Dã Điềm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook