Chương 21
Thiên Quân
11/08/2022
Mặc dù đại phu nhân đang rất kinh hãi trước những thay đổi của Cố
Thanh Hy, nhưng bà ta vẫn vô cùng vui sướng khi nhìn thấy ngũ di nương
bị dằn mặt.
“Hạ Vũ chỉ là một nha hoàn, nhưng lại công khai xung đột với tam tiểu thư. Cũng đến lúc nên quản giáo lại người hầu trong phủ rồi. Nếu không, bọn họ không biết ai mới là chủ nhân thực sự trong phủ”.
Ngũ di nương tức đến nỗi cứng họng.
Đại phu nhân rõ ràng là đang chửi gà mắng chó, ý chỉ một ngũ di nương nhỏ bé lại dám giành quyền lực của đại phu nhân như bà ta.
Xưa nay ngũ di nương với đại phu nhân vẫn luôn bất hoà, đại phu nhân hận không thể nhanh chóng đuổi Hạ Vũ đi, có tiếp tục cầu xin cũng phí công vô ích.
Ngũ di nương chỉ có thể nhìn tam di nương: “Tam tỷ tỷ, tỷ có thể giúp ta khuyên tam tiểu thư không”.
Bởi vì đều là thứ nữ, nhưng Cố Sơ Lan lại có thể vào học viện Hoàng gia còn con gái của bà ta là Cố Sơ Tình không thể vào học viện Hoàng gia. Tam di nương còn đang bừng bừng lửa giận, hận không thể chà đạp ngũ di nương dưới chân mình nữa là, sao có thể đồng ý lời thỉnh cầu này.
Tam di nương lười biếng vân vê móng tay của mình, che miệng cười nhạt: “Ngũ di nương, muội đây không phải là đang làm khó ta sao? Nói cho cùng thì ta cũng chỉ là một di nương mà thôi, tam tiểu thư muốn xử lý ai, ta làm gì có tư cách ngăn cản. Không phải con gái muội nhận được thánh sủng, được ân chuẩn gia nhập học viện Hoàng gia rồi sao? Hay là, muội bảo con gái muội khuyên thử xem?”
Ngũ di nương suýt chút nữa thì tắt thở.
Tam di nương đây là đang công khai sỉ nhục bà ta sao?
Có ai không biết con gái bà ta có thể gia nhập học viện Hoàng gia là do được hưởng phúc khí của Cố Thanh Hy.
Hơn nữa con gái của bà ta cũng chỉ là thứ nữ, cho dù có đến đây, nếu Cố Thanh Hy thực sự muốn xé rách mặt thì Cố Sơ Lan cũng không cản nổi. Mặc dù đích nữ và thứ nữ chỉ khác nhau một chữ nhưng thân phận cách nhau một trời một vực.
“Ngũ di nương, cứu nô tỳ, mau cứu nô tỳ…”
Hạ Vũ bị đánh đến nỗi máu thịt lẫn lộn, tiếng kêu từ chói tai trở nên yếu ớt, trên mặt đất mồ hôi lạnh cùng máu chậm rãi chảy xuống, nhưng Cố Thanh Hy lại như không thấy gì, tiếp tục đánh lên người Hạ Vũ, mỗi một gậy giáng xuống, mọi người đều có thể nghe thấy tiếng xương gãy.
…
Tam tiểu thư này bình thường vẫn luôn bảo sao nghe vậy, nhưng không ngờ lúc nổi giận lại kinh người như vậy, xem ra sau này bọn họ phải cẩn thận một chút, không thể bắt nạt nàng như trước được nữa.
Hạ Vũ là nha hoàn theo hầu ngũ di nương lúc gả qua đây, cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nói là chủ nhân và nô bộc, nhưng thực ra càng giống tỷ muội hơn, trong những năm qua bà ta đã thay ngũ di nương làm không ít việc.
Nếu bà ta chết, ngũ di nương sẽ mất một cánh tay đắc lực, sao ngũ di nương có thể cam tâm, bà ta tiến lên chắn trước mặt Hạ Vũ.
Ngũ di nương vốn nghĩ rằng Cố Thanh Hy cho dù hung hăng đến đâu thì chắc chắn cũng sẽ không dám đánh bà ta, nhưng bà ta không thể nào ngờ, Cố Thanh Hy vậy mà lại giáng mạnh một gậy vào lưng bà ta, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng xương vỡ vụn vang lên.
