Chương 345
Thiên Quân
30/08/2022
“Ừm”.
Diệp Phong nhẹ nhàng trả lời một câu, nhớ đến chuyện đại náo Ma tộc trước khi ngất đi, trong mắt hắn ta lộ vẻ lo lắng, người cũng không ngừng run rẩy.
Thấy dáng vẻ đó, đáy lòng Cố Thanh Hy và Phù Quang thoáng đau nhói.
Khoé miệng Cố Thanh Hy giật giật: “Đừng nói ngươi còn muốn quay về đấy nhé”.
Diệp Phong không trả lời, chỉ ôm chặt lấy đầu gối mình, ngầm thừa nhận.
Trở về Ma tộc là số phận của hắn ta, hắn ta không thể thoát được.
“Những người hầu kia đã được người của Dịch Thần Phi cứu ra ngoài rồi, ta cũng sẽ nghĩ cách giải độc cho bà của ngươi, ngươi còn trở về Ma tộc làm gì?”
“Cô có thể giải độc giúp bà của ta?”
“Độc của bà ấy rất phức tạp, dù ta không thể giải ngay, nhưng ta có thể giúp bà ấy không quá đau đớn khi phát độc, cho ta một khoảng thời gian, ta sẽ không khiến ngươi phải thất vọng đâu”.
Nét mặt Diệp Phong cũng bớt căng thẳng hơn, dù vẫn còn rất lo lắng, nhưng cũng không còn u ám như khi nãy nữa.
“Nghe lời ta, sau này đừng ngu ngốc trở về nữa”.
“Được…”
Diệp Phong ngạc nhiên nhìn bàn tay bị Cố Thanh Hy nắm lấy, sương mù trong lòng tan đi mấy phần.
“Đúng rồi, chuông Phá hồn bị cướp đi rồi sao?”
“Phải, hôm đó sau khi từ biệt cô, có người chặn đường ta, đối phương đeo mặt nạ, không thấy rõ khuôn mặt, võ công của người đó rất cao cường, không thua kém gì Lan kỳ chủ, chuông Phá hồn đã bị người đó cướp mất”.
“Võ công còn cao cường hơn cả Lan kỳ chủ? Vậy so với Phù Quang thì sao?”
“E rằng Phù Quang cũng không phải đối thủ của hắn ta, có lẽ cả Dịch công tử cũng vậy”.
Mọi người biết quá rõ võ công của Dịch Thần Phi.
Nếu cả hắn ta cũng không phải đối thủ, vậy người đó phải đến cảnh giới đáng sợ nào chứ.
“Hắn ta chỉ muốn có chuông Phá hồn chứ không giết người, chứ không ta cũng không thể sống đến bây giờ”.
“Ở thế giới này có những cao thủ nghịch thiên nào?”
Diệp Phong và Phù Quang nhìn nàng bằng ánh mắt khó hiểu.
Cố Thanh Hy che miệng ho khan: “Ý ta là chỗ chúng ta có những cao thủ nghịch thiên nào?”
Diệp Phong hờ hững nói: “Núi cao còn có núi cao hơn, thật sự không biết được cụ thể là bao nhiêu, nhưng ma chủ của Ma tộc, chiến thần Dạ Mặc Uyên, tộc trưởng Thiên Phần tộc, môn chủ Tu La Môn đều là cao thủ nghịch thiên nổi tiếng thiên hạ, còn có rất nhiều trưởng lão thái thượng của các thế gia lâu đời nữa”.
“Ma chủ Ma tộc lúc chính lúc tà, hỉ nộ vô thường, ông ta muốn cướp chuông Phá hồn hoàn toàn không cần đeo mặt nạ”.
“Chiến thần Dạ Mặc Uyên hai chân tàn phế, người kia đi lại bình thường, cũng không thể là hắn”.
“Thiên Phần tộc đã lánh đời nhiều năm, chưa từng dính vào chuyện trần thế, có lẽ bọn họ cũng không có khả năng đi cướp”.
