Chương 476
Thiên Quân
18/09/2022
Chương 476
Đương Đương công chúa lắp bắp: “Ngươi… Ngươi là ai?”
“Không phải vừa rồi công chúa còn gọi ta là hoàng thẩm hay sao? Lần này lại trở mặt không nhận người?”
“Ngươi… ngươi là Cố Thanh Hy? Sao có thể, mặt ngươi không phải rất xấu sao? Sao có thể…”, sao có thể xinh đẹp như vậy?
Trước kia, nàng ta cảm thấy Cố Sơ Vân rất xinh đẹp, bây giờ so sánh đôi bên, nàng ta cảm thấy Cố Sơ Vân chẳng là gì cả.
“Công chúa nói lời này cũng lạ thật, bị bệnh còn có thể chữa khỏi, lúc trước gương mặt ta hơi xấu, bây giờ chữa khỏi rồi, có gì mà kỳ quái chứ?”
Đương Đương công chúa nghẹn lời.
Gương mặt này vô cùng mịn màng, non mềm, giống như trẻ sơ sinh, đúng là khiến người ta ngưỡng mộ không thôi.
Sắc mặt của Cố Sơ Vân rất khó coi, tức giận đến mức run rẩy cả người.
Nàng ta tốn nhiều công sức như vậy mới xúi giục được Đương Đương công chúa đi gỡ mạng che mặt của Cố Thanh Hy xuống, vốn muốn làm Cố Thanh Hy mất hết mặt mũi, không ngờ lại cho Cố Thanh Hy cơ hội làm mọi người kinh ngạc trước vẻ đẹp ấy.
Cố Thanh Hy khôi phục dung mạo từ lúc nào?
Vì sao trước đó không có chút tin tức nào?
Gả cho chiến thần đã đành, còn có gương mặt khuynh thành tuyệt thế như vậy, Cố Thanh Hy không chết thì sau này còn có chỗ cho nàng ta đứng hay sao?
Liễu Nguyệt suýt chút nữa cắn lưỡi mình: “Trời ạ, người đẹp đó thật sự là lão đại của chúng ta sao? Ta không phải đang nằm mơ đấy chứ?”
Vu Huy kích động nói: “Không phải, đúng thật là lão đại của chúng ta. Trời ạ, lão đại luôn đeo mạng che mặt, ta còn tưởng lão đại quá xấu nên không dám để lộ khuôn mặt thật. Hóa ra là quá đẹp, không muốn làm mọi người sốc nên mới đeo mạng che mặt. Tính tình lão đại thật tốt quá”.
“Nếu Tiêu Vũ Hiên đại ca cũng ở đây, chắc chắn huynh ấy cũng sẽ kinh ngạc”.
Cố thừa tướng ngạc nhiên, không dám tin nhìn gương mặt quen thuộc kia.
Gương mặt ấy thật giống với mẫu thân nàng, nhất là ánh mắt ấy, đúng là cùng một khuôn mà ra. Chỉ là trong mắt nàng có thêm sự linh hoạt và giảo quyệt.
Quả nhiên là do bà ấy sinh, ngay cả vẻ ngoài cũng giống như vậy.
Nghĩ đến mẫu thân đã mất của Cố Thanh Hy, sắc mặt của Cố thừa tướng giống như vải nhuộm không ngừng biến hóa đổi màu.
Thượng Quan Sở bị nàng làm kinh ngạc.
Hắn ta biết dung mạo của Cố Thanh Hy có lẽ không xấu như lời đồn, chỉ là hắn ta không ngờ Cố Thanh Hy lại xinh đẹp đến như vậy.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc trước vẻ đẹp ấy, ánh mắt mọi người hồi lâu không thể dứt ra. Không biết qua bao lâu, đám đông mới bắt đầu rộ lên xôn xao.
“Trời ạ, ai nói tam tiểu thư phủ Thừa Tướng là Vô Diệm nữ, đúng là nói bậy nói bạ. Nếu ta biết dung mạo của nàng ấy đẹp như vậy, ta sẽ đến phủ Thừa Tướng xếp hàng cầu hôn mấy đêm liền”.
“Đúng đó, đây quả thật là tiên nữ hạ phàm, quá đẹp, đệ nhất mỹ nhân Dạ Quốc còn không đẹp bằng nàng”.
“Đệ nhất mỹ nhân Dạ Quốc không phải là Cố Sơ Vân sao? Lúc trước ta cảm thấy nàng ta rất đẹp, nhưng hôm nay đứng cạnh Dạ Vương phi, nàng ta bị bỏ xa hơn mười tám con phố”.