“A…Cố Thanh Hy, ngươi vậy mà dám dùng gậy gỗ đánh ta”.
“Hạ Vũ chỉ là một nha hoàn, nhưng lại công khai xung đột với tam tiểu thư. Cũng đến lúc nên quản giáo lại người hầu trong phủ rồi. Nếu không, bọn họ không biết ai mới là chủ nhân thực sự trong phủ”.
Ngũ di nương tức đến nỗi cứng họng.
Đại phu nhân rõ ràng là đang chửi gà mắng chó, ý chỉ một ngũ di nương nhỏ bé lại dám giành quyền lực của đại phu nhân như bà ta.
Xưa nay ngũ di nương với đại phu nhân vẫn luôn bất hoà, đại phu nhân hận không thể nhanh chóng đuổi Hạ Vũ đi, có tiếp tục cầu xin cũng phí công vô ích.
Ngũ di nương chỉ có thể nhìn tam di nương: “Tam tỷ tỷ, tỷ có thể giúp ta khuyên tam tiểu thư không”.
Bởi vì đều là thứ nữ, nhưng Cố Sơ Lan lại có thể vào học viện Hoàng gia còn con gái của bà ta là Cố Sơ Tình không thể vào học viện Hoàng gia. Tam di nương còn đang bừng bừng lửa giận, hận không thể chà đạp ngũ di nương dưới chân mình nữa là, sao có thể đồng ý lời thỉnh cầu này.
Tam di nương lười biếng vân vê móng tay của mình, che miệng cười nhạt: “Ngũ di nương, muội đây không phải là đang làm khó ta sao? Nói cho cùng thì ta cũng chỉ là một di nương mà thôi, tam tiểu thư muốn xử lý ai, ta làm gì có tư cách ngăn cản. Không phải con gái muội nhận được thánh sủng, được ân chuẩn gia nhập học viện Hoàng gia rồi sao? Hay là, muội bảo con gái muội khuyên thử xem?”
Ngũ di nương suýt chút nữa thì tắt thở.
Tam di nương đây là đang công khai sỉ nhục bà ta sao?
Có ai không biết con gái bà ta có thể gia nhập học viện Hoàng gia là do được hưởng phúc khí của Cố Thanh Hy.
Hơn nữa con gái của bà ta cũng chỉ là thứ nữ, cho dù có đến đây, nếu Cố Thanh Hy thực sự muốn xé rách mặt thì Cố Sơ Lan cũng không cản nổi. Mặc dù đích nữ và thứ nữ chỉ khác nhau một chữ nhưng thân phận cách nhau một trời một vực.
“Ngũ di nương, cứu nô tỳ, mau cứu nô tỳ…”
Hạ Vũ bị đánh đến nỗi máu thịt lẫn lộn, tiếng kêu từ chói tai trở nên yếu ớt, trên mặt đất mồ hôi lạnh cùng máu chậm rãi chảy xuống, nhưng Cố Thanh Hy lại như không thấy gì, tiếp tục đánh lên người Hạ Vũ, mỗi một gậy giáng xuống, mọi người đều có thể nghe thấy tiếng xương gãy.
…
Tam tiểu thư này bình thường vẫn luôn bảo sao nghe vậy, nhưng không ngờ lúc nổi giận lại kinh người như vậy, xem ra sau này bọn họ phải cẩn thận một chút, không thể bắt nạt nàng như trước được nữa.
Hạ Vũ là nha hoàn theo hầu ngũ di nương lúc gả qua đây, cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nói là chủ nhân và nô bộc, nhưng thực ra càng giống tỷ muội hơn, trong những năm qua bà ta đã thay ngũ di nương làm không ít việc.
Nếu bà ta chết, ngũ di nương sẽ mất một cánh tay đắc lực, sao ngũ di nương có thể cam tâm, bà ta tiến lên chắn trước mặt Hạ Vũ.
Ngũ di nương vốn nghĩ rằng Cố Thanh Hy cho dù hung hăng đến đâu thì chắc chắn cũng sẽ không dám đánh bà ta, nhưng bà ta không thể nào ngờ, Cố Thanh Hy vậy mà lại giáng mạnh một gậy vào lưng bà ta, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng xương vỡ vụn vang lên.
“A…Cố Thanh Hy, ngươi vậy mà dám dùng gậy gỗ đánh ta”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.