Chương 434
Thiên Quân
12/09/2022
Nàng rắc thuốc bột thành một vòng tròn lớn bên cạnh mọi người, cách li những con rắn độc kia.
Khi bầy rắn tranh nhau bò vào trong vòng tròn, chúng lần lượt nằm lăn ra bất động như bị trúng thuốc mê, không còn một chút sức lực, cũng không thể tiến lên.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Phù Quang cười hỏi: “Chủ tử, đó là thuốc gì vậy ạ, sao lại có tác dụng như thế?”
“Cái này hả… Nó là thần dược”, Cố Thanh Hy nháy mắt, cười mập mờ, không trả lời trực tiếp.
Nhìn thấy ánh mắt của nàng, Phù Quang chợt cảm thấy không ổn.
Đừng nói là loại thuốc chuyên dùng để đối phó nam nhân đấy nhé?
“Vương phi, không biết thuốc của người còn bao nhiêu? Nơi này không an toàn, thuộc hạ hộ tống người rời khỏi núi Vọng Hồn trước”.
Vẻ nặng nề hiện lên trên mặt Cố Thanh Hy, nàng nhìn chằm chằm bầu trời, đột nhiên biến sắc mặt, la lên: “Không kịp nữa rồi, nằm xuống, mau nằm xuống”.
Dù mọi người không biết nàng có ý gì nhưng vẫn lập tức nằm xuống.
Ngay khi họ vừa nằm xuống, một đàn dơi nhanh chóng bay tới.
Không biết những con dơi này có biến dị hay không mà chúng đều há miệng, bay tới cắn.
Một số người chậm chạp bị chúng cắn chết ngay tại chỗ.
Phù Quang nằm rạp dưới đất, mặt hướng lên trời, tập trung nội lực vào lòng bàn tay chưởng bay đàn dơi.
Một người dù có nội lực mạnh đến đâu cũng không thể chống lại hàng nghìn hàng vạn con dơi.
Trên có dơi ăn người, dưới có rắn độc kết bè kết lũ.
Chiêu này thật sự quá độc ác.
Ám vệ vội vàng học theo Phù Quang dùng nội lực đánh bay đàn dơi, cố hết sức bảo vệ đám người Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy nói: “Cứ tiếp tục thế này không phải là cách. Phù Quang, ngươi nghĩ cách tìm được trưởng lão họ Đông rồi khống chế ả ta, nếu không tất cả chúng ta không thể thoát được”.
“Nhưng nếu thuộc hạ đi, chủ tử phải làm sao bây giờ?”
“Ta tự có cách của mình. Ta yểm hộ ngươi, ngươi đi nhanh lên, nếu không đợi đến khi ngươi hao hết nội lực, muốn đối phó với ả ta cũng không đối phó được nữa”.
Phù Quang nhìn lướt qua chiến trường.
Tình hình trước mắt quả thật không khả quan chút nào.
Tất cả thuộc hạ của Dạ Mặc Uyên đều bị thương, không nặng thì cũng nhẹ.
Bản thân Diệp Phong bị thương, còn phải bảo vệ Diệp bà bà, không còn khả năng tiếp tục chiến đấu.
Chỉ có hắn ta và một ít ám vệ của Dạ Mặc Uyên còn khả năng chiến đấu.
Nếu tiếp tục kéo dài, chỉ sợ họ sẽ thật sự chết vì hao hết nội lực.
Nghĩ tới đây, Phù Quang chỉ có thể cắn răng đáp: “Ta biết đại khái vị trí của ả ta. Chủ tử, người cố chống đỡ, thuộc hạ sẽ tìm được ả ta nhanh nhất có thể, đồng thời giải quyết ả”.
“Ừ”.
Phù Quang lại ngưng tụ nội lực đánh văng những con dơi trên không trung, bật nhảy lên, mượn cây trong rừng nhảy ra khỏi khu rừng như một con khỉ.
