Chương 259
Thiên Quân
19/08/2022
Nhìn trên người hắn ta một lần nữa.
Quần áo của hắn ta bị xé rách, để lộ vết thương vừa ghê rợn vừa đáng sợ.
Những vết thương kia khiến người ta phải giật mình, không ít chỗ bị cắn rơi cả thịt.
Từ ngực đến bụng bị thương sâu đến mức lộ cả xương, máu thấm đỏ một vùng.
Ở bụng của hắn ta còn bị cắm năm sáu con dao nhỏ, dao đâm sâu đến tận xương, máu tươi chậm rãi chảy ra từ mũi dao.
Ngoài ra, khắp nơi trên người hắn ta còn có đủ loại vết thương từ roi, gậy, kiếm vân vân, có thể nói là cả người không có chỗ nào lành lặn cả.
Điều khiến Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên nổi giận là…
Ngoài những vết thương này ra, trên những chỗ không có quần áo che khuất của Diệp Phong còn có những dấu vết mờ ám, sắc mặt hắn ta tái nhợt, mái tóc rối bù, hai chân run rẩy, khoé miệng cũng sưng phù, vừa nhìn đã biết là bị người ta làm nhục.
Phẫn nộ.
Phẫn nộ ngút trời.
Cố Thanh Hy gần như dùng hết sức lực toàn thân mới cố giữ cho mình không nổi điên.
Khí thế trên người bọn họ quá mạnh mẽ.
Diệp Phong ngẩng đầu, trong ánh mắt đau khổ thoáng lộ vẻ sợ hãi và hốt hoảng.
Lúc này trăng rất tròn, trời không có mây, ánh trăng sáng trong chiếu nghiêng xuống, dù không thể chiếu sáng mọi thứ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ nhau.
Diệp Phong hốt hoảng che đi thân thể hớ hênh, cuộn tròn người lại, dường như không dám cho người khác nhìn thấy hắn ta, cũng không dám nhìn bọn họ.
Nhưng quần áo trên người hắn ta quá ít, dù hắn ta có che đậy thế nào cũng không thể che được hết.
“Diệp Phong…”
Cổ họng của Tiêu Vũ Hiên như bị mắc xương cá, muôn vàn lời nói chỉ có thể biến thành hai chữ Diệp Phong.
Hắn ta muốn tiến lên đỡ lấy Diệp Phong.
Nhưng Diệp Phong lại không ngừng lùi về sau, không muốn đụng chạm với hắn ta.
Diệp Phong lảo đảo chạy về phía ngôi miếu, nhưng vì bị thương quá nặng nên lập tức khuỵu xuống.
“Phụt…”
Không biết có phải vì quá kích động không, hắn ta phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo muốn ngã xuống.
“Ngươi bị thương rất nặng, ta cầm máu cho ngươi”.
“Đừng tới đây… Đừng… Cầu xin ngươi…”
Tiếng cầu xin nghẹn ngào đầy tuyệt vọng, còn rất khàn, khiến Tiêu Vũ Hiên và Cố Thanh Hy đau lòng không thôi.
Diệp Phong muốn bò dậy, nhưng vì bị thương quá nặng, hắn ta hoàn toàn không đứng lên nổi.
Hắn ta chỉ có thể bò dần về phía ngôi miếu.
Trên người hắn ta vẫn còn có mấy con dao, vì bò như thế nên dao càng cắm sâu vào trong, nhưng hắn ta như không có cảm giác, chỉ dùng tốc độ nhanh nhất bò về phía ngôi miếu đổ nát kia.
Tiêu Vũ Hiên không đành lòng, muốn đến đỡ hắn ta, nhưng lại bị Cố Thanh Hy ngăn cản.
Trong đôi mắt lạnh lùng lộ vẻ đau lòng, nàng chậm rãi cất lời: “Để lại cho hắn chút danh dự đi”.
Quần áo của hắn ta bị xé rách, để lộ vết thương vừa ghê rợn vừa đáng sợ.
Những vết thương kia khiến người ta phải giật mình, không ít chỗ bị cắn rơi cả thịt.
Từ ngực đến bụng bị thương sâu đến mức lộ cả xương, máu thấm đỏ một vùng.
Ở bụng của hắn ta còn bị cắm năm sáu con dao nhỏ, dao đâm sâu đến tận xương, máu tươi chậm rãi chảy ra từ mũi dao.
Ngoài ra, khắp nơi trên người hắn ta còn có đủ loại vết thương từ roi, gậy, kiếm vân vân, có thể nói là cả người không có chỗ nào lành lặn cả.
Điều khiến Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên nổi giận là…
Ngoài những vết thương này ra, trên những chỗ không có quần áo che khuất của Diệp Phong còn có những dấu vết mờ ám, sắc mặt hắn ta tái nhợt, mái tóc rối bù, hai chân run rẩy, khoé miệng cũng sưng phù, vừa nhìn đã biết là bị người ta làm nhục.
Phẫn nộ.
Phẫn nộ ngút trời.
Cố Thanh Hy gần như dùng hết sức lực toàn thân mới cố giữ cho mình không nổi điên.
Khí thế trên người bọn họ quá mạnh mẽ.
Diệp Phong ngẩng đầu, trong ánh mắt đau khổ thoáng lộ vẻ sợ hãi và hốt hoảng.
Lúc này trăng rất tròn, trời không có mây, ánh trăng sáng trong chiếu nghiêng xuống, dù không thể chiếu sáng mọi thứ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ nhau.
Diệp Phong hốt hoảng che đi thân thể hớ hênh, cuộn tròn người lại, dường như không dám cho người khác nhìn thấy hắn ta, cũng không dám nhìn bọn họ.
Nhưng quần áo trên người hắn ta quá ít, dù hắn ta có che đậy thế nào cũng không thể che được hết.
“Diệp Phong…”
Cổ họng của Tiêu Vũ Hiên như bị mắc xương cá, muôn vàn lời nói chỉ có thể biến thành hai chữ Diệp Phong.
Hắn ta muốn tiến lên đỡ lấy Diệp Phong.
Nhưng Diệp Phong lại không ngừng lùi về sau, không muốn đụng chạm với hắn ta.
Diệp Phong lảo đảo chạy về phía ngôi miếu, nhưng vì bị thương quá nặng nên lập tức khuỵu xuống.
“Phụt…”
Không biết có phải vì quá kích động không, hắn ta phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo muốn ngã xuống.
“Ngươi bị thương rất nặng, ta cầm máu cho ngươi”.
“Đừng tới đây… Đừng… Cầu xin ngươi…”
Tiếng cầu xin nghẹn ngào đầy tuyệt vọng, còn rất khàn, khiến Tiêu Vũ Hiên và Cố Thanh Hy đau lòng không thôi.
Diệp Phong muốn bò dậy, nhưng vì bị thương quá nặng, hắn ta hoàn toàn không đứng lên nổi.
Hắn ta chỉ có thể bò dần về phía ngôi miếu.
Trên người hắn ta vẫn còn có mấy con dao, vì bò như thế nên dao càng cắm sâu vào trong, nhưng hắn ta như không có cảm giác, chỉ dùng tốc độ nhanh nhất bò về phía ngôi miếu đổ nát kia.
Tiêu Vũ Hiên không đành lòng, muốn đến đỡ hắn ta, nhưng lại bị Cố Thanh Hy ngăn cản.
Trong đôi mắt lạnh lùng lộ vẻ đau lòng, nàng chậm rãi cất lời: “Để lại cho hắn chút danh dự đi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.