Chương 488
Thiên Quân
19/09/2022
“…”
Cố Thanh Hy nghi ngờ hai người này đã thông đồng với nhau để đùa nàng, đặc biệt là ma chủ.
“Bỏ cái mùi trên người ta ngay”.
“Được rồi được rồi, vậy tỷ có thể bỏ quả cầu trong bụng tỷ không?”
Ma chủ vung tay lên, mùi hoa mạn đà la thoang thoảng trên người Cố Thanh Hy lập tức biến mất.
Chỉ là đôi mắt quỷ dị của ma chủ nhìn chằm chằm vào bụng phẳng của Cố Thanh Hy, ý tứ trong mắt đầy khó hiểu.
Cố Thanh Hy bất giác lùi về sau một bước, che bụng mình lại: “Ngươi muốn làm gì?”
“Quả cầu kia quá đáng ghét, A Mạc không thích nó”.
Tiêu Vũ Hiên nghe một lát mới hiểu quả cầu mà ma chủ nói nghĩa là gì.
Hắn ta kinh ngạc: “Nha đầu xấu xí, cô mang thai? Không thể nào, phụ thân đứa bé là ai? Chiến thần?”
Cố Thanh Hy: “…”
Họ đã bị mù cả mắt lẫn trí tuệ à?
Nếu nàng thật sự mang thai thì có thể đào hôn ư?
Không biết trí thông minh của họ từ đâu ra?
“Nha đầu xấu xí, cô mau nói cho ta biết có phải là do chiến thần ép buộc cô không?”
Hơi thở trên người ma chủ đột nhiên trở nên lạnh lẽo, trong đôi mắt hai màu có huyết quang lướt qua: “Dạ Mặc Uyên dám ép buộc tỷ?”
Cố Thanh Hy: “…”
Hai tên ngốc này, nói chuyện với họ, nàng cảm thấy trí thông minh của mình cũng bị giảm theo.
Ma chủ và Tiêu Vũ Hiên rất ít khi nhìn thấy Cố Thanh Hy im lặng, lúc này nàng cắn chặt răng, không nói lời nào, họ càng thêm xác định suy đoán của mình là đúng.
Không ngờ cái tên vô sỉ Dạ Mặc Uyên này lại dám ép buộc nàng.
Phẫn nộ dâng lên trong lòng hai người, sát khí vờn quanh, cả hai đều liệt Dạ Mặc Uyên vào danh sách người chết.
Tiêu Vũ Hiên an ủi: “Nha đầu xấu xí, cô đừng suy nghĩ nhiều. Nếu cô muốn giữ đứa bé này thì cứ giữ đi, ta sẽ đối xử với nó như con ruột của mình, ta tin rằng đệ đệ cũng có suy nghĩ giống ta”.
Ma chủ vốn đang định đi giết Dạ Mặc Uyên.
Vừa nghe thấy lời Tiêu Vũ Hiên nói, chân hắn ta như bị rót chì, không nhấc lên nổi.
Huyết Sát từng nói cần phải ở bên nữ nhân vào lúc nàng ấy đau buồn nhất, như vậy mới có thể làm dao động lòng nàng ấy.
Chắc hẳn bây giờ là lúc tiểu tỷ tỷ đau khổ nhất, đệ đệ cũng đang ám chỉ hắn ta an ủi tiểu tỷ tỷ, hắn ta không thể phụ lòng đệ đệ, càng không thể để tiểu tỷ tỷ chịu đựng đau khổ một mình.
Ma chủ nghiêm túc đáp: “Đúng vậy, ta sẽ đối xử với nó như con ruột của mình nên tỷ không cần lo lắng về vấn đề tương lai của đứa bé. Con của Tư Mạc Phi ta, thiên hạ có ai dám bắt nạt?”
Tiêu Vũ Hiên ngẩn ra, bèn sửa lại: “Đứa trẻ trong bụng nha đầu xấu xí không phải con của ngươi”, đó là con của ta.
Ma chủ bừng tỉnh đại ngộ.
Đúng, họ chưa thành thân, hiện tại chưa phải con của hắn ta, nhưng đây chỉ là vấn đề sớm muộn.
“Sau này sẽ là con của chúng ta”, ma chủ đáp.
Cố Thanh Hy nghĩ kiếp trước nàng đã tạo nghiệp nên kiếp này mới có thể quen biết hai tên ngốc này.
