Chương 237
Thiên Quân
16/08/2022
Má!
Thượng Quan Sở này, thật là thiên vị quá!
Mọi người trong học viện cùng cười đùa.
“Xem bộ dạng sốt sắng của Cố tam tiểu thư đi, lại còn muốn xem trộm Diệp Phong thay áo, haizz, uổng cho ta mấy hôm trước còn sùng bái nàng ta như vậy”.
“Còn không phải sao, tài văn của nàng ta đúng là rất tốt, nhưng con người này nhìn thế nào cũng chẳng đáng tin cậy”.
“Ta cảm thấy ta bị lừa rồi, ta còn nghi ngờ những bài thơ đó có phải do nàng ta sáng tác hay không”.
“Một cô nương chưa xuất giá, không những xé áo của đàn ông xuống, mà còn muốn đi nhìn trộm đàn ông thay áo. Đúng là không biết xấu hổ!”
Tiêu Vũ Hiên tức giận nói: “Nói gì đấy! Có giỏi thì nói lại một lần nữa ta xem!”
Cố Thanh Hy cạn lời.
Nàng làm gì muốn đi nhìn trộm Diệp Phong thay áo.
Nàng chỉ muốn xác định xem hắn ta có phải là thiếu niên đó hay không thôi.
“Thái Hậu nương nương giá đáo”.
Mọi người kinh ngạc.
Sao Thái Hậu lại đến đây?
Thượng Quan Sở dẫn đầu mọi người cùng nhau hành lễ: “Bái kiến Thái Hậu, Thái Hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế”.
“Bình thân”.
Thái Hậu mặc áo gấm phượng bào, đi tới trong vòng vây của nhiều người. Đương Đương công chúa chạy tới, kéo cánh tay bà ta, vui mừng hỏi: “Mẫu hậu, sao người lại tới đây, người tới thăm con sao?”.
Thái Hậu khẽ gật đầu, xoa đầu nàng ta.
Thương Quan Sở lên tiếng hỏi: “Không biết Thái Hậu đại giá quang lâm có chuyện gì sao?”
Thái Hậu nhìn về phía Cố Thanh Hy, trên mặt nở nụ cười không đến được đáy mắt: “Bản cung đến tìm Cố tam tiểu thư”.
“Cố tam tiểu thư, mảnh ngọc Nguyệt Nha là di vật của tiên hoàng để lại cho Đương Đương công chúa, có ý nghĩa rất lớn đối với hai mẹ con ta, cho nên… Cố tam tiểu thư, ngươi cứ ra điều kiện, chỉ cần bản cung có thể làm được thì nhất định sẽ làm”.
“Thái Hậu muốn trao đổi ngọc Nguyệt Nha với ta sao?”
Cố Thanh Hy mỉm cười nhàn nhạt.
Nàng dám bảo đảm, trong đám thích khách hôm qua ám sát nàng ít nhất có một nhóm là của Thái Hậu.
Bởi vì không cướp được ngọc Nguyệt Nha, cho nên mới dùng lợi ích trao đổi với nàng.
Thái Hậu mỉm cười, cười một cách hiền hòa đôn hậu: “Phải”.
Người của học viện vô cùng ngưỡng mộ Cố Thanh Hy.
Thái Hậu đại giá quang lâm hai lần, dùng nghìn vàng đổi lấy ngọc Nguyệt Nha của nàng, Cố Thanh Hy còn không chịu hay sao?
Đây là cơ hội tuyệt vời để có mối quan hệ tốt với Thái Hậu.
Hơn nữa, lần trước Thái Hậu đã trả đến năm nghìn vạn lượng bạc.
Thượng Quan Sở này, thật là thiên vị quá!
Mọi người trong học viện cùng cười đùa.
“Xem bộ dạng sốt sắng của Cố tam tiểu thư đi, lại còn muốn xem trộm Diệp Phong thay áo, haizz, uổng cho ta mấy hôm trước còn sùng bái nàng ta như vậy”.
“Còn không phải sao, tài văn của nàng ta đúng là rất tốt, nhưng con người này nhìn thế nào cũng chẳng đáng tin cậy”.
“Ta cảm thấy ta bị lừa rồi, ta còn nghi ngờ những bài thơ đó có phải do nàng ta sáng tác hay không”.
“Một cô nương chưa xuất giá, không những xé áo của đàn ông xuống, mà còn muốn đi nhìn trộm đàn ông thay áo. Đúng là không biết xấu hổ!”
Tiêu Vũ Hiên tức giận nói: “Nói gì đấy! Có giỏi thì nói lại một lần nữa ta xem!”
Cố Thanh Hy cạn lời.
Nàng làm gì muốn đi nhìn trộm Diệp Phong thay áo.
Nàng chỉ muốn xác định xem hắn ta có phải là thiếu niên đó hay không thôi.
“Thái Hậu nương nương giá đáo”.
Mọi người kinh ngạc.
Sao Thái Hậu lại đến đây?
Thượng Quan Sở dẫn đầu mọi người cùng nhau hành lễ: “Bái kiến Thái Hậu, Thái Hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế”.
“Bình thân”.
Thái Hậu mặc áo gấm phượng bào, đi tới trong vòng vây của nhiều người. Đương Đương công chúa chạy tới, kéo cánh tay bà ta, vui mừng hỏi: “Mẫu hậu, sao người lại tới đây, người tới thăm con sao?”.
Thái Hậu khẽ gật đầu, xoa đầu nàng ta.
Thương Quan Sở lên tiếng hỏi: “Không biết Thái Hậu đại giá quang lâm có chuyện gì sao?”
Thái Hậu nhìn về phía Cố Thanh Hy, trên mặt nở nụ cười không đến được đáy mắt: “Bản cung đến tìm Cố tam tiểu thư”.
“Cố tam tiểu thư, mảnh ngọc Nguyệt Nha là di vật của tiên hoàng để lại cho Đương Đương công chúa, có ý nghĩa rất lớn đối với hai mẹ con ta, cho nên… Cố tam tiểu thư, ngươi cứ ra điều kiện, chỉ cần bản cung có thể làm được thì nhất định sẽ làm”.
“Thái Hậu muốn trao đổi ngọc Nguyệt Nha với ta sao?”
Cố Thanh Hy mỉm cười nhàn nhạt.
Nàng dám bảo đảm, trong đám thích khách hôm qua ám sát nàng ít nhất có một nhóm là của Thái Hậu.
Bởi vì không cướp được ngọc Nguyệt Nha, cho nên mới dùng lợi ích trao đổi với nàng.
Thái Hậu mỉm cười, cười một cách hiền hòa đôn hậu: “Phải”.
Người của học viện vô cùng ngưỡng mộ Cố Thanh Hy.
Thái Hậu đại giá quang lâm hai lần, dùng nghìn vàng đổi lấy ngọc Nguyệt Nha của nàng, Cố Thanh Hy còn không chịu hay sao?
Đây là cơ hội tuyệt vời để có mối quan hệ tốt với Thái Hậu.
Hơn nữa, lần trước Thái Hậu đã trả đến năm nghìn vạn lượng bạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.