Chương 339
Thiên Quân
30/08/2022
Ngay khi hắn ta nghiêng người né tránh thì mấy tên kỳ thủ đứng gần Lâm đàn chủ đều bị Phù Quang một kiếm ngắt lấy tính mạng.
“Cứu người ra khỏi tháp Phong Vân của ta thì thôi, đã thế còn dám giết cấp dưới của ta. Ngươi cho rằng ta là quả hồng mềm, có thể mặc ngươi nắn bóp sao?”
Lâm đàn chủ vẫy tay một cái, vô số kỳ thủ lập tức bao vây lấy Phù Quang đến con ruồi còn không bay ra được.
Khóe miệng Phù Quang nhếch lên một nụ cười lạnh, trong mắt lộ vẻ khinh bỉ, cũng chẳng thèm nói nhiều với họ, dáng người mảnh khảnh đứng sừng sững trước đường dây cáp giống như một bức tượng chiến thần. Hễ ai bước qua đường ranh một bước, hắn ta sẽ chém chết kẻ đó, thề bảo vệ đường dây cáp, bảo vệ Cố Thanh Hy.
Trên dây cáp treo càng lúc càng có nhiều cao thủ điều khiển xe cáp tới gần.
Dù võ công của Dịch Thần Phi có cao đến đâu, một người đối mặt với nhiều cao thủ như vậy cũng khá tốn sức.
Tình thế dần dần trở nên bất ổn đối với họ.
Tên cao thủ cấp bốn dẫn đầu xuyên qua lớp phòng ngự của Dịch Thần Phi, lao thẳng về phía xe cáp của đám người Cố Thanh Hy.
Dịch Thần Phi khẽ biến sắc, tung một chiêu phong tuyết phiêu phi, lấy nhu thắng cương, đẩy lùi tên cao thủ cấp bốn.
“Rầm rầm rầm…”
Cao thủ so chiêu, tốc độ cực nhanh, ngay cả Cố Thanh Hy nhìn mà cũng hoa cả mắt.
Nếu không có Dịch Thần Phi dốc toàn lực ngăn cản, dựa vào ám khí của Cố Thanh Hy thôi thì không thể cản được những cao thủ hung thần ác sát kia.
Cố Thanh Hy mò vào vạt áo nhưng không tìm được gì, không nhịn được muốn mắng một câu.
Vào thời khắc quan trọng thế này mà trên người không có bất kỳ món ám khí hay châm độc nào cả.
Diệp Phong lo lắng, giãy giụa đứng dậy ngăn cản những cao thủ kia giúp đám người Cố Thanh Hy, nhưng vì say mèm nên hai chân hắn ta như nhũn ra, vừa đứng lên đã ngã xuống.
Khi Diệp Phong sắp tuyệt vọng, trong lúc mơ màng, hắn ta nhìn thấy Dịch Thần Phi giơ tay phải ra hút cây sáo ngọc bích bên hông Cố Thanh Hy đi.
Tiếng sáo trong trẻo xuyên qua xe cáp, lướt qua mọi người, quanh quẩn trong núi, dư âm văng vẳng bên tai.
Khi tiếng sáo vang lên, nhiệt độ trong không khí giảm mạnh, thậm chí còn có thể nhìn thấy bông tuyết chậm rãi rơi xuống trong bóng đêm.
Bông tuyết bay múa giữa không trung như những tinh linh, tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp.
Rất nhiều người khó hiểu.
Tại sao ngày nắng nóng lại có tuyết rơi?
Họ còn chưa nghĩ xong, những bông tuyết xinh đẹp kia đã hoá thành những lưỡi dao bắn về phía các cao thủ như dời núi lấp biển.
Vì trời quá tối, cộng thêm bất ngờ nên không ít cao thủ bị bông tuyết bắn trúng chỗ trí mạng, tử vong tại chỗ.
“Cẩn thận bông tuyết”.
Tên cao thủ cấp bốn hét lên, định đi đoạt sáo ngọc bích của Dịch Thần Phi, nhưng trên không trung lại có một sức mạnh ngăn cản gã ta, khiến gã ta không thể tới gần Dịch Thần Phi nửa bước.
