Chương 334
Thiên Quân
29/08/2022
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, cao thủ cấp ba kia và đám kỳ thù muốn ngăn
cũng không ngăn được. Tốc độ của cáp treo chợt nhanh hơn mấy lần, vậy mà lại lướt qua tòa phong hỏa đài thứ ba.
Cao thủ cấp ba kia nổi giận, sau đó trút hết cơn giận lên Cố Thanh Hy, chiêu chiêu đều là tuyệt chiêu trí mạng.
Cố Thanh Hy vừa né vừa cười nói: “Lão già, cũng không phải ta mở cửa thoát hiểm, ngươi trút giận lên ta làm gì?”
Cao thủ cấp ba kia làm sao lại nghe lời nàng nói, chiêu này còn tàn nhẫn, mạnh mẽ hơn chiêu kia.
Dịch Thần Phi định giúp đỡ lại bị một đám cung tiễn thủ giương cung gài tên, nhắm ngay Cố Thanh Hy và đám người hầu bắn tên.
Hắn ta bị ép bất đắc dĩ, chỉ có thể chặn lại đám mưa tên kia cho họ.
Dù khinh công của Cố Thanh Hy rất tốt cũng không đỡ nổi đòn tấn công liên hoàn của cao thủ cấp ba. Ngay khi nàng gặp phải nguy hiểm thì giữa không trung chợt ập đến một luồng sát khí lạnh lẽo như băng, trực tiếp đẩy phăng ra cao thủ cấp ba, cứu lấy Cố Thanh Hy.
“Keng, keng, keng…”
Kiếm chiêu bay múa, mỗi một chiêu đều tỏa ra ánh sáng chói mắt chứa đựng sức mạnh phá hủy đất trời, dùng khí thế quét ngang thiên hạ đánh cao thủ cấp ba kia bị thương nặng.
“Phụt…”
Cao thủ cấp ba kia trực tiếp bị đánh hộc máu, cơ thể lung lay, suýt nữa không đứng vững được.
Cố Thanh Hy ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy người nọ không phải ai khác mà chính là Phù Quang – ám vệ bên cạnh nàng.
Lúc này, Phù Quang vẫn là gương mặt non nớt kia, nhưng lại không còn vẻ ngây thơ, hồn nhiên của lúc trước, chỉ còn lại sự âm trầm, lạnh lẽo.
Hắn ta giống như máy gặt lúa, trên đường đi ngang qua, đám kỳ thủ kia đều bị cắt đứt cổ mà chết.
Chỉ trong thoáng chốc, trên đất đã toàn là xác chết khiến tên cao thủ cấp ba kia tức điên người.
“Chủ tủ, các ngài đi trước đi, để ta bọc sau”, Phù Quang tay nâng kiếm hạ, lại có thêm mấy mạng người nằm xuống mãi mãi.
Dịch Thần PHi cầm lấy tay Cố Thanh Hy, dẫn nàng nhảy lên cái cáp treo cuối cùng.
Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Phù Quang và tên cao thủ cấp ba kia đang chiến đấu ác liệt.
“Phù Quang là cao thủ cấp mấy?”, Cố Thanh Hy hỏi.
“Chắc là cấp ba đỉnh phong, lão già kia chẳng qua chỉ mới vào cấp ba thôi, hắn ta có thể đối phó được”, chỉ cần sau đó không có cao thủ đến giúp là được.
“Vậy huynh cấp mấy?”
“Một chút võ công phòng thân thôi, nào có lợi hợi như hắn ta”.
Cố Thanh Hy trợn trắng mắt.
Tin huynh mới lạ.
“Cáp treo chạy đi mất rồi, Phù Quang có cách nào đuổi theo không?”
“Hắn ta chẳng phải là ám vệ của muội à? Ám vệ của mình có bản lĩnh thế nào, lẽ nào không phải muội mới là người biết rõ hơn sao?”
“…”
“Hắn ta đuổi theo rồi”.
