Chương 230
Thiên Quân
15/08/2022
“Sức khỏe của Diệp Phong không tốt lắm, chúng ta nấu ít thịt bồi bổ cho cậu ấy, nhưng cô biết cậu ấy nói như nào không? Cậu ấy
nói cậu ấy không ăn mặn, chỉ ăn chay”.
“Ban đầu chúng ta nghĩ cậu ấy tiếc tiền mua thịt nên mới viện cớ là không ăn mặn, về sau có mấy lần thôn chúng ta tổ chức cưới hỏi, mời cậu ấy đến uống rượu mừng, nhưng đến một miếng thịt cậu ấy cũng không ăn, chúng ta mới biết cậu ấy thực sự không ăn mặn”.
“Cậu ấy hiền lành tốt bụng đến mức khiến người ta xót xa, ngày thường đến con kiến cũng không nỡ giẫm chết, thật không biết ông trời sao lại để một người tốt như Diệp Phong chịu đựng nhiều trắc trở như vậy”.
“Đôi khi chúng ta rất muốn để cậu ấy từ bỏ bà của cậu ấy, để bản thân cậu ấy không phải mệt mỏi như vậy, thậm chí đến bà của cậu ấy cũng cầu xin cậu ấy từ bỏ mình, nhưng đứa trẻ đó lại cố chấp, cho dù bản thân kiệt sức, cũng phải cho bà một cuộc sống tốt nhất”.
Cố Thanh Hy không biết tại sao, trái tim lại có chút nặng trĩu.
“Thúc có biết nhà hắn ở đâu không?”
“Ở cuối thôn Tiểu Hà chúng ta, cậu ấy một nghèo hai trắng, toàn bộ tiền kiếm được đều dùng để chữa bệnh cho bà, cũng không có tiền làm nhà, trưởng thôn tốt bụng cho cậu ấy một căn nhà tranh rách để che mưa tránh gió”.
Cố Thanh Hy bỗng cười nói: “Hắn làm việc chỗ thúc, một ngày thúc trả cho hắn bao nhiêu?”
“Haizz, cậu ấy còn không tính nhận tiền của ta, ta cố nhét cho cậu ấy, cậu ấy mới nhận năm văn một ngày, nhưng không phải ngày nào cậu ấy cũng đến”.
Nói đến đây, ông chủ ngừng lại một chút, đột nhiên thần thần bí bí nói: “Nói đến đây, có một việc ta rất khó hiểu, đó là Diệp Phong thỉnh thoảng sẽ biến mất mấy ngày, hỏi cậu ấy đã đi đâu, cậu ấy chưa bao giờ nói, mỗi lần chỉ nói đi xa kiếm tiền, nhưng cô biết không, mỗi lần sau khi cậu ấy biến mất trở về, trên người đầy vết thương”.
“Đầy vết thương?”, Cố Thanh Hy ngạc nhiên.
Chẳng lẽ hắn làm sát thủ, bị người ta làm cho bị thương nặng?
“Đúng vậy, rất thảm, quả thực thảm không chịu nổi, hơn nữa có một vài vết thương…”
Ông chủ muốn nói gì đó, nhưng hình như nghĩ đến cái gì lại im lặng, mặc kệ Cố Thanh Hy có nói gì, cũng không nói tiếp, chỉ nói: “Cậu ấy cũng nhận một vài công việc ở thanh lâu, nghe nói bên đó trả nhiều tiền, hẳn là cũng có ít nhiều liên quan đến nơi đó, haizz, đứa trẻ đáng thương”.
Cố Thanh Hy ù hết cả đầu.
Cái này là sao?
Liên quan đến thanh lâu?
Lẽ nào hắn bán thân?
Cố Thanh Hy ném một ít bạc cho ông chủ quán mì, đi thẳng đến thôn Tiểu Hà.
“Cô nương, chỉ một tô mì mà thôi, không cần nhiều tiền như vậy”.
“Không sao, tiền thừa ta thưởng cho thúc”.
Cố Thanh Hy liếc nhìn quán mì vắng vẻ, lại ném thêm một thỏi bạc nữa: “Đưa ta đến nhà Diệp Phong một chuyến”.
Ông chủ nhanh chóng trả lại tiền cho cô, cảnh giác nói: “Cô muốn làm gì? Mặc dù Diệp Phong thành thực hiền lành, nhưng cậu ấy không phải là người ai cũng có thể bắt nạt”.
