Chương 355
Thiên Quân
01/09/2022
Gần trăm người xông lên, bọn họ ai nấy đều là cao thủ tiếng tăm hiển
hách, lại xông tới giết không hề nương tay, thoáng chốc rừng trúc tràn
ngập sát khí. Chỉ riêng chưởng lực dồi dào cũng có thể hủy toàn bộ rừng
trúc, huống hồ là đánh vào người.
Ánh mắt Huyết Sát trở nên lạnh lùng sắc bén, ra tay nhanh chuẩn ác, lưỡi hái trong tay cứ vung lên là lấy một mạng.
Cho dù đối diện với thiên quân vạn mã, Huyết Sát cũng không biến sắc. Hắn ta giống như sát thần, nơi hắn ta đi qua biến thành núi thây biển máu.
Cố Thanh Hy nheo mắt lại.
Công lực mạnh thật.
Thủ đoạn ác thật.
Chẳng lẽ người mà ma tộc vây giết là hắn ta?
Võ công này quả thật cũng xứng đáng để bọn họ lên kế hoạch mai phục ám sát.
“Tiểu đệ đệ, tỷ tỷ dẫn ngươi rời đi trước”.
“Được ạ”.
Cố Thanh Hy ôm eo hắn ta, ngửi thấy mùi hoa Mạn Đà La nhàn nhạt trên người hắn ta, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười.
Nàng không có nội lực nhưng khinh công thì không tệ, nhân lúc rối loạn mà chạy đi.
Không ít cao thủ luôn dõi theo bọn họ.
Thấy bọn họ chạy thì hai tay kết ấn, đánh về phía Cố Thanh Hy.
Cánh tay trắng nõn của ma chủ vén tóc ra sau tai, nhìn thấy tình cảnh đó, nụ cười trên mặt hắn ta lạnh đi, khẽ giơ tay lên, đám cao thủ kia đều nổ tung thành sương máu.
Mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, hắn ta cũng chỉ tùy tiện nhấc tay, nhưng lại khiến mười mấy mạng người hoàn toàn rời xa nhân thế.
Ở phía cuối rừng tre, Cố Thanh Hy vẫn ôm eo ma chủ, ngửi mùi thơm trên người hắn ta.
“Tiểu đệ đệ, đệ dùng loại son phấn gì mà mùi thơm thế?”
“Ta tắm với cánh hoa, chắc là để lại mùi hoa trên người”, nam tử áo đỏ nâng tay áo rộng lên, học theo Cố Thanh Hy ngửi.
Cố Thanh Hy nhìn thẳng vào mắt hắn ta, không kìm được khen ngợi: “Đôi mắt của đệ đẹp quá”.
Nam tử áo đỏ hơi sững người, nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Hy thì chỉ thấy chiếc khăn che mặt, không thấy rõ diện mạo, nhưng đôi mắt trắng đen rõ ràng phản chiếu đôi mắt một xanh một đen của hắn ta kia tràn đầy hâm mộ.
Hắn ta không nhìn lầm, đúng là hâm mộ và yêu thích, sự hâm mộ và yêu thích không xen lẫn bất kỳ tạp chất nào.
Khoé miệng môn chủ khẽ mấp máy, hắn ta bảo: “Tỷ là người đầu tiên khen mắt ta đẹp”.
Hắn ta vẫn luôn giữ nụ cười trên môi, nhưng nụ cười này không làm người ta cảm thấy ấm áp, ngược lại có cảm giác như rơi vào hang động.
Không biết vì sao mà nhờ câu nói của Cố Thanh Hy, nụ cười ấy đã trở nên ấm áp hơn.
“Vậy người khác miêu tả đôi mắt của đệ như thế nào?”, Cố Thanh Hy hỏi.
“Yêu quái, ma quỷ”.
Cố Thanh Hy phụt cười: “Đó là do họ ghen tị thôi, đôi mắt này nhìn nhiều sẽ thấy đẹp”.
Ánh mắt Huyết Sát trở nên lạnh lùng sắc bén, ra tay nhanh chuẩn ác, lưỡi hái trong tay cứ vung lên là lấy một mạng.
Cho dù đối diện với thiên quân vạn mã, Huyết Sát cũng không biến sắc. Hắn ta giống như sát thần, nơi hắn ta đi qua biến thành núi thây biển máu.
Cố Thanh Hy nheo mắt lại.
Công lực mạnh thật.
Thủ đoạn ác thật.
Chẳng lẽ người mà ma tộc vây giết là hắn ta?
Võ công này quả thật cũng xứng đáng để bọn họ lên kế hoạch mai phục ám sát.
“Tiểu đệ đệ, tỷ tỷ dẫn ngươi rời đi trước”.
“Được ạ”.
Cố Thanh Hy ôm eo hắn ta, ngửi thấy mùi hoa Mạn Đà La nhàn nhạt trên người hắn ta, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười.
Nàng không có nội lực nhưng khinh công thì không tệ, nhân lúc rối loạn mà chạy đi.
Không ít cao thủ luôn dõi theo bọn họ.
Thấy bọn họ chạy thì hai tay kết ấn, đánh về phía Cố Thanh Hy.
Cánh tay trắng nõn của ma chủ vén tóc ra sau tai, nhìn thấy tình cảnh đó, nụ cười trên mặt hắn ta lạnh đi, khẽ giơ tay lên, đám cao thủ kia đều nổ tung thành sương máu.
Mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, hắn ta cũng chỉ tùy tiện nhấc tay, nhưng lại khiến mười mấy mạng người hoàn toàn rời xa nhân thế.
Ở phía cuối rừng tre, Cố Thanh Hy vẫn ôm eo ma chủ, ngửi mùi thơm trên người hắn ta.
“Tiểu đệ đệ, đệ dùng loại son phấn gì mà mùi thơm thế?”
“Ta tắm với cánh hoa, chắc là để lại mùi hoa trên người”, nam tử áo đỏ nâng tay áo rộng lên, học theo Cố Thanh Hy ngửi.
Cố Thanh Hy nhìn thẳng vào mắt hắn ta, không kìm được khen ngợi: “Đôi mắt của đệ đẹp quá”.
Nam tử áo đỏ hơi sững người, nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Hy thì chỉ thấy chiếc khăn che mặt, không thấy rõ diện mạo, nhưng đôi mắt trắng đen rõ ràng phản chiếu đôi mắt một xanh một đen của hắn ta kia tràn đầy hâm mộ.
Hắn ta không nhìn lầm, đúng là hâm mộ và yêu thích, sự hâm mộ và yêu thích không xen lẫn bất kỳ tạp chất nào.
Khoé miệng môn chủ khẽ mấp máy, hắn ta bảo: “Tỷ là người đầu tiên khen mắt ta đẹp”.
Hắn ta vẫn luôn giữ nụ cười trên môi, nhưng nụ cười này không làm người ta cảm thấy ấm áp, ngược lại có cảm giác như rơi vào hang động.
Không biết vì sao mà nhờ câu nói của Cố Thanh Hy, nụ cười ấy đã trở nên ấm áp hơn.
“Vậy người khác miêu tả đôi mắt của đệ như thế nào?”, Cố Thanh Hy hỏi.
“Yêu quái, ma quỷ”.
Cố Thanh Hy phụt cười: “Đó là do họ ghen tị thôi, đôi mắt này nhìn nhiều sẽ thấy đẹp”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.