Chương 270
Thiên Quân
21/08/2022
“Đúng, chợ nô lệ, trong đó nhốt toàn nô lệ còn không bằng cả gia súc. Nó bị vứt ở chợ nô lệ, cũng định sẵn thân phận thấp hèn như sâu kiến
của nó”.
“Nó được nô lệ nhặt về nuôi dưỡng, nhưng mạng của nô lệ không đáng một xu. Ngày nào cũng có một nhóm nô lệ chết đi, Diệp Phong cứ bị đẩy qua đẩy lại như vậy”.
“Người nuôi nấng nó đã chết, nó lại trở thành mồ côi, may mắn thì có nô lệ tốt bụng tiết kiệm thức ăn mang đến cho nó, miễn cưỡng giúp nó sống thêm vài ngày. Lúc không may thì đói liên tục mấy ngày đến mức suýt chết”.
“Nó rất hiểu chuyện, cũng rất ngoan ngoãn, còn rất biết ơn. Nó xem mỗi một người nô lệ như cha mẹ ruột của mình, tuổi còn nhỏ đã giúp bọn họ làm việc, trị thương, còn giấu thức ăn của mình mang cho bọn họ. Người ở chợ nô lệ rất thích nó, ngay cả thuộc hạ cùng mạch Lan kỳ ở đó trông coi nô lệ cũng thích nó”.
Diệp bà bà nói một hồi, giọng nói bỗng hạ thấp xuống.
“Bởi vì nó quá ngoan ngoãn hiểu chuyện, dáng dấp lại dễ nhìn, cho nên… Lúc nó 5 tuổi, có một đại nhân vật đến chợ nô lệ đưa nó đi. Mọi người đều cho rằng đại nhân vật đó thích Diệp Phong, dẫn nó đi có thể cho nó cuộc sống tốt hơn, ít nhất không phải chịu đói rét khổ cực, không phải làm việc nặng nhọc vất vả”.
“Nào ngờ… nào ngờ đại nhân vật đó lại tặng nó cho Lan kỳ chủ”.
“Lan kỳ chủ, kỳ chủ cao quý nhất của Lan kỳ, ông ta trời sinh tàn bạo, giết người không gớm tay, thích hành hạ người khác, đặc biệt là có sở thích về chuyện kia, Diệp Phong đáng thương mới năm tuổi đã bị ông ta vấy bẩn rồi”.
Nói đến đây, Diệp bà bà đau lòng ôm ngực mình, cảm xúc kích động.
Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên nhìn nhau, nhớ đến những vết thương mờ ám trên người Diệp Phong, đều hiểu từ vấy bẩn này có ý gì.
Sắc mặt hai người đều rất khó coi, Tiêu Vũ Hiên nổi điên: “Mới năm tuổi, ông ta là cầm thú sao? Sao ông ta có thể làm thế được?”
“Ta là một nữ đầu bếp, vốn làm việc nấu cơm cho những thị vệ ở khu nô lệ, vì nấu ăn ngon nên được điều vào kỳ. Hôm đó, ta chính mắt nhìn thấy Diệp Phong bị hành hạ đến mức thoi thóp, vô cùng thê thảm, một đứa trẻ năm tuổi bị hành hạ đến mức như thế, thật sự quá đáng thương”.
Không biết nhớ đến điều gì, thân thể Diệp bà bà liên tục run rẩy.
“Ta muốn đưa thuốc cho thằng bé, nhưng lại sợ bị dính líu, chỉ có thể đứng ở xa nhìn thằng bé tự mình rửa vết thương, lần đó, thằng bé nằm trên giường hơn nửa tháng, suýt mất mạng”.
“Ta còn thấy Diệp Phong muốn tự sát, những người đó đe doạ hắn, nếu hắn không ngoan ngoãn phục vụ Lan kỳ chủ, bọn họ sẽ giết sạch tất cả mọi người ở khu nô lệ”.
“Người ở khu nô lệ phụ trách đào vàng, giết hết rồi thì ai làm việc, ta cho rằng bọn họ chỉ đe doạ thôi, cả Diệp Phong cũng nghĩ thế, kết quả bọn họ lần lượt sát hại những người từng có ơn với Diệp Phong ngay trước mặt thằng bé một cách tàn nhẫn, cho dù Diệp Phong khóc lóc cầu xin thế nào cũng vô dụng”.
Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên nghe mà nổi da gà.
Điều khiến bọn họ không thể tưởng tượng được là những gì Diệp bà bà vừa kể chỉ là khởi đầu cho cuộc sống bi kịch của Diệp Phong mà thôi.
“Cuối cùng Diệp Phong cũng thoả hiệp, thực tế thì thằng bé không thể không thoả hiệp. Từ đó, thằng bé hoàn toàn trở thành đồ chơi của Lan kỳ chủ, thường xuyên bị lăng nhục, chỉ cần ông ta không vừa lòng, bọn họ sẽ giết người ở khu nô lệ, dần dần, mấy nô lệ lâu năm ở khu nô lệ đều chết hết”.
“Tuy thằng bé còn nhỏ, nhưng là một người trọng tình trọng nghĩa, mỗi một nô lệ chết trước mặt thằng bé đều như ngàn con dao cắt vào da thịt thằng bé. Thằng bé bắt đầu trở nên đơn độc, cảm thấy mình là sao chổi, chỉ cần là người có qua lại với thằng bé đều sẽ chết thê thảm, cho nên thằng bé không dám kết bạn, cũng không dám nói một lời với ai, chỉ sợ làm ảnh hưởng đến người khác”.
