Chương 430
Thiên Quân
11/09/2022
Hắn thực sự là Ma chủ sao?
Dạ Mặc Uyên lười biếng chơi đùa với cây tiêu ngọc trắng trong tay, môi mỏng khẽ phun ra một câu:
“Chỉ là một ngọn núi Vọng Hồn cỏn con mà thôi, bản vương muốn đánh liền đánh, còn cần phải nhận được sự đồng ý từ ngươi sao?”
Cuồng.
Quá điên cuồng.
Võ công Dạ Mặc Uyên cao cường, thế lộng cũng lớn mạnh.
Võ công của Ma chủ không yếu hơn hắn, thế lực cũng không thua kém, huống hồ còn có một Thiên Phần tộc đang nhìn chằm chằm như hổ đói.
Lời này của Dạ Mặc Uyên không nghi ngờ gì là đang xé rách da mặt với Ma chủ.
Hoặc là nên nói vào thời điểm hắn phái binh tấn công núi Vọng Hồn đã tương đương với việc khiêu khích quyền uy của Ma chủ, cùng hắn lật bài.
Ma chủ diêm dúa mỉm cười, con ngươi màu lam nhạt dâng lên một luồng lẳng lơ khiến người ta phải kinh sợ.
Thiếu niên áo trắng đứng thẳng tắp dưới ánh trăng, gió lạnh thổi tung vạt áo hắn khiến chúng nhảy múa phần phật, phác họa lên khung cảnh tựa như bất cứ lúc nào hắn cũng có thể thoát xác thành tiên.
Dưới mặt nạ bươm bướm, đôi mắt trắng đen rõ ràng lộ ra nét vui vẻ chờ mong kịch hay.
Nhưng câu nói tiếp theo của Ma chủ lại khiến thiếu niên áo trắng hơi chao đảo.
“Hai người các ngươi đánh đi, đánh không lại bản tọa lại giúp ngươi đánh”.
Mọi người: “…”
Đây là những gì mà Ma chủ đứng đầu một phương nên nói sao?
Nếu không biết trước thực lực của hắn, bất cứ người nào tại hiện trường cũng đều cho rằng hắn chỉ là thứ mua danh trục lợi tham sống sợ chết.
Thiếu niên áo trắng thở dài, giọng điệu hắn đầy vẻ thâm sâu khó đoán: “Ma chủ đúng là độ lượng rộng rãi mà, bị nhục mạ như vậy mà vẫn có thể bình tĩnh hòa nhã, Ôn mỗ bội phục”.
“Nào có nào có”, Ma chủ cười quyến rũ, hắn rút ra từ trong ngực một đóa hoa mạn đà la kiều diễm, lưu luyến hít đầy một hơi hương hoa.
Cuộc chiến bắt đầu.
Một chiêu Băng Phong Vạn Lý của Ôn Thiếu Nghi khiến dòng nước chảy xung quanh hình thành nên một con rồng khổng lồ lượn vòng trên không trung vài vòng, sau đó nó lao vút về phía Dạ Mặc Uyên với sát khí đùng đùng, trong miệng còn phun ra trụ băng như từng đóa hoa nước nở rộ.
Tiếng rồng gầm thét trong veo vang vọng toàn bộ ngọn núi, từ xa cũng có thể nhìn thấy sinh vật khổng lồ này, uy áp mãnh liệt đến mức tất cả mọi người tại núi Vọng Hồn đều mềm nhũn hai chân mà run rẩy.
Cao thủ, chắc chắn là cao thủ.
Chỉ với một cái phất tay liền khiến người ta có cảm giác như rơi xuống động băng địa ngục, dường như con rồng khổng lồ đó đã tóm gọn sinh mệnh của họ.
Dạ Mặc Uyên cười lạnh một tiếng, hắn hoàn toàn không hoảng sợ, cây tiêu ngọc trắng trong tay tiêu sái chuyển động, nhẹ nhàng thổi.
Tiếng tiêu vừa vang lên, lá trúc trong rừng trúc dường như mọc thêm mắt mà điên cuồng tách khỏi thân cành, ngưng tụ lại thành một con phượng hoàng sải cánh.
Thân phượng hoàng không thua kém rồng nước, hùng dũng tung cánh bổ nhào về phía con rồng.