Đương Đương công chúa lắp bắp: “Ngươi… Ngươi là ai?”
“Không phải vừa rồi công chúa còn gọi ta là hoàng thẩm hay sao? Lần này lại trở mặt không nhận người?”
“Ngươi… ngươi là Cố Thanh Hy? Sao có thể, mặt ngươi không phải rất xấu sao? Sao có thể…”, sao có thể xinh đẹp như vậy?
Trước kia, nàng ta cảm thấy Cố Sơ Vân rất xinh đẹp, bây giờ so sánh đôi bên, nàng ta cảm thấy Cố Sơ Vân chẳng là gì cả.
“Công chúa nói lời này cũng lạ thật, bị bệnh còn có thể chữa khỏi, lúc trước gương mặt ta hơi xấu, bây giờ chữa khỏi rồi, có gì mà kỳ quái chứ?”
Đương Đương công chúa nghẹn lời.
Gương mặt này vô cùng mịn màng, non mềm, giống như trẻ sơ sinh, đúng là khiến người ta ngưỡng mộ không thôi.
Sắc mặt của Cố Sơ Vân rất khó coi, tức giận đến mức run rẩy cả người.
Nàng ta tốn nhiều công sức như vậy mới xúi giục được Đương Đương công chúa đi gỡ mạng che mặt của Cố Thanh Hy xuống, vốn muốn làm Cố Thanh Hy mất hết mặt mũi, không ngờ lại cho Cố Thanh Hy cơ hội làm mọi người kinh ngạc trước vẻ đẹp ấy.
Cố Thanh Hy khôi phục dung mạo từ lúc nào?
Vì sao trước đó không có chút tin tức nào?
Gả cho chiến thần đã đành, còn có gương mặt khuynh thành tuyệt thế như vậy, Cố Thanh Hy không chết thì sau này còn có chỗ cho nàng ta đứng hay sao?
Liễu Nguyệt suýt chút nữa cắn lưỡi mình: “Trời ạ, người đẹp đó thật sự là lão đại của chúng ta sao? Ta không phải đang nằm mơ đấy chứ?”
Vu Huy kích động nói: “Không phải, đúng thật là lão đại của chúng ta. Trời ạ, lão đại luôn đeo mạng che mặt, ta còn tưởng lão đại quá xấu nên không dám để lộ khuôn mặt thật. Hóa ra là quá đẹp, không muốn làm mọi người sốc nên mới đeo mạng che mặt. Tính tình lão đại thật tốt quá”.
“Nếu Tiêu Vũ Hiên đại ca cũng ở đây, chắc chắn huynh ấy cũng sẽ kinh ngạc”.
Cố thừa tướng ngạc nhiên, không dám tin nhìn gương mặt quen thuộc kia.
Gương mặt ấy thật giống với mẫu thân nàng, nhất là ánh mắt ấy, đúng là cùng một khuôn mà ra. Chỉ là trong mắt nàng có thêm sự linh hoạt và giảo quyệt.
Quả nhiên là do bà ấy sinh, ngay cả vẻ ngoài cũng giống như vậy.
Nghĩ đến mẫu thân đã mất của Cố Thanh Hy, sắc mặt của Cố thừa tướng giống như vải nhuộm không ngừng biến hóa đổi màu.
Thượng Quan Sở bị nàng làm kinh ngạc.
Hắn ta biết dung mạo của Cố Thanh Hy có lẽ không xấu như lời đồn, chỉ là hắn ta không ngờ Cố Thanh Hy lại xinh đẹp đến như vậy.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc trước vẻ đẹp ấy, ánh mắt mọi người hồi lâu không thể dứt ra. Không biết qua bao lâu, đám đông mới bắt đầu rộ lên xôn xao.
“Trời ạ, ai nói tam tiểu thư phủ Thừa Tướng là Vô Diệm nữ, đúng là nói bậy nói bạ. Nếu ta biết dung mạo của nàng ấy đẹp như vậy, ta sẽ đến phủ Thừa Tướng xếp hàng cầu hôn mấy đêm liền”.
“Đúng đó, đây quả thật là tiên nữ hạ phàm, quá đẹp, đệ nhất mỹ nhân Dạ Quốc còn không đẹp bằng nàng”.
“Đệ nhất mỹ nhân Dạ Quốc không phải là Cố Sơ Vân sao? Lúc trước ta cảm thấy nàng ta rất đẹp, nhưng hôm nay đứng cạnh Dạ Vương phi, nàng ta bị bỏ xa hơn mười tám con phố”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.