Chương 446
Thiên Quân
15/09/2022
“Vậy thì thuốc giải đâu?”
“Ta không có thuốc giải, chỉ có thể điều chế ngay bây giờ”.
“Nha đầu xấu xí, cô lừa ta đấy à? Độc nặng như vậy, sao có thể điều chế thuốc giải trong vòng một canh giờ?”
“Ta tự có cách của mình, nếu các người tiếp tục dông dài thì ta không chắc được đâu. Còn nữa, thả Diệp Phong ra ngay, nếu không chỉ cần ta sơ ý một chút, lỡ như điều chế nhầm thuốc giải, người chết sẽ là Từ tam nương đấy”.
Họ nhìn nhau, sau đó thống nhất với nhau.
Lan kỳ chủ thả Diệp Phong ra.
Diệp Phong liên tục ho khan, ho đến mức thở không ra hơi, nhưng hắn ta đã bị trật khớp hàm, dù chỉ nói một câu cũng rất khó khăn.
“Mau điều chế thuốc giải đi”.
“Được, ta đi ngay đây”.
Cố Thanh Hy nhìn xung quanh, tìm kiếm cơ hội rời đi.
Bỗng một khí thế mạnh mẽ đánh tới từ trên không trung, nhắm thẳng vào Lan kỳ chủ và đám người thất quỷ Âm Sơn.
Cố Thanh Hy ngẩng đầu lên, những người đó đều mặc đồ đen, nhìn trang phục của họ thì có vẻ như là ám vệ của Dạ Mặc Uyên.
Võ công của nhóm ám vệ này cao hơn nhóm trước rất nhiều, đặc biệt là thủ lĩnh ám vệ dẫn đầu, hắn ta có thể đánh ngang tay với Âm Đại Quỷ.
Nội lực mạnh quá.
Cố Thanh Hy mừng rỡ, nhân cơ hội đỡ Diệp Phong dậy: “Ngươi có sao không?”
“Đi…”
Diệp Phong cố gắng nói ra một chữ.
“Chúng ta cùng đi”.
Cố Thanh Hy còn chưa kịp cõng Diệp bà bà, ở phía xa lại có một nhóm người chạy tới. Nhóm người này mặc áo trắng che mặt, võ công cao thâm khó dò.
Vừa đến, họ đã gia nhập vào cuộc chiến.
Chỉ là nhóm người này không phải giúp họ mà là tấn công ám vệ của Dạ Mặc Uyên, như thể nếu không thể giết sạch ám vệ của Dạ Mặc Uyên sẽ thề không bỏ qua.
Cố Thanh Hy nhìn thấy một chữ “Phần” trên tay áo của họ.
Thiên Phần tộc?
Những người này là người của Thiên Phần tộc?
Đây là một trận hỗn chiến.
Thất quỷ Âm Sơn và Lan kỳ chủ rút khỏi cuộc chiến, nhường chiến trường lại cho ám vệ của Dạ Mặc Uyên và người của Thiên Phần tộc, còn họ thì lại chặn đường đám người Cố Thanh Hy.
Âm lão đại nghiến răng nói ra một chữ: “Giết”.
Lần này Âm lão đại đích thân ra tay.
Ám vệ của Dạ Mặc Uyên đến rất đông nên đã nhìn thấy đám người Âm lão đại phục kích Cố Thanh Hy.
Nếu họ không chết thì người chết sẽ là họ.
“Ta không có thuốc giải, chỉ có thể điều chế ngay bây giờ”.
“Nha đầu xấu xí, cô lừa ta đấy à? Độc nặng như vậy, sao có thể điều chế thuốc giải trong vòng một canh giờ?”
“Ta tự có cách của mình, nếu các người tiếp tục dông dài thì ta không chắc được đâu. Còn nữa, thả Diệp Phong ra ngay, nếu không chỉ cần ta sơ ý một chút, lỡ như điều chế nhầm thuốc giải, người chết sẽ là Từ tam nương đấy”.
Họ nhìn nhau, sau đó thống nhất với nhau.
Lan kỳ chủ thả Diệp Phong ra.
Diệp Phong liên tục ho khan, ho đến mức thở không ra hơi, nhưng hắn ta đã bị trật khớp hàm, dù chỉ nói một câu cũng rất khó khăn.
“Mau điều chế thuốc giải đi”.
“Được, ta đi ngay đây”.
Cố Thanh Hy nhìn xung quanh, tìm kiếm cơ hội rời đi.
Bỗng một khí thế mạnh mẽ đánh tới từ trên không trung, nhắm thẳng vào Lan kỳ chủ và đám người thất quỷ Âm Sơn.
Cố Thanh Hy ngẩng đầu lên, những người đó đều mặc đồ đen, nhìn trang phục của họ thì có vẻ như là ám vệ của Dạ Mặc Uyên.
Võ công của nhóm ám vệ này cao hơn nhóm trước rất nhiều, đặc biệt là thủ lĩnh ám vệ dẫn đầu, hắn ta có thể đánh ngang tay với Âm Đại Quỷ.
Nội lực mạnh quá.
Cố Thanh Hy mừng rỡ, nhân cơ hội đỡ Diệp Phong dậy: “Ngươi có sao không?”
“Đi…”
Diệp Phong cố gắng nói ra một chữ.
“Chúng ta cùng đi”.
Cố Thanh Hy còn chưa kịp cõng Diệp bà bà, ở phía xa lại có một nhóm người chạy tới. Nhóm người này mặc áo trắng che mặt, võ công cao thâm khó dò.
Vừa đến, họ đã gia nhập vào cuộc chiến.
Chỉ là nhóm người này không phải giúp họ mà là tấn công ám vệ của Dạ Mặc Uyên, như thể nếu không thể giết sạch ám vệ của Dạ Mặc Uyên sẽ thề không bỏ qua.
Cố Thanh Hy nhìn thấy một chữ “Phần” trên tay áo của họ.
Thiên Phần tộc?
Những người này là người của Thiên Phần tộc?
Đây là một trận hỗn chiến.
Thất quỷ Âm Sơn và Lan kỳ chủ rút khỏi cuộc chiến, nhường chiến trường lại cho ám vệ của Dạ Mặc Uyên và người của Thiên Phần tộc, còn họ thì lại chặn đường đám người Cố Thanh Hy.
Âm lão đại nghiến răng nói ra một chữ: “Giết”.
Lần này Âm lão đại đích thân ra tay.
Ám vệ của Dạ Mặc Uyên đến rất đông nên đã nhìn thấy đám người Âm lão đại phục kích Cố Thanh Hy.
Nếu họ không chết thì người chết sẽ là họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.