“Nó được nô lệ nhặt về nuôi dưỡng, nhưng mạng của nô lệ không đáng một xu. Ngày nào cũng có một nhóm nô lệ chết đi, Diệp Phong cứ bị đẩy qua đẩy lại như vậy”.
“Người nuôi nấng nó đã chết, nó lại trở thành mồ côi, may mắn thì có nô lệ tốt bụng tiết kiệm thức ăn mang đến cho nó, miễn cưỡng giúp nó sống thêm vài ngày. Lúc không may thì đói liên tục mấy ngày đến mức suýt chết”.
“Nó rất hiểu chuyện, cũng rất ngoan ngoãn, còn rất biết ơn. Nó xem mỗi một người nô lệ như cha mẹ ruột của mình, tuổi còn nhỏ đã giúp bọn họ làm việc, trị thương, còn giấu thức ăn của mình mang cho bọn họ. Người ở chợ nô lệ rất thích nó, ngay cả thuộc hạ cùng mạch Lan kỳ ở đó trông coi nô lệ cũng thích nó”.
Diệp bà bà nói một hồi, giọng nói bỗng hạ thấp xuống.
“Bởi vì nó quá ngoan ngoãn hiểu chuyện, dáng dấp lại dễ nhìn, cho nên… Lúc nó 5 tuổi, có một đại nhân vật đến chợ nô lệ đưa nó đi. Mọi người đều cho rằng đại nhân vật đó thích Diệp Phong, dẫn nó đi có thể cho nó cuộc sống tốt hơn, ít nhất không phải chịu đói rét khổ cực, không phải làm việc nặng nhọc vất vả”.
“Nào ngờ… nào ngờ đại nhân vật đó lại tặng nó cho Lan kỳ chủ”.
“Lan kỳ chủ, kỳ chủ cao quý nhất của Lan kỳ, ông ta trời sinh tàn bạo, giết người không gớm tay, thích hành hạ người khác, đặc biệt là có sở thích về chuyện kia, Diệp Phong đáng thương mới năm tuổi đã bị ông ta vấy bẩn rồi”.
Nói đến đây, Diệp bà bà đau lòng ôm ngực mình, cảm xúc kích động.
Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên nhìn nhau, nhớ đến những vết thương mờ ám trên người Diệp Phong, đều hiểu từ vấy bẩn này có ý gì.
Sắc mặt hai người đều rất khó coi, Tiêu Vũ Hiên nổi điên: “Mới năm tuổi, ông ta là cầm thú sao? Sao ông ta có thể làm thế được?”
“Ta là một nữ đầu bếp, vốn làm việc nấu cơm cho những thị vệ ở khu nô lệ, vì nấu ăn ngon nên được điều vào kỳ. Hôm đó, ta chính mắt nhìn thấy Diệp Phong bị hành hạ đến mức thoi thóp, vô cùng thê thảm, một đứa trẻ năm tuổi bị hành hạ đến mức như thế, thật sự quá đáng thương”.
Không biết nhớ đến điều gì, thân thể Diệp bà bà liên tục run rẩy.
“Ta muốn đưa thuốc cho thằng bé, nhưng lại sợ bị dính líu, chỉ có thể đứng ở xa nhìn thằng bé tự mình rửa vết thương, lần đó, thằng bé nằm trên giường hơn nửa tháng, suýt mất mạng”.
“Ta còn thấy Diệp Phong muốn tự sát, những người đó đe doạ hắn, nếu hắn không ngoan ngoãn phục vụ Lan kỳ chủ, bọn họ sẽ giết sạch tất cả mọi người ở khu nô lệ”.
“Người ở khu nô lệ phụ trách đào vàng, giết hết rồi thì ai làm việc, ta cho rằng bọn họ chỉ đe doạ thôi, cả Diệp Phong cũng nghĩ thế, kết quả bọn họ lần lượt sát hại những người từng có ơn với Diệp Phong ngay trước mặt thằng bé một cách tàn nhẫn, cho dù Diệp Phong khóc lóc cầu xin thế nào cũng vô dụng”.
Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên nghe mà nổi da gà.
Điều khiến bọn họ không thể tưởng tượng được là những gì Diệp bà bà vừa kể chỉ là khởi đầu cho cuộc sống bi kịch của Diệp Phong mà thôi.
“Cuối cùng Diệp Phong cũng thoả hiệp, thực tế thì thằng bé không thể không thoả hiệp. Từ đó, thằng bé hoàn toàn trở thành đồ chơi của Lan kỳ chủ, thường xuyên bị lăng nhục, chỉ cần ông ta không vừa lòng, bọn họ sẽ giết người ở khu nô lệ, dần dần, mấy nô lệ lâu năm ở khu nô lệ đều chết hết”.
“Tuy thằng bé còn nhỏ, nhưng là một người trọng tình trọng nghĩa, mỗi một nô lệ chết trước mặt thằng bé đều như ngàn con dao cắt vào da thịt thằng bé. Thằng bé bắt đầu trở nên đơn độc, cảm thấy mình là sao chổi, chỉ cần là người có qua lại với thằng bé đều sẽ chết thê thảm, cho nên thằng bé không dám kết bạn, cũng không dám nói một lời với ai, chỉ sợ làm ảnh hưởng đến người khác”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.