Diệp Phong nhẹ nhàng trả lời một câu, nhớ đến chuyện đại náo Ma tộc trước khi ngất đi, trong mắt hắn ta lộ vẻ lo lắng, người cũng không ngừng run rẩy.
Thấy dáng vẻ đó, đáy lòng Cố Thanh Hy và Phù Quang thoáng đau nhói.
Khoé miệng Cố Thanh Hy giật giật: “Đừng nói ngươi còn muốn quay về đấy nhé”.
Diệp Phong không trả lời, chỉ ôm chặt lấy đầu gối mình, ngầm thừa nhận.
Trở về Ma tộc là số phận của hắn ta, hắn ta không thể thoát được.
“Những người hầu kia đã được người của Dịch Thần Phi cứu ra ngoài rồi, ta cũng sẽ nghĩ cách giải độc cho bà của ngươi, ngươi còn trở về Ma tộc làm gì?”
“Cô có thể giải độc giúp bà của ta?”
“Độc của bà ấy rất phức tạp, dù ta không thể giải ngay, nhưng ta có thể giúp bà ấy không quá đau đớn khi phát độc, cho ta một khoảng thời gian, ta sẽ không khiến ngươi phải thất vọng đâu”.
Nét mặt Diệp Phong cũng bớt căng thẳng hơn, dù vẫn còn rất lo lắng, nhưng cũng không còn u ám như khi nãy nữa.
“Nghe lời ta, sau này đừng ngu ngốc trở về nữa”.
“Được…”
Diệp Phong ngạc nhiên nhìn bàn tay bị Cố Thanh Hy nắm lấy, sương mù trong lòng tan đi mấy phần.
“Đúng rồi, chuông Phá hồn bị cướp đi rồi sao?”
“Phải, hôm đó sau khi từ biệt cô, có người chặn đường ta, đối phương đeo mặt nạ, không thấy rõ khuôn mặt, võ công của người đó rất cao cường, không thua kém gì Lan kỳ chủ, chuông Phá hồn đã bị người đó cướp mất”.
“Võ công còn cao cường hơn cả Lan kỳ chủ? Vậy so với Phù Quang thì sao?”
“E rằng Phù Quang cũng không phải đối thủ của hắn ta, có lẽ cả Dịch công tử cũng vậy”.
Mọi người biết quá rõ võ công của Dịch Thần Phi.
Nếu cả hắn ta cũng không phải đối thủ, vậy người đó phải đến cảnh giới đáng sợ nào chứ.
“Hắn ta chỉ muốn có chuông Phá hồn chứ không giết người, chứ không ta cũng không thể sống đến bây giờ”.
“Ở thế giới này có những cao thủ nghịch thiên nào?”
Diệp Phong và Phù Quang nhìn nàng bằng ánh mắt khó hiểu.
Cố Thanh Hy che miệng ho khan: “Ý ta là chỗ chúng ta có những cao thủ nghịch thiên nào?”
Diệp Phong hờ hững nói: “Núi cao còn có núi cao hơn, thật sự không biết được cụ thể là bao nhiêu, nhưng ma chủ của Ma tộc, chiến thần Dạ Mặc Uyên, tộc trưởng Thiên Phần tộc, môn chủ Tu La Môn đều là cao thủ nghịch thiên nổi tiếng thiên hạ, còn có rất nhiều trưởng lão thái thượng của các thế gia lâu đời nữa”.
“Ma chủ Ma tộc lúc chính lúc tà, hỉ nộ vô thường, ông ta muốn cướp chuông Phá hồn hoàn toàn không cần đeo mặt nạ”.
“Chiến thần Dạ Mặc Uyên hai chân tàn phế, người kia đi lại bình thường, cũng không thể là hắn”.
“Thiên Phần tộc đã lánh đời nhiều năm, chưa từng dính vào chuyện trần thế, có lẽ bọn họ cũng không có khả năng đi cướp”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.