“Cứu người ra khỏi tháp Phong Vân của ta thì thôi, đã thế còn dám giết cấp dưới của ta. Ngươi cho rằng ta là quả hồng mềm, có thể mặc ngươi nắn bóp sao?”
Lâm đàn chủ vẫy tay một cái, vô số kỳ thủ lập tức bao vây lấy Phù Quang đến con ruồi còn không bay ra được.
Khóe miệng Phù Quang nhếch lên một nụ cười lạnh, trong mắt lộ vẻ khinh bỉ, cũng chẳng thèm nói nhiều với họ, dáng người mảnh khảnh đứng sừng sững trước đường dây cáp giống như một bức tượng chiến thần. Hễ ai bước qua đường ranh một bước, hắn ta sẽ chém chết kẻ đó, thề bảo vệ đường dây cáp, bảo vệ Cố Thanh Hy.
Trên dây cáp treo càng lúc càng có nhiều cao thủ điều khiển xe cáp tới gần.
Dù võ công của Dịch Thần Phi có cao đến đâu, một người đối mặt với nhiều cao thủ như vậy cũng khá tốn sức.
Tình thế dần dần trở nên bất ổn đối với họ.
Tên cao thủ cấp bốn dẫn đầu xuyên qua lớp phòng ngự của Dịch Thần Phi, lao thẳng về phía xe cáp của đám người Cố Thanh Hy.
Dịch Thần Phi khẽ biến sắc, tung một chiêu phong tuyết phiêu phi, lấy nhu thắng cương, đẩy lùi tên cao thủ cấp bốn.
“Rầm rầm rầm…”
Cao thủ so chiêu, tốc độ cực nhanh, ngay cả Cố Thanh Hy nhìn mà cũng hoa cả mắt.
Nếu không có Dịch Thần Phi dốc toàn lực ngăn cản, dựa vào ám khí của Cố Thanh Hy thôi thì không thể cản được những cao thủ hung thần ác sát kia.
Cố Thanh Hy mò vào vạt áo nhưng không tìm được gì, không nhịn được muốn mắng một câu.
Vào thời khắc quan trọng thế này mà trên người không có bất kỳ món ám khí hay châm độc nào cả.
Diệp Phong lo lắng, giãy giụa đứng dậy ngăn cản những cao thủ kia giúp đám người Cố Thanh Hy, nhưng vì say mèm nên hai chân hắn ta như nhũn ra, vừa đứng lên đã ngã xuống.
Khi Diệp Phong sắp tuyệt vọng, trong lúc mơ màng, hắn ta nhìn thấy Dịch Thần Phi giơ tay phải ra hút cây sáo ngọc bích bên hông Cố Thanh Hy đi.
Tiếng sáo trong trẻo xuyên qua xe cáp, lướt qua mọi người, quanh quẩn trong núi, dư âm văng vẳng bên tai.
Khi tiếng sáo vang lên, nhiệt độ trong không khí giảm mạnh, thậm chí còn có thể nhìn thấy bông tuyết chậm rãi rơi xuống trong bóng đêm.
Bông tuyết bay múa giữa không trung như những tinh linh, tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp.
Rất nhiều người khó hiểu.
Tại sao ngày nắng nóng lại có tuyết rơi?
Họ còn chưa nghĩ xong, những bông tuyết xinh đẹp kia đã hoá thành những lưỡi dao bắn về phía các cao thủ như dời núi lấp biển.
Vì trời quá tối, cộng thêm bất ngờ nên không ít cao thủ bị bông tuyết bắn trúng chỗ trí mạng, tử vong tại chỗ.
“Cẩn thận bông tuyết”.
Tên cao thủ cấp bốn hét lên, định đi đoạt sáo ngọc bích của Dịch Thần Phi, nhưng trên không trung lại có một sức mạnh ngăn cản gã ta, khiến gã ta không thể tới gần Dịch Thần Phi nửa bước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.