“Ầm…”
Dạ Mặc Uyên lười biếng chơi đùa với cây tiêu ngọc trắng trong tay, môi mỏng khẽ phun ra một câu:
“Chỉ là một ngọn núi Vọng Hồn cỏn con mà thôi, bản vương muốn đánh liền đánh, còn cần phải nhận được sự đồng ý từ ngươi sao?”
Cuồng.
Quá điên cuồng.
Võ công Dạ Mặc Uyên cao cường, thế lộng cũng lớn mạnh.
Võ công của Ma chủ không yếu hơn hắn, thế lực cũng không thua kém, huống hồ còn có một Thiên Phần tộc đang nhìn chằm chằm như hổ đói.
Lời này của Dạ Mặc Uyên không nghi ngờ gì là đang xé rách da mặt với Ma chủ.
Hoặc là nên nói vào thời điểm hắn phái binh tấn công núi Vọng Hồn đã tương đương với việc khiêu khích quyền uy của Ma chủ, cùng hắn lật bài.
Ma chủ diêm dúa mỉm cười, con ngươi màu lam nhạt dâng lên một luồng lẳng lơ khiến người ta phải kinh sợ.
Thiếu niên áo trắng đứng thẳng tắp dưới ánh trăng, gió lạnh thổi tung vạt áo hắn khiến chúng nhảy múa phần phật, phác họa lên khung cảnh tựa như bất cứ lúc nào hắn cũng có thể thoát xác thành tiên.
Dưới mặt nạ bươm bướm, đôi mắt trắng đen rõ ràng lộ ra nét vui vẻ chờ mong kịch hay.
Nhưng câu nói tiếp theo của Ma chủ lại khiến thiếu niên áo trắng hơi chao đảo.
“Hai người các ngươi đánh đi, đánh không lại bản tọa lại giúp ngươi đánh”.
Mọi người: “…”
Đây là những gì mà Ma chủ đứng đầu một phương nên nói sao?
Nếu không biết trước thực lực của hắn, bất cứ người nào tại hiện trường cũng đều cho rằng hắn chỉ là thứ mua danh trục lợi tham sống sợ chết.
Thiếu niên áo trắng thở dài, giọng điệu hắn đầy vẻ thâm sâu khó đoán: “Ma chủ đúng là độ lượng rộng rãi mà, bị nhục mạ như vậy mà vẫn có thể bình tĩnh hòa nhã, Ôn mỗ bội phục”.
“Nào có nào có”, Ma chủ cười quyến rũ, hắn rút ra từ trong ngực một đóa hoa mạn đà la kiều diễm, lưu luyến hít đầy một hơi hương hoa.
Cuộc chiến bắt đầu.
Một chiêu Băng Phong Vạn Lý của Ôn Thiếu Nghi khiến dòng nước chảy xung quanh hình thành nên một con rồng khổng lồ lượn vòng trên không trung vài vòng, sau đó nó lao vút về phía Dạ Mặc Uyên với sát khí đùng đùng, trong miệng còn phun ra trụ băng như từng đóa hoa nước nở rộ.
Tiếng rồng gầm thét trong veo vang vọng toàn bộ ngọn núi, từ xa cũng có thể nhìn thấy sinh vật khổng lồ này, uy áp mãnh liệt đến mức tất cả mọi người tại núi Vọng Hồn đều mềm nhũn hai chân mà run rẩy.
Cao thủ, chắc chắn là cao thủ.
Chỉ với một cái phất tay liền khiến người ta có cảm giác như rơi xuống động băng địa ngục, dường như con rồng khổng lồ đó đã tóm gọn sinh mệnh của họ.
Dạ Mặc Uyên cười lạnh một tiếng, hắn hoàn toàn không hoảng sợ, cây tiêu ngọc trắng trong tay tiêu sái chuyển động, nhẹ nhàng thổi.
Tiếng tiêu vừa vang lên, lá trúc trong rừng trúc dường như mọc thêm mắt mà điên cuồng tách khỏi thân cành, ngưng tụ lại thành một con phượng hoàng sải cánh.
Thân phượng hoàng không thua kém rồng nước, hùng dũng tung cánh bổ nhào về phía con rồng.
“Ầm…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.