“Thuộc hạ ra mắt chủ tử”, Phù Quang giống như quỷ mị, chẳng biết lên cáp treo từ bao giờ, quỳ một gối xuống trước mặt Cố Thanh Hy.
Cao thủ cấp ba kia nổi giận, sau đó trút hết cơn giận lên Cố Thanh Hy, chiêu chiêu đều là tuyệt chiêu trí mạng.
Cố Thanh Hy vừa né vừa cười nói: “Lão già, cũng không phải ta mở cửa thoát hiểm, ngươi trút giận lên ta làm gì?”
Cao thủ cấp ba kia làm sao lại nghe lời nàng nói, chiêu này còn tàn nhẫn, mạnh mẽ hơn chiêu kia.
Dịch Thần Phi định giúp đỡ lại bị một đám cung tiễn thủ giương cung gài tên, nhắm ngay Cố Thanh Hy và đám người hầu bắn tên.
Hắn ta bị ép bất đắc dĩ, chỉ có thể chặn lại đám mưa tên kia cho họ.
Dù khinh công của Cố Thanh Hy rất tốt cũng không đỡ nổi đòn tấn công liên hoàn của cao thủ cấp ba. Ngay khi nàng gặp phải nguy hiểm thì giữa không trung chợt ập đến một luồng sát khí lạnh lẽo như băng, trực tiếp đẩy phăng ra cao thủ cấp ba, cứu lấy Cố Thanh Hy.
“Keng, keng, keng…”
Kiếm chiêu bay múa, mỗi một chiêu đều tỏa ra ánh sáng chói mắt chứa đựng sức mạnh phá hủy đất trời, dùng khí thế quét ngang thiên hạ đánh cao thủ cấp ba kia bị thương nặng.
“Phụt…”
Cao thủ cấp ba kia trực tiếp bị đánh hộc máu, cơ thể lung lay, suýt nữa không đứng vững được.
Cố Thanh Hy ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy người nọ không phải ai khác mà chính là Phù Quang – ám vệ bên cạnh nàng.
Lúc này, Phù Quang vẫn là gương mặt non nớt kia, nhưng lại không còn vẻ ngây thơ, hồn nhiên của lúc trước, chỉ còn lại sự âm trầm, lạnh lẽo.
Hắn ta giống như máy gặt lúa, trên đường đi ngang qua, đám kỳ thủ kia đều bị cắt đứt cổ mà chết.
Chỉ trong thoáng chốc, trên đất đã toàn là xác chết khiến tên cao thủ cấp ba kia tức điên người.
“Chủ tủ, các ngài đi trước đi, để ta bọc sau”, Phù Quang tay nâng kiếm hạ, lại có thêm mấy mạng người nằm xuống mãi mãi.
Dịch Thần PHi cầm lấy tay Cố Thanh Hy, dẫn nàng nhảy lên cái cáp treo cuối cùng.
Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Phù Quang và tên cao thủ cấp ba kia đang chiến đấu ác liệt.
“Phù Quang là cao thủ cấp mấy?”, Cố Thanh Hy hỏi.
“Chắc là cấp ba đỉnh phong, lão già kia chẳng qua chỉ mới vào cấp ba thôi, hắn ta có thể đối phó được”, chỉ cần sau đó không có cao thủ đến giúp là được.
“Vậy huynh cấp mấy?”
“Một chút võ công phòng thân thôi, nào có lợi hợi như hắn ta”.
Cố Thanh Hy trợn trắng mắt.
Tin huynh mới lạ.
“Cáp treo chạy đi mất rồi, Phù Quang có cách nào đuổi theo không?”
“Hắn ta chẳng phải là ám vệ của muội à? Ám vệ của mình có bản lĩnh thế nào, lẽ nào không phải muội mới là người biết rõ hơn sao?”
“…”
“Hắn ta đuổi theo rồi”.
“Thuộc hạ ra mắt chủ tử”, Phù Quang giống như quỷ mị, chẳng biết lên cáp treo từ bao giờ, quỳ một gối xuống trước mặt Cố Thanh Hy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.