Chương 362
Thiên Quân
02/09/2022
Nếu vừa rồi ba người kia hợp lực, chỉ sợ nàng rất khó chạy thoát, tên thủ lĩnh có võ công rất cao, không thua kém Dịch Thần Phi chút nào.
“Không phải đệ thật hả?”, Cố Thanh Hy nhìn hắn ta bằng ánh mắt nghi ngờ.
“Nếu tỷ tỷ hi vọng là ta thì sẽ là ta”, ma chủ cười xấu xa, ngay sau đó bị đẩy ra.
“Đứng vững lại đi, mặc dù tỷ tỷ thích sắc đẹp, nhưng tỷ tỷ không thích bạch tuộc đâu”.
“Biết rồi ạ”.
“Giờ mới ngoan này”, Cố Thanh Hy nhéo khuôn mặt nhỏ mềm mại của hắn ta, thầm đoán là ai đã làm tên gầy như khỉ kia mù.
“Nghe họ nói sắp có một đại nhân vật đến đây, đệ có biết đại nhân vật kia là ai không?”
“Chắc là tỷ tỷ”, ma chủ khẽ nhướng mi, cười đáp.
“Miệng ngọt thật đó”.
“Còn bao lâu nữa mới đến hành cung của ma chủ vậy?”
“Tiếp tục đi về phía trước một canh giờ nữa sẽ đến”.
“Đệ vẽ cho ta một tấm bản đồ, ta sẽ tự đi, sau đó đệ tìm một chỗ nấp đợi ta”.
“Ở đây có rất nhiều mật đạo, ta không vẽ được, vả lại ta cũng không biết vẽ”, ma chủ uể oải đáp.
Hàm ý trong lời nói của hắn ta là trừ phi dẫn hắn ta theo, nếu không thì hắn ta không thể dẫn nàng vào.
“Đi vào cùng ta sẽ gặp nguy hiểm”, nụ cười trên mặt Cố Thanh Hy dần biến mất.
Vừa rồi đại náo núi Vọng Hồn, không biết Dịch Thần Phi có ra ngoài an toàn hay không.
Phù Quang và Diệp Phong cũng bị tách ra, đến giờ không biết họ có an toàn không.
Nàng không thể để hắn ta gặp nguy hiểm nữa.
Ở thế giới này, ai mạnh người đó là vua.
Đợi sau khi lấy được cỏ Địa Ngục, nàng cũng phải tìm cách học một chút võ công.
“Vậy… chúng ta không vào nhé?”
Không vào?
Sao có thể?
Nếu không lấy được cỏ Địa Ngục, nàng sẽ sống mãi với khuôn mặt xấu xí này, tốt hơn là cho nàng xuyên không một lần nữa.
Trong một toà hành cung nguy nga và lộng lẫy ở sâu trong núi Lạc Hồn.
Cố Thanh Hy ngơ ngẩn cầm cỏ Địa Ngục, suýt chút nữa cắn vào lưỡi của mình.
Cứ… Cứ thế dễ dàng lấy được cỏ Địa Ngục ư?
Chẳng lẽ nàng đang nằm mơ?
Nàng ngơ ngác hỏi ma chủ đang khoanh tay, nghiêng người dựa vào cạnh cửa: “Hành cung của ma chủ canh phòng lỏng lẻo như vậy hả?”
“Nếu tỷ tỷ không thích thì ta gọi thủ vệ lại đây nhé?”
Ngất chết mất…
Nàng đã cứu một nam nhân như thế nào vậy?
Mạch não thật khó hiểu.
Nàng có nói muốn gọi thủ vệ à?
Khi thấy hắn ta định lên tiếng, Cố Thanh Hy nhanh chóng bịt miệng hắn ta lại: “Đi đi đi, chúng ta quay lại bằng mật đạo cũ”.
“Không phải đệ thật hả?”, Cố Thanh Hy nhìn hắn ta bằng ánh mắt nghi ngờ.
“Nếu tỷ tỷ hi vọng là ta thì sẽ là ta”, ma chủ cười xấu xa, ngay sau đó bị đẩy ra.
“Đứng vững lại đi, mặc dù tỷ tỷ thích sắc đẹp, nhưng tỷ tỷ không thích bạch tuộc đâu”.
“Biết rồi ạ”.
“Giờ mới ngoan này”, Cố Thanh Hy nhéo khuôn mặt nhỏ mềm mại của hắn ta, thầm đoán là ai đã làm tên gầy như khỉ kia mù.
“Nghe họ nói sắp có một đại nhân vật đến đây, đệ có biết đại nhân vật kia là ai không?”
“Chắc là tỷ tỷ”, ma chủ khẽ nhướng mi, cười đáp.
“Miệng ngọt thật đó”.
“Còn bao lâu nữa mới đến hành cung của ma chủ vậy?”
“Tiếp tục đi về phía trước một canh giờ nữa sẽ đến”.
“Đệ vẽ cho ta một tấm bản đồ, ta sẽ tự đi, sau đó đệ tìm một chỗ nấp đợi ta”.
“Ở đây có rất nhiều mật đạo, ta không vẽ được, vả lại ta cũng không biết vẽ”, ma chủ uể oải đáp.
Hàm ý trong lời nói của hắn ta là trừ phi dẫn hắn ta theo, nếu không thì hắn ta không thể dẫn nàng vào.
“Đi vào cùng ta sẽ gặp nguy hiểm”, nụ cười trên mặt Cố Thanh Hy dần biến mất.
Vừa rồi đại náo núi Vọng Hồn, không biết Dịch Thần Phi có ra ngoài an toàn hay không.
Phù Quang và Diệp Phong cũng bị tách ra, đến giờ không biết họ có an toàn không.
Nàng không thể để hắn ta gặp nguy hiểm nữa.
Ở thế giới này, ai mạnh người đó là vua.
Đợi sau khi lấy được cỏ Địa Ngục, nàng cũng phải tìm cách học một chút võ công.
“Vậy… chúng ta không vào nhé?”
Không vào?
Sao có thể?
Nếu không lấy được cỏ Địa Ngục, nàng sẽ sống mãi với khuôn mặt xấu xí này, tốt hơn là cho nàng xuyên không một lần nữa.
Trong một toà hành cung nguy nga và lộng lẫy ở sâu trong núi Lạc Hồn.
Cố Thanh Hy ngơ ngẩn cầm cỏ Địa Ngục, suýt chút nữa cắn vào lưỡi của mình.
Cứ… Cứ thế dễ dàng lấy được cỏ Địa Ngục ư?
Chẳng lẽ nàng đang nằm mơ?
Nàng ngơ ngác hỏi ma chủ đang khoanh tay, nghiêng người dựa vào cạnh cửa: “Hành cung của ma chủ canh phòng lỏng lẻo như vậy hả?”
“Nếu tỷ tỷ không thích thì ta gọi thủ vệ lại đây nhé?”
Ngất chết mất…
Nàng đã cứu một nam nhân như thế nào vậy?
Mạch não thật khó hiểu.
Nàng có nói muốn gọi thủ vệ à?
Khi thấy hắn ta định lên tiếng, Cố Thanh Hy nhanh chóng bịt miệng hắn ta lại: “Đi đi đi, chúng ta quay lại bằng mật đạo cũ”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.