Chương 201
Thiên Quân
12/08/2022
Còn Kỳ Thánh thì kỹ năng đánh cờ cao siêu, khắp thiên hạ chỉ thua mỗi Cố Thanh Hy.
Suy xét thế nào, Tiêu Vũ Hiên cũng không thể thắng được Kỳ Thánh, tại sao Cố Thanh Hy dám chắc Tiêu Vũ Hiên có thể thắng chứ?
Thái Hậu biết có thể có bẫy, nhưng bà ta rất muốn có ngọc Nguyệt Nha, cũng không nỡ bỏ ra năm nghìn vạn lượng.
Cho nên, bà ta hỏi: “Không ai được giúp Tiêu Vũ Hiên đúng không?”
“Nếu Thái Hậu không yên tâm, có thể để Tiêu Vũ Hiên và lão Kỳ ở riêng một phòng, sau đó phái người đáng tin cậy treo mỗi một nước cờ của bọn họ lên trên đại đường, cho mọi người cùng xem”.
Lời này khiến Thái Hậu động lòng.
Ở riêng một phòng có nghĩa là sẽ không có ai giúp Tiêu Vũ Hiên gian lận, mỗi nước cờ hai người họ đánh mọi người đều có thể nhìn thấy, như vậy Kỳ Thánh có nhường hay không, bọn họ cũng có thể lập tức nhìn ra.
Thái Hậu hỏi tiếp: “Kỳ Thánh sẽ không nhường đúng không?”
Kỳ Thánh tỏ vẻ không vui: “Lão phu tung hoành giới đánh cờ mấy chục năm, hành động tiểu nhân như nhường cờ lão phu không thèm làm”.
“Được, bản cung cược”.
Thượng Quan Sở cười giễu cợt, cảm thấy xót xa thay cho Thái Hậu.
Rõ ràng Cố Thanh Hy đã đào xong cái hố đợi bà ta nhảy vào rồi.
Năm nghìn vạn lượng bạc, đủ để mua một nửa cửa hàng ở Đế Đô thành rồi.
Vậy mà Thái Hậu cũng dám cược.
Tiêu Vũ Hiên run rẩy nói: “Nha đầu xấu xí, nếu chỉ có ta và Kỳ Thánh ở trong phòng thì sao cô giúp ta được?”
“Cả phòng mà ta còn không vào được thì sao mà giúp ngươi? Tự mà đánh đi”.
Tiêu Vũ Hiên suýt chút ngất xỉu.
Hắn ta còn tưởng cô gái xấu xí này có chiêu gì để âm thầm hướng dẫn hắn ta, không ngờ nàng thật sự để hắn ta tự đánh.
Hắn ta không biết gì cả thì sao mà đánh.
“Thái Hậu, Tiêu Vũ Hiên không biết đánh cờ, có thể cho ta thời gian một chung trà để dạy cho hắn không”.
“Được”.
Thái Hậu đồng ý rất sảng khoái.
Chỉ có thời gian một chung trà, bà ta không tin Cố Thanh Hy còn có thể dạy một người hoàn toàn không biết đánh cờ thành đại sư.
Không ai biết Cố Thanh Hy lén nói gì với Tiêu Vũ Hiên ở phía xa, chỉ nhìn thấy nét mặt khổ sở lúc trở về của Tiêu Vũ Hiên.
Liễu Nguyệt vội vã hỏi: “Đại ca, huynh biết đánh cờ rồi chứ?”
Tiêu Vũ Hiên gãi đầu: “Quá phức tạp, nghe không hiểu lắm”.
Mọi người cười to.
Biết bao nhiêu phu tử trong học viện dạy dỗ lâu như thế, Tiêu Vũ Hiên còn không hiểu, Cố Thanh Hy mới dạy một lúc, chẳng lẽ hắn ta còn có thể thắng nổi Kỳ Thánh hay sao.
Nghe thấy câu này, Thái Hậu và Đương Đương công chúa yên tâm rồi.
Suy xét thế nào, Tiêu Vũ Hiên cũng không thể thắng được Kỳ Thánh, tại sao Cố Thanh Hy dám chắc Tiêu Vũ Hiên có thể thắng chứ?
Thái Hậu biết có thể có bẫy, nhưng bà ta rất muốn có ngọc Nguyệt Nha, cũng không nỡ bỏ ra năm nghìn vạn lượng.
Cho nên, bà ta hỏi: “Không ai được giúp Tiêu Vũ Hiên đúng không?”
“Nếu Thái Hậu không yên tâm, có thể để Tiêu Vũ Hiên và lão Kỳ ở riêng một phòng, sau đó phái người đáng tin cậy treo mỗi một nước cờ của bọn họ lên trên đại đường, cho mọi người cùng xem”.
Lời này khiến Thái Hậu động lòng.
Ở riêng một phòng có nghĩa là sẽ không có ai giúp Tiêu Vũ Hiên gian lận, mỗi nước cờ hai người họ đánh mọi người đều có thể nhìn thấy, như vậy Kỳ Thánh có nhường hay không, bọn họ cũng có thể lập tức nhìn ra.
Thái Hậu hỏi tiếp: “Kỳ Thánh sẽ không nhường đúng không?”
Kỳ Thánh tỏ vẻ không vui: “Lão phu tung hoành giới đánh cờ mấy chục năm, hành động tiểu nhân như nhường cờ lão phu không thèm làm”.
“Được, bản cung cược”.
Thượng Quan Sở cười giễu cợt, cảm thấy xót xa thay cho Thái Hậu.
Rõ ràng Cố Thanh Hy đã đào xong cái hố đợi bà ta nhảy vào rồi.
Năm nghìn vạn lượng bạc, đủ để mua một nửa cửa hàng ở Đế Đô thành rồi.
Vậy mà Thái Hậu cũng dám cược.
Tiêu Vũ Hiên run rẩy nói: “Nha đầu xấu xí, nếu chỉ có ta và Kỳ Thánh ở trong phòng thì sao cô giúp ta được?”
“Cả phòng mà ta còn không vào được thì sao mà giúp ngươi? Tự mà đánh đi”.
Tiêu Vũ Hiên suýt chút ngất xỉu.
Hắn ta còn tưởng cô gái xấu xí này có chiêu gì để âm thầm hướng dẫn hắn ta, không ngờ nàng thật sự để hắn ta tự đánh.
Hắn ta không biết gì cả thì sao mà đánh.
“Thái Hậu, Tiêu Vũ Hiên không biết đánh cờ, có thể cho ta thời gian một chung trà để dạy cho hắn không”.
“Được”.
Thái Hậu đồng ý rất sảng khoái.
Chỉ có thời gian một chung trà, bà ta không tin Cố Thanh Hy còn có thể dạy một người hoàn toàn không biết đánh cờ thành đại sư.
Không ai biết Cố Thanh Hy lén nói gì với Tiêu Vũ Hiên ở phía xa, chỉ nhìn thấy nét mặt khổ sở lúc trở về của Tiêu Vũ Hiên.
Liễu Nguyệt vội vã hỏi: “Đại ca, huynh biết đánh cờ rồi chứ?”
Tiêu Vũ Hiên gãi đầu: “Quá phức tạp, nghe không hiểu lắm”.
Mọi người cười to.
Biết bao nhiêu phu tử trong học viện dạy dỗ lâu như thế, Tiêu Vũ Hiên còn không hiểu, Cố Thanh Hy mới dạy một lúc, chẳng lẽ hắn ta còn có thể thắng nổi Kỳ Thánh hay sao.
Nghe thấy câu này, Thái Hậu và Đương Đương công chúa yên tâm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.