Chương 125
Thiên Quân
11/08/2022
Trạch Vương lại nổi cơn lửa giận bừng bừng.
Một cô gái xấu xí như nàng lại dám chê hắn ta xấu?
“Cô có bản lĩnh thì tháo khăn che mắt xuống, che đậy làm cái gì”.
“Ta sợ ngươi đố kỵ với dung mạo tuyệt vời của ta”.
“Ọe…”
Trạch Vương suýt nữa ọe ra.
Khuôn mặt lồi lõm, vô cùng xấu xí đó, hắn ta mà đố kỵ.
“Cố Thanh Hy, có giỏi thì chúng ta lại cược một trận”.
“Được thôi, nhưng thấp hơn 300 vạn lượng bạc, thì ta không cược”.
“Được, 300 thì 300, nếu cô không thể thắng được năm người chúng ta, ta không những bắt cô khỏa thân chạy một trăm vòng, ta còn chặt hai tay của cô”.
Cố Thanh Hy cũng không thèm suy nghĩ, trực tiếp đồng ý: “Được, vậy mời các vị làm chứng, Vương gia ngốc nghếch này tự muốn tặng ta 300 vạn lượng bạc, không phải ta lừa gạt nhé”.
Tất cả mọi người cạn lời.
Bọn họ đã không biết phải nói Cố Thanh Hy thế nào nữa rồi.
Cô gái này không biết trời cao đất dày, cái gì cũng dám cược.
Đôi tay đó, chắc chắn cô ta không giữ được.
Dạ Hoàng hơi tức giận: “Tiểu Lý Tử, ngươi nói xem, có phải các hoàng huynh hoàng muội của trẫm giàu quá phải không? Ra tay là cược mấy vài trăm vạn lượng bạc”.
Tiểu Lý Tử không biết phải trả lời thế nào.
Trạch Vương đúng là tức giận đến hồ đồ rồi.
Trước mặt hoàng thượng lại dám cược lớn như vậy.
Tiểu Lý Tử cẩn thận nói: “Có lẽ… tiên hoàng ban thưởng nhiều”.
Ai cũng biết, cho dù tiên hoàng thưởng nhiều đi nữa, cũng không thể nào đến 500 vạn lượng bạc.
Liễu Nguyệt lo lắng phát điên, thúc giục nói: “Đại ca, huynh đi khuyên đi, Kỳ Thánh không dễ chọc đâu, chẳng may đôi tay của lão đại bị chém thật, thì làm thế nào?”
“Ta có thể khuyên được không? Nàng ta có cho ta thời gian khuyên giải không?”
Trước mặt chỉ có thể đi bước nào hay bước đấy.
Dịch Thần Phi và Thượng Quan Sở cùng ngồi xuống, Thượng Quan Sở cười nói: “Dịch công tử, ngươi nói thế cờ này, ai có thể thắng đây?”
“Chẳng phải Thượng Quan phu tử đã sớm biết rồi sao?”, Dịch Thần Phi xoay chén rượu, cười như không cười.
Dung mạo của hai người bọn họ đều là tuyệt thế vô song, đẹp không giống người phàm, bây giờ ngồi cùng nhau, giống như một phong cảnh tuyệt đẹp, không thể không khiến người ta ngước nhìn.
Từ phu tử ở gần bọn họ nhất.
Ông ta cảm thấy khó hiểu với cuộc trò chuyện của bọn họ.
Dịch công tử và Thượng Quan phu tử đang nói ai? Tại sao ông ta không hiểu?
Một cô gái xấu xí như nàng lại dám chê hắn ta xấu?
“Cô có bản lĩnh thì tháo khăn che mắt xuống, che đậy làm cái gì”.
“Ta sợ ngươi đố kỵ với dung mạo tuyệt vời của ta”.
“Ọe…”
Trạch Vương suýt nữa ọe ra.
Khuôn mặt lồi lõm, vô cùng xấu xí đó, hắn ta mà đố kỵ.
“Cố Thanh Hy, có giỏi thì chúng ta lại cược một trận”.
“Được thôi, nhưng thấp hơn 300 vạn lượng bạc, thì ta không cược”.
“Được, 300 thì 300, nếu cô không thể thắng được năm người chúng ta, ta không những bắt cô khỏa thân chạy một trăm vòng, ta còn chặt hai tay của cô”.
Cố Thanh Hy cũng không thèm suy nghĩ, trực tiếp đồng ý: “Được, vậy mời các vị làm chứng, Vương gia ngốc nghếch này tự muốn tặng ta 300 vạn lượng bạc, không phải ta lừa gạt nhé”.
Tất cả mọi người cạn lời.
Bọn họ đã không biết phải nói Cố Thanh Hy thế nào nữa rồi.
Cô gái này không biết trời cao đất dày, cái gì cũng dám cược.
Đôi tay đó, chắc chắn cô ta không giữ được.
Dạ Hoàng hơi tức giận: “Tiểu Lý Tử, ngươi nói xem, có phải các hoàng huynh hoàng muội của trẫm giàu quá phải không? Ra tay là cược mấy vài trăm vạn lượng bạc”.
Tiểu Lý Tử không biết phải trả lời thế nào.
Trạch Vương đúng là tức giận đến hồ đồ rồi.
Trước mặt hoàng thượng lại dám cược lớn như vậy.
Tiểu Lý Tử cẩn thận nói: “Có lẽ… tiên hoàng ban thưởng nhiều”.
Ai cũng biết, cho dù tiên hoàng thưởng nhiều đi nữa, cũng không thể nào đến 500 vạn lượng bạc.
Liễu Nguyệt lo lắng phát điên, thúc giục nói: “Đại ca, huynh đi khuyên đi, Kỳ Thánh không dễ chọc đâu, chẳng may đôi tay của lão đại bị chém thật, thì làm thế nào?”
“Ta có thể khuyên được không? Nàng ta có cho ta thời gian khuyên giải không?”
Trước mặt chỉ có thể đi bước nào hay bước đấy.
Dịch Thần Phi và Thượng Quan Sở cùng ngồi xuống, Thượng Quan Sở cười nói: “Dịch công tử, ngươi nói thế cờ này, ai có thể thắng đây?”
“Chẳng phải Thượng Quan phu tử đã sớm biết rồi sao?”, Dịch Thần Phi xoay chén rượu, cười như không cười.
Dung mạo của hai người bọn họ đều là tuyệt thế vô song, đẹp không giống người phàm, bây giờ ngồi cùng nhau, giống như một phong cảnh tuyệt đẹp, không thể không khiến người ta ngước nhìn.
Từ phu tử ở gần bọn họ nhất.
Ông ta cảm thấy khó hiểu với cuộc trò chuyện của bọn họ.
Dịch công tử và Thượng Quan phu tử đang nói ai? Tại sao ông ta không hiểu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.