Cố Thanh Hy nghi ngờ hai người này đã thông đồng với nhau để đùa nàng, đặc biệt là ma chủ.
“Bỏ cái mùi trên người ta ngay”.
“Được rồi được rồi, vậy tỷ có thể bỏ quả cầu trong bụng tỷ không?”
Ma chủ vung tay lên, mùi hoa mạn đà la thoang thoảng trên người Cố Thanh Hy lập tức biến mất.
Chỉ là đôi mắt quỷ dị của ma chủ nhìn chằm chằm vào bụng phẳng của Cố Thanh Hy, ý tứ trong mắt đầy khó hiểu.
Cố Thanh Hy bất giác lùi về sau một bước, che bụng mình lại: “Ngươi muốn làm gì?”
“Quả cầu kia quá đáng ghét, A Mạc không thích nó”.
Tiêu Vũ Hiên nghe một lát mới hiểu quả cầu mà ma chủ nói nghĩa là gì.
Hắn ta kinh ngạc: “Nha đầu xấu xí, cô mang thai? Không thể nào, phụ thân đứa bé là ai? Chiến thần?”
Cố Thanh Hy: “…”
Họ đã bị mù cả mắt lẫn trí tuệ à?
Nếu nàng thật sự mang thai thì có thể đào hôn ư?
Không biết trí thông minh của họ từ đâu ra?
“Nha đầu xấu xí, cô mau nói cho ta biết có phải là do chiến thần ép buộc cô không?”
Hơi thở trên người ma chủ đột nhiên trở nên lạnh lẽo, trong đôi mắt hai màu có huyết quang lướt qua: “Dạ Mặc Uyên dám ép buộc tỷ?”
Cố Thanh Hy: “…”
Hai tên ngốc này, nói chuyện với họ, nàng cảm thấy trí thông minh của mình cũng bị giảm theo.
Ma chủ và Tiêu Vũ Hiên rất ít khi nhìn thấy Cố Thanh Hy im lặng, lúc này nàng cắn chặt răng, không nói lời nào, họ càng thêm xác định suy đoán của mình là đúng.
Không ngờ cái tên vô sỉ Dạ Mặc Uyên này lại dám ép buộc nàng.
Phẫn nộ dâng lên trong lòng hai người, sát khí vờn quanh, cả hai đều liệt Dạ Mặc Uyên vào danh sách người chết.
Tiêu Vũ Hiên an ủi: “Nha đầu xấu xí, cô đừng suy nghĩ nhiều. Nếu cô muốn giữ đứa bé này thì cứ giữ đi, ta sẽ đối xử với nó như con ruột của mình, ta tin rằng đệ đệ cũng có suy nghĩ giống ta”.
Ma chủ vốn đang định đi giết Dạ Mặc Uyên.
Vừa nghe thấy lời Tiêu Vũ Hiên nói, chân hắn ta như bị rót chì, không nhấc lên nổi.
Huyết Sát từng nói cần phải ở bên nữ nhân vào lúc nàng ấy đau buồn nhất, như vậy mới có thể làm dao động lòng nàng ấy.
Chắc hẳn bây giờ là lúc tiểu tỷ tỷ đau khổ nhất, đệ đệ cũng đang ám chỉ hắn ta an ủi tiểu tỷ tỷ, hắn ta không thể phụ lòng đệ đệ, càng không thể để tiểu tỷ tỷ chịu đựng đau khổ một mình.
Ma chủ nghiêm túc đáp: “Đúng vậy, ta sẽ đối xử với nó như con ruột của mình nên tỷ không cần lo lắng về vấn đề tương lai của đứa bé. Con của Tư Mạc Phi ta, thiên hạ có ai dám bắt nạt?”
Tiêu Vũ Hiên ngẩn ra, bèn sửa lại: “Đứa trẻ trong bụng nha đầu xấu xí không phải con của ngươi”, đó là con của ta.
Ma chủ bừng tỉnh đại ngộ.
Đúng, họ chưa thành thân, hiện tại chưa phải con của hắn ta, nhưng đây chỉ là vấn đề sớm muộn.
“Sau này sẽ là con của chúng ta”, ma chủ đáp.
Cố Thanh Hy nghĩ kiếp trước nàng đã tạo nghiệp nên kiếp này mới có thể quen biết hai tên ngốc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.