Chương 185
Thiên Quân
12/08/2022
Mỗi lần tới tiết của hắn ta đều bị bắt ở lại.
Cố Thanh Hy bực bội cầm bút lên, ai biết khi nãy hắn ta dạy vẽ cái gì chứ.
Nhưng nàng chợt cong môi, nâng bút vẽ soạt soạt lên giấy.
Tiêu Vũ Hiên nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: “Đừng nói cô thật sự sẽ vẽ năm mươi lần đấy?”
“Ta là học sinh ngoan, sao có thể không cố gắng hoàn thành bài tập mà phu tử giao được”.
Nếu người khác nói ra câu này thì còn không sao, nhưng Cố Thanh Hy nói ra, khiến ai cũng cảm thấy hơi không hợp lý.
Cố Thanh Hy ngồi giữa, Diệp Phong và Tiêu Vũ Hiên ngồi hai bên trái phải của nàng.
Hai người đều nhìn xuống bức tranh.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn, mặt Diệp Phong thoáng chốc ửng đỏ, Tiêu Vũ Hiên đứng bật dậy, sợ hãi nói: “Nha đầu xấu xí, sao cô lại vẽ… tranh cấm hạ tiện như thế chứ?”
Giọng nói của Tiêu Vũ Hiên quá lớn, tất cả mọi người ở học đường đều nghe thấy, mọi người đồng loạt nhìn về phía này.
Cố Thanh Hy trừng hắn ta.
Đồ miệng rộng này nói nhảm gì vậy.
Nàng còn chưa loan truyền bức tranh này khắp học viện, thậm chí là toàn bộ Đế Đô, cho mọi người nhìn thấy vẻ ngoài của chiến thần và Thượng Quan phu tử làm điên đảo chúng sinh đến mức nào nữa.
“Cố Thanh Hy, nộp bức vẽ của cô đây”, Thượng Quan phu tử ngồi trên ghế đầu, đôi chân mày đen hơi nhíu lại, mơ hồ cảm thấy bức vẽ này chắc chắn có liên quan đến hắn ta?
“Phu tử, khi nãy ta ngủ gật quá lâu, chân tê rồi, không đi được nữa, hay là ta mở ra cho ngài xem luôn nhé”.
Dứt lời, nàng cũng không quan tâm Thượng Quan Sở có đồng ý hay không, lập tức mở bức vẽ ra trước mặt mọi người.
“Shhh…”
Trong lớp lập tức vang lên tiếng hít sâu.
Nữ tử đồng loạt đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu.
Mấy nam tử trợn to mắt, nhìn bức vẽ trong tay Cố Thanh Hy với vẻ khó tin
Đây đây đây…
Không ngờ Cố tam tiểu thư lại vẽ… vẽ một bức tranh khó coi như vậy…
Trời ạ…
Đây chẳng phải là chiến thần và Thượng Quan phu tử sao?
Đây là tranh người lớn mà.
Tranh người lớn của hai người đàn ông.
Nhìn kỹ thì thấy chiến thần nằm dưới, Thượng Quan phu tử nằm trên, chiến thần nét mặt khó diễn tả, Thượng Quan phu tử mồ hôi đầm đìa.
Trên mặt hai người đều mang theo màu đỏ khả nghi.
Cái này cái này cái này…
Cố tam tiểu thư muốn chết à?
Sao nàng lại dám vẽ chiến thần và Thượng Quan phu tử như thế.
Còn mở ra trước mặt mọi người nữa.
Cố Thanh Hy bực bội cầm bút lên, ai biết khi nãy hắn ta dạy vẽ cái gì chứ.
Nhưng nàng chợt cong môi, nâng bút vẽ soạt soạt lên giấy.
Tiêu Vũ Hiên nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: “Đừng nói cô thật sự sẽ vẽ năm mươi lần đấy?”
“Ta là học sinh ngoan, sao có thể không cố gắng hoàn thành bài tập mà phu tử giao được”.
Nếu người khác nói ra câu này thì còn không sao, nhưng Cố Thanh Hy nói ra, khiến ai cũng cảm thấy hơi không hợp lý.
Cố Thanh Hy ngồi giữa, Diệp Phong và Tiêu Vũ Hiên ngồi hai bên trái phải của nàng.
Hai người đều nhìn xuống bức tranh.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn, mặt Diệp Phong thoáng chốc ửng đỏ, Tiêu Vũ Hiên đứng bật dậy, sợ hãi nói: “Nha đầu xấu xí, sao cô lại vẽ… tranh cấm hạ tiện như thế chứ?”
Giọng nói của Tiêu Vũ Hiên quá lớn, tất cả mọi người ở học đường đều nghe thấy, mọi người đồng loạt nhìn về phía này.
Cố Thanh Hy trừng hắn ta.
Đồ miệng rộng này nói nhảm gì vậy.
Nàng còn chưa loan truyền bức tranh này khắp học viện, thậm chí là toàn bộ Đế Đô, cho mọi người nhìn thấy vẻ ngoài của chiến thần và Thượng Quan phu tử làm điên đảo chúng sinh đến mức nào nữa.
“Cố Thanh Hy, nộp bức vẽ của cô đây”, Thượng Quan phu tử ngồi trên ghế đầu, đôi chân mày đen hơi nhíu lại, mơ hồ cảm thấy bức vẽ này chắc chắn có liên quan đến hắn ta?
“Phu tử, khi nãy ta ngủ gật quá lâu, chân tê rồi, không đi được nữa, hay là ta mở ra cho ngài xem luôn nhé”.
Dứt lời, nàng cũng không quan tâm Thượng Quan Sở có đồng ý hay không, lập tức mở bức vẽ ra trước mặt mọi người.
“Shhh…”
Trong lớp lập tức vang lên tiếng hít sâu.
Nữ tử đồng loạt đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu.
Mấy nam tử trợn to mắt, nhìn bức vẽ trong tay Cố Thanh Hy với vẻ khó tin
Đây đây đây…
Không ngờ Cố tam tiểu thư lại vẽ… vẽ một bức tranh khó coi như vậy…
Trời ạ…
Đây chẳng phải là chiến thần và Thượng Quan phu tử sao?
Đây là tranh người lớn mà.
Tranh người lớn của hai người đàn ông.
Nhìn kỹ thì thấy chiến thần nằm dưới, Thượng Quan phu tử nằm trên, chiến thần nét mặt khó diễn tả, Thượng Quan phu tử mồ hôi đầm đìa.
Trên mặt hai người đều mang theo màu đỏ khả nghi.
Cái này cái này cái này…
Cố tam tiểu thư muốn chết à?
Sao nàng lại dám vẽ chiến thần và Thượng Quan phu tử như thế.
Còn mở ra trước mặt mọi người nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.