Cố Thanh Hy phóng cây ngân châm cuối cùng về phía con dơi đang bay tới gần Phù Quang.
Khi bầy rắn tranh nhau bò vào trong vòng tròn, chúng lần lượt nằm lăn ra bất động như bị trúng thuốc mê, không còn một chút sức lực, cũng không thể tiến lên.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Phù Quang cười hỏi: “Chủ tử, đó là thuốc gì vậy ạ, sao lại có tác dụng như thế?”
“Cái này hả… Nó là thần dược”, Cố Thanh Hy nháy mắt, cười mập mờ, không trả lời trực tiếp.
Nhìn thấy ánh mắt của nàng, Phù Quang chợt cảm thấy không ổn.
Đừng nói là loại thuốc chuyên dùng để đối phó nam nhân đấy nhé?
“Vương phi, không biết thuốc của người còn bao nhiêu? Nơi này không an toàn, thuộc hạ hộ tống người rời khỏi núi Vọng Hồn trước”.
Vẻ nặng nề hiện lên trên mặt Cố Thanh Hy, nàng nhìn chằm chằm bầu trời, đột nhiên biến sắc mặt, la lên: “Không kịp nữa rồi, nằm xuống, mau nằm xuống”.
Dù mọi người không biết nàng có ý gì nhưng vẫn lập tức nằm xuống.
Ngay khi họ vừa nằm xuống, một đàn dơi nhanh chóng bay tới.
Không biết những con dơi này có biến dị hay không mà chúng đều há miệng, bay tới cắn.
Một số người chậm chạp bị chúng cắn chết ngay tại chỗ.
Phù Quang nằm rạp dưới đất, mặt hướng lên trời, tập trung nội lực vào lòng bàn tay chưởng bay đàn dơi.
Một người dù có nội lực mạnh đến đâu cũng không thể chống lại hàng nghìn hàng vạn con dơi.
Trên có dơi ăn người, dưới có rắn độc kết bè kết lũ.
Chiêu này thật sự quá độc ác.
Ám vệ vội vàng học theo Phù Quang dùng nội lực đánh bay đàn dơi, cố hết sức bảo vệ đám người Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy nói: “Cứ tiếp tục thế này không phải là cách. Phù Quang, ngươi nghĩ cách tìm được trưởng lão họ Đông rồi khống chế ả ta, nếu không tất cả chúng ta không thể thoát được”.
“Nhưng nếu thuộc hạ đi, chủ tử phải làm sao bây giờ?”
“Ta tự có cách của mình. Ta yểm hộ ngươi, ngươi đi nhanh lên, nếu không đợi đến khi ngươi hao hết nội lực, muốn đối phó với ả ta cũng không đối phó được nữa”.
Phù Quang nhìn lướt qua chiến trường.
Tình hình trước mắt quả thật không khả quan chút nào.
Tất cả thuộc hạ của Dạ Mặc Uyên đều bị thương, không nặng thì cũng nhẹ.
Bản thân Diệp Phong bị thương, còn phải bảo vệ Diệp bà bà, không còn khả năng tiếp tục chiến đấu.
Chỉ có hắn ta và một ít ám vệ của Dạ Mặc Uyên còn khả năng chiến đấu.
Nếu tiếp tục kéo dài, chỉ sợ họ sẽ thật sự chết vì hao hết nội lực.
Nghĩ tới đây, Phù Quang chỉ có thể cắn răng đáp: “Ta biết đại khái vị trí của ả ta. Chủ tử, người cố chống đỡ, thuộc hạ sẽ tìm được ả ta nhanh nhất có thể, đồng thời giải quyết ả”.
“Ừ”.
Phù Quang lại ngưng tụ nội lực đánh văng những con dơi trên không trung, bật nhảy lên, mượn cây trong rừng nhảy ra khỏi khu rừng như một con khỉ.
Cố Thanh Hy phóng cây ngân châm cuối cùng về phía con dơi đang bay tới gần Phù Quang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.