Chương 415
Thiên Quân
09/09/2022
Đợi đại hôn xong còn cứu ai nữa, đi nhặt xác thì được.
“Dạ Mặc Uyên, bây giờ ngươi có xuất binh cứu người hay không?”, Cố Thanh Hy cảnh cáo.
Dạ Mặc Uyên thờ ơ trước lời cảnh cáo của nàng, cười khẩy đáp: “Không đấy!”
“Được, ngươi điên rồi!”
Cố Thanh Hy trừng mắt nhìn hắn một cái rồi quay gót rời khỏi chánh đường.
Thanh Phong và Giáng Tuyết đều cảm thấy quái lạ.
Đi rồi à?
Không giống với tính cách của nàng cho lắm!
Không đợi bọn họ kịp phản ứng, Cố Thanh Hy đã giắt cuống họng lên hô to: “Chiến Thần Dạ Mặc Uyên bị một nữ nhân cường bạo ngay trong bụi cỏ, Chiến Thần Dạ Mặc Uyên bị cường bạo”.
Á…
Thanh Phong và Giáng Tuyết tái mặt.
Ngay lập tức, một luồng sáng xẹt qua người bọn họ, đánh bức tượng bên cạnh Cố Thanh Hy thành phấn vụn, bức tượng nổ tung, phát ra một tiếng vang trời.
“Vương phi nhiễm bệnh, đầu óc hỗn loạn, nói nhăng nói cuội, mau đưa nàng về phòng. Không có lệnh của bổn vương, không ai được thả nàng ra!”
Cố Thanh Hy liếc nhìn bức tượng nát bấy, nhếch miệng cười khẩy.
Muốn giam lỏng nàng?
Cố Thanh Hy này dễ giam vậy à?
Cố Thanh Hy lấy ra một cây châm độc, kề sát cổ họng mình, tay còn lại thì vuốt ve phần bụng bằng phẳng.
“Vương gia, ta khuyên ngài nên suy nghĩ cho kỹ rồi hãy ra quyết định, nếu không, vị hôn thê của ngài là ta sẽ… một thi hai mệnh đấy!”
Nàng nhấn mạnh mấy chữ “một thi hai mệnh”, rồi lạnh lùng nhìn khuôn mặt âm u của hắn lóe lên một tia kinh ngạc.
Tuy chỉ là thoáng qua, nhưng vẫn bị nàng nhìn thấy.
“Nực cười, bổn vương và cô còn chưa thành hôn thì lấy đâu ra con”.
Cố Thanh Hy chỉ cười mà không đáp, còn dùng ánh mắt châm chọc để nhìn Dạ Mặc Uyên, cứ như hắn chỉ là con mồi của mình mà thôi.
Sắc mặt Dạ Mặc Uyên càng thêm âm u.
Cảnh tượng lần đầu gặp mặt lại lần nữa vụt qua trong đầu hắn.
Ngày đó, hắn bị trọng thương, ngã trên mặt đất không cách nào gượng dậy nổi, nàng đã kéo hắn vào bụi cỏ, và…
Cường bạo hắn ngay trước mặt hai tên thuộc hạ.
Nghĩ đến chuyện đó, Dạ Mặc Uyên giận mà không có chỗ phát.
Đó chính là nỗi nhục lớn nhất mà hắn đã phải trải qua từ khi còn nhỏ cho đến lớn.
“Sao nào, chẳng lẽ con của mình mà Vương gia cũng không nhận?”
Thu Nhi òa khóc: “Tiểu thư, người đang nói cái gì vậy, người mau bỏ ngân châm xuống, nô tì đưa người đi thử lễ phục nhé, ngày mai là đến ngày đại hôn rồi”.
“Dạ Mặc Uyên, bây giờ ngươi có xuất binh cứu người hay không?”, Cố Thanh Hy cảnh cáo.
Dạ Mặc Uyên thờ ơ trước lời cảnh cáo của nàng, cười khẩy đáp: “Không đấy!”
“Được, ngươi điên rồi!”
Cố Thanh Hy trừng mắt nhìn hắn một cái rồi quay gót rời khỏi chánh đường.
Thanh Phong và Giáng Tuyết đều cảm thấy quái lạ.
Đi rồi à?
Không giống với tính cách của nàng cho lắm!
Không đợi bọn họ kịp phản ứng, Cố Thanh Hy đã giắt cuống họng lên hô to: “Chiến Thần Dạ Mặc Uyên bị một nữ nhân cường bạo ngay trong bụi cỏ, Chiến Thần Dạ Mặc Uyên bị cường bạo”.
Á…
Thanh Phong và Giáng Tuyết tái mặt.
Ngay lập tức, một luồng sáng xẹt qua người bọn họ, đánh bức tượng bên cạnh Cố Thanh Hy thành phấn vụn, bức tượng nổ tung, phát ra một tiếng vang trời.
“Vương phi nhiễm bệnh, đầu óc hỗn loạn, nói nhăng nói cuội, mau đưa nàng về phòng. Không có lệnh của bổn vương, không ai được thả nàng ra!”
Cố Thanh Hy liếc nhìn bức tượng nát bấy, nhếch miệng cười khẩy.
Muốn giam lỏng nàng?
Cố Thanh Hy này dễ giam vậy à?
Cố Thanh Hy lấy ra một cây châm độc, kề sát cổ họng mình, tay còn lại thì vuốt ve phần bụng bằng phẳng.
“Vương gia, ta khuyên ngài nên suy nghĩ cho kỹ rồi hãy ra quyết định, nếu không, vị hôn thê của ngài là ta sẽ… một thi hai mệnh đấy!”
Nàng nhấn mạnh mấy chữ “một thi hai mệnh”, rồi lạnh lùng nhìn khuôn mặt âm u của hắn lóe lên một tia kinh ngạc.
Tuy chỉ là thoáng qua, nhưng vẫn bị nàng nhìn thấy.
“Nực cười, bổn vương và cô còn chưa thành hôn thì lấy đâu ra con”.
Cố Thanh Hy chỉ cười mà không đáp, còn dùng ánh mắt châm chọc để nhìn Dạ Mặc Uyên, cứ như hắn chỉ là con mồi của mình mà thôi.
Sắc mặt Dạ Mặc Uyên càng thêm âm u.
Cảnh tượng lần đầu gặp mặt lại lần nữa vụt qua trong đầu hắn.
Ngày đó, hắn bị trọng thương, ngã trên mặt đất không cách nào gượng dậy nổi, nàng đã kéo hắn vào bụi cỏ, và…
Cường bạo hắn ngay trước mặt hai tên thuộc hạ.
Nghĩ đến chuyện đó, Dạ Mặc Uyên giận mà không có chỗ phát.
Đó chính là nỗi nhục lớn nhất mà hắn đã phải trải qua từ khi còn nhỏ cho đến lớn.
“Sao nào, chẳng lẽ con của mình mà Vương gia cũng không nhận?”
Thu Nhi òa khóc: “Tiểu thư, người đang nói cái gì vậy, người mau bỏ ngân châm xuống, nô tì đưa người đi thử lễ phục nhé, ngày mai là đến ngày đại hôn rồi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.