Cố Thanh Hy dở khóc dở cười: “Thúc cho rằng ta muốn làm gì? Ta chỉ nghe thúc nói tốt về hắn như vậy, muốn mua chút đồ tặng cho bà hắn, coi như cứu trợ”.
“Ban đầu chúng ta nghĩ cậu ấy tiếc tiền mua thịt nên mới viện cớ là không ăn mặn, về sau có mấy lần thôn chúng ta tổ chức cưới hỏi, mời cậu ấy đến uống rượu mừng, nhưng đến một miếng thịt cậu ấy cũng không ăn, chúng ta mới biết cậu ấy thực sự không ăn mặn”.
“Cậu ấy hiền lành tốt bụng đến mức khiến người ta xót xa, ngày thường đến con kiến cũng không nỡ giẫm chết, thật không biết ông trời sao lại để một người tốt như Diệp Phong chịu đựng nhiều trắc trở như vậy”.
“Đôi khi chúng ta rất muốn để cậu ấy từ bỏ bà của cậu ấy, để bản thân cậu ấy không phải mệt mỏi như vậy, thậm chí đến bà của cậu ấy cũng cầu xin cậu ấy từ bỏ mình, nhưng đứa trẻ đó lại cố chấp, cho dù bản thân kiệt sức, cũng phải cho bà một cuộc sống tốt nhất”.
Cố Thanh Hy không biết tại sao, trái tim lại có chút nặng trĩu.
“Thúc có biết nhà hắn ở đâu không?”
“Ở cuối thôn Tiểu Hà chúng ta, cậu ấy một nghèo hai trắng, toàn bộ tiền kiếm được đều dùng để chữa bệnh cho bà, cũng không có tiền làm nhà, trưởng thôn tốt bụng cho cậu ấy một căn nhà tranh rách để che mưa tránh gió”.
Cố Thanh Hy bỗng cười nói: “Hắn làm việc chỗ thúc, một ngày thúc trả cho hắn bao nhiêu?”
“Haizz, cậu ấy còn không tính nhận tiền của ta, ta cố nhét cho cậu ấy, cậu ấy mới nhận năm văn một ngày, nhưng không phải ngày nào cậu ấy cũng đến”.
Nói đến đây, ông chủ ngừng lại một chút, đột nhiên thần thần bí bí nói: “Nói đến đây, có một việc ta rất khó hiểu, đó là Diệp Phong thỉnh thoảng sẽ biến mất mấy ngày, hỏi cậu ấy đã đi đâu, cậu ấy chưa bao giờ nói, mỗi lần chỉ nói đi xa kiếm tiền, nhưng cô biết không, mỗi lần sau khi cậu ấy biến mất trở về, trên người đầy vết thương”.
“Đầy vết thương?”, Cố Thanh Hy ngạc nhiên.
Chẳng lẽ hắn làm sát thủ, bị người ta làm cho bị thương nặng?
“Đúng vậy, rất thảm, quả thực thảm không chịu nổi, hơn nữa có một vài vết thương…”
Ông chủ muốn nói gì đó, nhưng hình như nghĩ đến cái gì lại im lặng, mặc kệ Cố Thanh Hy có nói gì, cũng không nói tiếp, chỉ nói: “Cậu ấy cũng nhận một vài công việc ở thanh lâu, nghe nói bên đó trả nhiều tiền, hẳn là cũng có ít nhiều liên quan đến nơi đó, haizz, đứa trẻ đáng thương”.
Cố Thanh Hy ù hết cả đầu.
Cái này là sao?
Liên quan đến thanh lâu?
Lẽ nào hắn bán thân?
Cố Thanh Hy ném một ít bạc cho ông chủ quán mì, đi thẳng đến thôn Tiểu Hà.
“Cô nương, chỉ một tô mì mà thôi, không cần nhiều tiền như vậy”.
“Không sao, tiền thừa ta thưởng cho thúc”.
Cố Thanh Hy liếc nhìn quán mì vắng vẻ, lại ném thêm một thỏi bạc nữa: “Đưa ta đến nhà Diệp Phong một chuyến”.
Ông chủ nhanh chóng trả lại tiền cho cô, cảnh giác nói: “Cô muốn làm gì? Mặc dù Diệp Phong thành thực hiền lành, nhưng cậu ấy không phải là người ai cũng có thể bắt nạt”.
Cố Thanh Hy dở khóc dở cười: “Thúc cho rằng ta muốn làm gì? Ta chỉ nghe thúc nói tốt về hắn như vậy, muốn mua chút đồ tặng cho bà hắn, coi như cứu trợ”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.